Vị Hôn Phu Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Bị Mất Trí Nhớ

Chương 26: Chương 26



Sau khi tỉnh dậy, Lâm Lai Hề lập tức thu dọn hành lý, quay trở lại hòn đảo làng chài nơi cô đã sinh sống từ nhỏ.Sau khi xuống thuyền, cô lập tức chạy đến tảng đá lớn cao bằng người trên bãi biển. Cô quả nhiên nhìn thấy Việt Ngôn Quy bị sóng đánh dạt vào bờ đang nằm bất tỉnh trên bãi cát.Cô tìm được anh khi anh đã mất trí nhớ. Và khi anh tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô, quả đúng là duyên phận được trời định sẵn...Lâm Lai Hề vô cùng mừng rỡ nhưng cô biết với xuất thân của anh, gia đình anh sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hòn đảo này nên cô đã nói dối anh rằng anh chính là bạn trai mà cô đưa từ thành phố về. Cô còn đặt cho anh một cái tên mới.Cô hy vọng trước khi gia đình anh tìm thấy anh, hai người có thể ở bên nhau với tư cách người yêu, cùng nhau vun đắp tình cảm, để anh yêu cô khi anh là Châu Tiểu Ngư.Anh tin tưởng cô đến mức ngó lơ những lời nói dối đầy lỗ hỏng của cô.Nhưng anh lại luôn từ chối cô, ngay cả những động chạm vô ý của cô anh cũng vẫn luôn tránh né.Sau khi cô đưa anh Tiểu Ngư trở về, tất cả các cô gái trên đảo đều ghen tị với cô, lén lút đến nhìn mặt người bạn trai đẹp trai như minh tinh của cô. Ngay cả những du khách nữ đến đảo cũng sẽ vì anh mà đến ở trọ tại nhà khách, mua trà sữa. Lòng hư vinh của cô được thỏa mãn vô cùng...Cô tưởng rằng anh sẽ mãi là bạn trai của mình nhưng khoảng thời gian hạnh phúc lại quá ngắn ngủi.
Chỉ nửa tháng sau, cô Kiều kia đã đến. Cô ấy đến cùng với vẻ đẹp mê người và những giọt nước mắt đau lòng của mình.Mặc dù cả hai đều mặc váy trắng nhưng cô Kiều là một con thiên nga trắng cao quý đến từng sợi lông, trong khi cô chỉ là một chú vịt con xấu xí đầy bụi bặm. Trông cô như đang bắt chước cô ấy, thật nực cười...Lâm Lai Hề không biết tại sao nhưng cô có một dự cảm kỳ lạ.Cô có linh cảm rằng cô Kiều này sẽ phá hủy hạnh phúc của cô một cách dễ dàng.Cô lo lắng đến mức ngay lập tức chối bỏ việc nhận người quen của cô Kiều mà không hề suy nghĩ gì cả.Dù biết những lời nói dối khập khiễng của mình có thể dễ dàng bị vạch trần nhưng cô vẫn kiên quyết khẳng định Châu Tiểu Ngư là bạn trai của Lâm Lai Hề cô chứ không phải chồng sắp cưới gì đó của cô Kiều...
Và anh Tiểu Ngư của cô cũng thực sự không nhớ được cô Kiều xinh đẹp này.Anh vẫn luôn tin tưởng cô, tin rằng anh chính là người bạn trai mà cô đã đưa về.Cô đã chiến thắng cô Kiều, một người ngay cả khi khóc vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta khó cưỡng lại. Cô còn nghĩ rằng mình có thể trì hoãn được ngày nào hay ngày đấy. Trước tiên, cô sẽ dọa cho ba người họ bỏ đi, giữ lấy sự ngọt ngào cuối cùng này rồi lựa lời mà nói sự thật với anh Tiểu Ngư nhưng không ngờ cô của cô quyết định giữ họ ở lại nhà khách.Cô Kiều đó thậm chí còn ngất xỉu và ngã vào lòng của anh Tiểu Ngư.Cô ấy nắm tay anh không buông mà không biết xấu hổ, ai cũng không lấy tay cô ra được.Đúng vậy, chỉ cần cô Kiều này xuất hiện thì cô ấy và anh Tiểu Ngư không bao giờ tách nhau ra. Còn cô, cô chỉ là một kẻ thứ ba nực cười.Anh Tiểu Ngư rõ ràng đã mất trí nhớ nhưng tại sao, tại sao anh ấy vẫn thích cô ấy? Giống như vừa rồi, khi cô nghe thấy tiếng động và từ trong bếp đi ra, cô nhìn thấy cô Kiều và anh Tiểu Ngư đang cùng nhau ngồi tách quả óc chó, ánh mắt của anh Tiểu Ngư nhìn cô ấy thật dịu dàng, ấm áp như dòng nước mùa xuân.Đó là một tình cảm mãnh liệt đến bản thân cũng không hay biết mà cô chưa bao giờ nhận được.Là sự chú tâm mà cô chưa bao giờ có được, thậm chí anh còn không nhận ra rằng cô đang đi đến bên cạnh.Cô tham gia cuộc trò chuyện của họ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay khi cô vừa nói được vài lời, bố mẹ của anh Tiểu Ngư đã đến. Họ đưa cảnh sát đi cùng, họ nhanh chóng vạch trần những lời nói dối đầy lỗ hỏng của cô, nhanh đến mức cô không thể chống đỡ được dù chỉ một ngày.Bố của anh Tiểu Ngư đã cử người đến đồn cảnh sát điều tra nhưng Lâm Lai Hề không sợ vì cô thực sự đã báo án rồi. Có điều, cô cũng biết rằng các viên cảnh sát trên đảo luôn lười biếng trong công việc và chưa bao giờ coi trọng việc có người báo án. Những thứ đó sẽ bị ném vào một góc, chờ bụi phủ đầy lên thôi.Nhưng khi bố anh hỏi lại vì sao ngày hôm qua cô không nói sự thật, Lâm Lai Hề thật sự không biết trả lời thế nào. Cô cũng đâu thể nói rằng cô bị ma xui quỷ khiến, không muốn cô Kiều cướp anh Tiểu Ngư của cô đi?Trong cái khó ló cái khôn, Lâm Lai Hề nói: “Con nghĩ cô Kiều, anh Việt và cô Việt đều mặc đồ hiệu nổi tiếng, rất sang trọng, giống như người giàu có... Nhưng khi con tìm được anh Tiểu Ngư, anh ấy đang mặc bộ quần áo bình thường nhất nên con nghĩ anh ấy cũng là một người bình thường giống như con, làm sao con có thể đến việc anh ấy là vị hôn phu của một tiểu thư giàu có như cô Kiều chứ? Hơn nữa, anh Việt, anh ấy...”Việt Ngôn Thăng tức giận, không khỏi cau mày: “Tôi thì làm sao?”“Anh Việt, ngay khi chúng ta gặp nhau anh đã muốn đánh anh Tiểu Ngư rồi. Tôi nhìn ra được rằng anh rất thích cô Kiều, luôn miệng nói rằng muốn bảo vệ cô Kiều.” Lâm Lai Hề cắn môi, càng nói càng lưu loát: “Tôi sợ vết thương của anh Tiểu Ngư còn chưa lành thì lại bị anh đánh bị thương nên tôi mới phải nhấn mạnh rằng anh ấy là bạn trai của tôi! Sau đó, anh Việt nói nơi anh họ của anh anh ấy đã mất tích cách đây rất xa, nhưng tôi tìm được anh Tiểu Ngư ở bãi biển nên tôi không nghĩ hai người liên quan đến nhau...”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.