Vị Hôn Phu Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Bị Mất Trí Nhớ

Chương 27: Chương 27



Việt Ngôn Thăng không biết trả lời thế nào: “...”Kiều Anh Đào nghe Lâm Lai Hề nói một tràng thì nhận ra nữ chính đã hoàn toàn chiến thắng, còn cậu em trai giả tạo kia thì thất bại thảm hại. “Là vậy sao? Cảm ơn cô Lâm đã giả thích rõ.” Chủ tịch Việt không thay đổi nét mặt, ông quay đầu nhìn bà cô: “Nhà tôi làm một số việc kinh doanh nhỏ, bao nhiêu đây thù lao bà có hài lòng không? Nếu không đủ, tôi có thể đưa thêm.”“Bố của Tiểu Ngư khách sáo thật đấy. Có điều ngoài ơn cứu mạng thì còn phải tính cả tiền thuốc men, tiền ăn, tiền ở nữa.” Người dì miệng thì nói khách sáo quá tay thì cầm tờ chi phiếu trong tay lên đếm: “Ôi, sao sau số 8 lại có nhiều số 0 thế? Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, trời ơi, tám triệu? Phát tài đến nơi rồi này!” Nói xong, bà ta trợn mắt và gần như ngất đi vì sung sướng.Thư ký của chủ tịch Việt đỡ lấy bà, nhắc nhở: “Cô đọc sai số rồi, bảy số 0 là 80 triệu.”Bà cô vừa đứng dậy thì lại ngất đi.Trước khi ngất còn không quên nắm chặt tấm chi phiếu trước ngực: “Tám mươi triệu!”“Chuyện ở đây giải quyết xong rồi. Ngôn Quy, chuyện con mất tích chúng ta vẫn đang giấu ông bà nội. Ngoài ra, do vết thương và chuyện mất trí nhớ nên con cần phải nhập viện để theo dõi. Về cùng với bố mẹ nào.” Chủ tịch Việt nhìn về phía Việt Ngôn Thăng và Việt Ngôn Kiều, thấp giọng hỏi: “Ngôn Thăng, Ngôn Kiều, hai con muốn tiếp tục ở lại chơi hay về với hai bác?”Việt Ngôn Quy gật đầu: “Dạ.”Việt Ngôn Thăng và Việt Ngôn Kiều đều nói sẽ về cùng nên lên lầu thu dọn hành lý.
Lâm Lai Hề vốn đang chăm sóc cô mình nhưng khi nghe thấy tiếng “Dạ” của Việt Ngôn Quy thì lập tức ngẩng đầu lên.Trong đầu cô không ngừng lặp lại chữ “Dạ” kia. Vậy thời gian ở cạnh nhau hơn nửa tháng của anh và cô thì sao? Không đúng, không đúng, không nên thế này, anh Tiểu Ngư hẳn là không nỡ rời xa cô, không nỡ rời khỏi đảo làng chài chất phác này...Việt Ngôn Thăng và Việt Ngôn Kiều nhanh chóng thu dọn hành lý và đi xuống cầu thang, Việt Ngôn Kiều chạy tới nắm lấy cánh tay của Kiều Anh Đào: “Chị Anh Đào, em biết chị không thể rời xa anh cả dù chỉ một phút một giây nên em đã giúp chị thu dọn hành lý rồi nhờ anh hai mang xuống rồi này! Chị không cần cảm ơn đâu!”Kiều Anh Đào đang muốn tự mình xách vali: “Vẫn là nên cảm ơn chứ.”Việt Ngôn Quy đã đi trước cô một bước, cầm lấy chiếc vali nhỏ từ tay Việt Ngôn Thăng: “Tôi cầm giúp cô.”Kiều Anh Đào trợn tròn mắt kinh ngạc, đây có phải là lão Việt, là vị hôn phu không đội trời chung của cô, người lúc nào cũng kiêu ngạo, không biết lãng mạn, thậm chí còn không biết dịu dàng, ân cần là gì không thế? Chẳng lẽ sau khi bị mất trí nhớ thì anh thay đổi tính tình, đã thế còn giúp cô xách vali?Việt Ngôn Quy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được Kiều Anh Đào đang nghĩ gì.Anh tự nhủ nếu không học cách dịu dàng ân cần thì mọi việc sẽ do người em họ kia của mình làm hết. Vị hôn thê của anh e là vào một lúc nào đó sẽ bị cướp đi. Anh bắt đầu sợ rồi...Phu nhân Việt vẫn giữ nguyên phong thái quý phái, bà đưa cho Lâm Lai Hề một tấm danh thiếp: “Cô bé, dì thấy con khá tốt bụng, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể đến tìm dì.”“Con cám ơn dì.” Lâm Lai Hề cầm lấy danh thiếp, nhìn Việt Ngôn Quy đang giúp Kiều Anh Đào đẩy chiếc vali nhỏ rời đi. Cô lại rơi nước mắt một cách đáng thương: “Anh Tiểu Ngư, à không, anh Ngôn Quy, anh thật sự muốn rời khỏi đây sao? Anh rời đi mà không có gì muốn nói với em sao?”“Nói gì sao?” Việt Ngôn Quy quay sang nhìn Kiều Anh Đào trước, sau đó vẫy tay một cách lịch sự với Lâm Lai Hề: "Tiểu Hề, cảm ơn cô đã cứu tôi. Tạm biệt.”Anh chịu đựng sự bẩn thỉu, ở lại hòn đảo vừa tồi tàn vừa nghèo nàn này một mặt là vì anh muốn quan sát cái gọi là nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài, mặt khác anh cũng muốn biết liệu những diễn biến trong giấc mơ kia có thực sự là không thể thay đổi hay không.Đồng thời, anh cũng sợ nếu anh làm điều gì đó hấp tấp, không phù hợp với tính cách của một người mất trí nhớ thì dẫn đến hậu quả khó lường hơn...Bây giờ gia đình anh đã đến, xem ra tình tiết trong giấc mơ kia không phải là không thể thay đổi. Anh cuối cùng cũng đã có thể chính thức rời khỏi đây thì lẽ nào anh vẫn không nỡ rời khỏi cuộc sống cực khổ, phải làm công cho hết người này đến người khác, ngủ trễ dậy sớm, ăn không no, ngủ không ngon sao?Kiều Anh Đào xém chút đã không nhịn được cười.Hay thật, nơi này không có chỗ cho một nữ phụ độc ác như cô phát huy luôn này!Nhân vật nam chính không hiểu lãng mạn này vừa mở lời thì dù có nói gì đi nữa, sức sát thương cũng chẳng khác gì một chiếc lá rơi trong gió thu. Không thấy cô nữ chính ngây thơ, đáng thương kia bị anh chọc tức đến khóc luôn rồi à?Nhân tiện, tại sao tình tiết này lại khác với những gì cô thấy trong mơ nhỉ? Nhưng cô thích nó, hi hi hi...Lâm Lai Hề mắt nhìn đoàn người vội vã rời đi.Cô yếu ớt quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn ra, làm mờ cả tầm nhìn: “Không, anh Tiểu Ngư, anh phải về nhà nhất định là vì lo lắng cho bố mẹ. Anh Tiểu Ngư, anh rất thích em, em biết... Vì dù sao chúng ta cũng đã có rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều điều đẹp đẽ với nhau. Chúng ta cùng nhau trồng cây, cùng nhau nướng thịt, cùng nhau câu cá, cùng nhau làm màn tre, cùng nhau vận chuyển hàng hóa, cùng nhau bán trà sữa...”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.