Vị Hôn Phu Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Bị Mất Trí Nhớ

Chương 28: Chương 28



Kiều Anh Đào một tay chống cằm, nhìn vị hôn phu vẫn đang ngủ ngon lành trên giường bệnh.Ánh nắng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo như ngọc của anh. Hàng lông mày sáng, sống mũi cao, đường nét quai hàn sắc sảo, hàng lông mi dài khép lại, trên mí mắt phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của hai bóng người.Sau hơn nửa tháng sau, Việt Ngôn Quy cuối cùng đã có thể có được một giấc ngủ ngon. Vừa tỉnh dậy, anh vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy mới sáng sớm mà Kiều Anh Đào đã ở bên giường mình.“Kiều...” Anh bỗng cảm thấy hơi sợ vì được cô đối xử thế này. Đây có còn là đại tiểu thư Kiều, vị hôn thê kiêu kỳ, lười nhác và thích ngủ nướng của anh không?Anh nuốt xuống cách gọi “đại tiểu thư Kiều” như thường lệ, mím môi, giả vờ xa lạ nói: “Cô Kiều, sao cô đến sớm thế?”“Anh Ngôn Quy, nếu anh còn gọi em là cô Kiều thì em sẽ giận đấy. Anh phải gọi em là bé ngoan như trước đây chứ!” Kiều Anh Đào đỡ anh ngồi dựa vào đầu giờng, đồng thời giúp anh đặt một cái gối ở giữa để thoải mái hơn: “Bé ngoan không ngủ được, em sợ việc anh trở về chỉ là một giấc mơ, sợ khi em tỉnh lại thì anh lại biến mất, Vậy nên em quyết định dậy sớm, còn nấu canh cho anh Ngôn Quy nữa này.”Đêm qua cô thực sự ngủ không ngon giấc, cứ nằm nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác.Cô quyết định tự nhận mình là lý do khiến anh theo họ về nhà mà không hỏi thêm lời nào.Chắc hẳn vai diễn thỏ trắng ngọt ngào, dịu dàng của cô đã gây được ấn tượng lớn trong lòng mọi người. Vốn dĩ lão Việt có lẽ chỉ có chút cảm tình với Lâm Lai Hề nhưng đột nhiên lại xuất hiện như một vị hôn thê xinh đẹp, dễ thương, lại có nhiều “ký ức mây mưa”.
Nếu cả hai đều là loại hình ngây thơ mà anh thích thì dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết rằng tất nhiên anh sẽ chọn đại tiểu thư Kiều, người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi!Nhìn vị đại tiểu thư Kiều đang kiềm chế bản thân, diễn nét ngây thơ trước mặt, Việt Ngôn Quy càng lúc càng cảm thấy cô đáng yêu. Anh nghe theo cô mà gọi: “Bé, bé ngoan. Gọi như vậy có phải là quá sến súa không?”Tuy không biết tại sao nhưng cũng đều là làm nũng nhưng khi Lâm Lai Hề gọi anh là anh Tiểu Ngư, anh chỉ cảm thấy nổi da gà, khó chịu mà thôi.Còn khi đại tiểu thư Kiều gọi anh là anh Ngôn Quy, nhìn cô nũng nịu, thậm chí là nói dối vẫn khiến anh cảm thấy đáng yêu, ngọt ngào vô cùng.Kiều Anh Đào thản nhiên nói: “Không đâu, sao lại sến chứ? Trước đây, ngoài cách gọi bé ngoan, anh còn gọi em là cục cưng, bảo bối, Anh Đào đáng yêu nữa đấy!”Việt Ngôn Quy không khỏi cong khóe môi lên: “Anh Đào đáng yêu?”“Anh cười gì chứ? Anh nghĩ rằng em đang lừa anh sao?” Kiều Anh Đào không vui, cô cau mày: “Chẳng lẽ vị hôn thê của anh không phải là một người đáng yêu sao?”Việt Ngôn Quy lắc đầu: “...Giống.” Rất tốt, chỉ mới giả vờ được hai phút là đại tiểu thư Kiều lại bộ lộ bản tính kiêu kỳ của mình rồi.Kiều Anh Đào rất hài lòng với thái độ Việt Ngôn Quy, tự mình múc cho anh một bát canh: “Nào, anh Ngôn Quy, để em đút cho anh.”“Con trai yêu, mẹ mang bữa sáng đến cho con đây.” Phu nhân Việt và chủ tịch Việt đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào của đôi bạn trẻ: “Ôi, Tiểu Anh Đào, con dâu yêu quý của mẹ cũng ở đây sao? Còn đến sớm hơn mẹ nữa chứ. Tối qua con ngủ có ngon không?”Việt Ngôn Quy: “...”Anh chỉ rời đi nửa tháng chứ đâu phải nửa năm đúng không?Mối quan hệ giữa đại tiểu thư Kiều và mẹ anh trở nên tốt đẹp từ khi nào vậy?Kiều Anh Đào đặt bát canh trong tay xuống, cười nói: “Ngủ ngon ạ. Mẹ Việt, bố Việt, hai người có muốn nếm thử món canh con nấu cho anh Ngôn Quy không?”
“Tiểu Anh Đào thật giỏi quá, còn biết nấu canh nữa.” Phu nhân Việt không tiếc lời khen ngợi. Bà càng nhìn con dâu càng thấy hài lòng: “Bố Ngôn Quy ơi, đi thôi, có Tiểu Anh Đào ở đây với Ngôn Quy rồi. Chúng ta đừng cản trở hai đứa nó nữa, chúng ta cũng ra ngoài ăn bữa sáng lãng mạn nhé.”Bố mẹ Việt đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.Kiều Anh Đào thổi một muỗng canh, đưa sang cho anh: “Nào, anh Ngôn Quy, há miệng ra nào, có ngon không?”Việt Ngôn Quy tận hưởng sự phục vụ chu đáo của đại tiểu thư Kiều: “Ngon... ngon lắm.” Mặn... lắm. Đại tiểu thư Kiều có cho cả lọ muối vào nồi canh không đấy?Kiều Anh Đào cười nham hiểm: “Ngon thì anh Ngôn Quy ăn nhiều vào nhé.”“...Ừ.”“Em cho nhiều gia vị vào món canh này lắm đó.”“Muối à?”“Không có. Bé ngoan cho vào rất nhiều tình cảm và sự quan tâm đó. Anh Ngôn Quy có cảm nhận được không?”Sự báo thù của đại tiểu thư Kiều tuy muộn nhưng đã thành. Ai bảo tên họ Việt kia lại quên mất cô, ai bảo anh lúc đó không đỡ lấy cô, ai bảo anh gọi con thỏ trắng kia là Tiểu Hề, Tiểu Hề thân thiết như vậy. Đồ đàn ông xấu xa, lúc trước anh còn không thèm gọi cô là Tiểu Anh Đào, chỉ biết gọi cô là đại tiểu thư Kiều, đại tiểu thư Kiều. Hứ, cho anh mặn chết luôn...Việt Ngôn Quy nhìn sắc mặt đại tiểu thư Kiều đột nhiên thay đổi. Anh không biết mình lại làm sai ở đâu?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.