Chiều hôm sau, anh qua trả cái nỏ cho chú hàng xóm thì thấy bà mẹ đang bưng bát cháo. Anh hỏi chuyện mới biết anh con trai b·ị t·hương, sáng nay thì người lên cơn sốt. Anh nghi ngờ khả năng bị nhiễm trùng lên vào nhà xem, lúc này bệnh nhân đang nằm trên giường sốt mê man. Mạnh sờ trán thấy nóng rực, khi cởi băng ra thấy v·ết t·hương đã sưng tấy, mưng mủ đúng như anh dự đoán v·ết t·hương đã bị nhiễm trùng. Thời đại này chưa có kháng sinh nên nếu v·ết t·hương bi nhiễm trùng sẽ rất mệt nhiều khi phải dùng dao khoét chỗ thịt thối rồi dùng dao nung đỏ để làm chín v·ết t·hương. Nếu không cẩn thận vẫn t·ử v·ong do nhiễm trùng.
Anh về nhà lấy cồn sang, từ hồi thí nghiệm nước hoa trong nhà lúc nào anh cũng để lọ cồn, anh rửa v·ết t·hương bằng cồn. Thấy anh hàng xóm nhăn mặt vì xót anh động viên.
-Chịu khó tý lát sẽ đỡ.
Sau khi rửa v·ết t·hương, anh lẩy vải sạch băng lại cẩn thận sau đó đưa cho bà mẹ một lọ paraway, thuốc diệt ký sinh trùng và vi khuẩn dặn mỗi ngày cho uống mười viên và rửa v·ết t·hương cho anh bằng nước muối. Vải buộc v·ết t·hương phải là vải sạch hoặc luộc qua nước sôi. Bà mẹ đã quen loại thuốc này nên cám ơn và cẩn thận để trên nóc tủ.
Khi về đến nhà anh thấy có xe ngựa trước cửa, nhìn ra là ông Tùng tòng sự của phủ Chiêu Văn Vương. Nhìn thấy anh ông Tùng vào nở nụ cười.
-Có tin vui cho cậu đây, tôi dã giới thiệu và Vương Gia đồng ý đón cậu lên kinh để giúp Vương Gia. Tôi đã lấy uy tín ra đảm bảo cho cậu nên cố gắng thực hiện cho tốt nhé.
Mạnh cám ơn sự tiến cử và mời ông vào nhà uống nước đàm đạo. Ông Tùng vào nhà không ngờ anh lại ở căn nhà thanh đạm như vậy. Ông Tùng mang hộp quà Vương Gia gửi tặng anh rồi phân trần
-Đợt rồi Vương Gia đi tuần biên giới liên tục, hôm rồi mới về tôi vào ngay để bẩm báo. Ngài cũng đang rất cần chiêu nạp người tài nên thấy tôi giới thiệu cậu có thể chế tạo hỏa khí Vương Gia ra lệnh đích thân tôi phải xuống đón cậu tránh có việc gì sơ sót.
Mạnh hỏi ông về tình hình triều đình. Ông Tùng nói triều đình Mông Cổ đang cử sứ giả sang thúc ép nhà vua sang chầu, đồng thời yêu cầu cho mượn đường đánh Chiêm Thành. Lúc này trong triều cũng chia làm hai phái. Phái chủ chiến do Hưng Đạo Vương dẫn đầu, phái chủ hòa do Trần Ích Tắc cầm đầu. Lúc này ông Tùng giục
-Giờ tôi ghé qua nhà một chút, cậu thu xếp đồ đạc sáng mai tôi qua đón sớm để kịp vào kinh, giờ tối là kinh thành đóng cửa lại phải chờ hôm sau.
Mạnh ngạc nhiên.
-Phải đi nhanh như vậy hở chú, cháu chưa kịp làm tiệc tạm biệt bà con ở đây.
Ông Tùng kể lại cho Mạnh nghe những điều mà Chiêu Văn Vương suy nghĩ và nhắc nhở
-Thế giặc rất mạnh nên việc trang bị q·uân đ·ội rất gấp, chưa biết quân Mông chiếm nước ta lúc nào nên Vương Gia muốn cậu nên càng sớm càng tốt. Lúc nào thành danh cậu về đây vinh qui bái tổ sau.
Thấy vậy bất đắc dĩ Mạnh đành nói
-Vâng vậy hẹn chú sáng mai.
Ông Từng đi rồi, Mạnh mở hộp quà ra thấy sáng lóa cả mắt, trong hộp có 10 thỏi vàng xếp ngay ngắn, ngoài ra còn 2 tấm vải gấm sang trọng. Anh vội cất đồ vào rương, từ khi đến thế giới này lần đầu tiên anh có nhiều vàng như vậy. Mạnh vội đi sang nhà ông trưởng làng nói qua với ông ấy, rồi nhờ ông ấy đứng ra mời một số hương thân phụ lão qua nhà anh để dự bữa cơm chia tay. Ông Trưởng làng sốt sắng nói.
-Nhà chú neo người, giờ gấp sao chuẩn bị kịp để tôi đứng ra làm dăm mâm mời mọi người. Cậu chuẩn bị thu xếp hành lý mai còn đi, đi tối qua là được.
Mạnh cám ơn ông rồi về nhà chuẩn bị. Do đã chuẩn bị trước nên anh thu xếp cũng nhanh chóng. Lúc trời sắp tối anh đã dọn dẹp xong, anh vội tắm rửa thay quần sao rồi sang nhà ông trưởng thôn. Nhận được lời mời của anh qua ông trưởng thôn mọi người đã đến đông đủ, nhiều người còn mang theo quà để tặng anh mặc dù giá trị vật chất không cao như cân gạo nếp hay chục trứng gà nhưng là tấm lòng nên anh không tiện từ chối. Anh thấy rất ấm áp tấm lòng của người làng quê, giống như quê anh vậy tuy nghèo nhưng rất ấm tình người. Cầm chén rượu Mạnh đứng lên thưa với mọi người.
-Kính thưa các cụ hương thân phụ lão, hôm nay cháu phải có việc lên kinh để giúp việc nước nên đành tạm biệt mọi người. Hy vọng sau này có dịp gặp lại mọi người, do việc gấp nên không kịp chuẩn bị nên đành làm mâm cơm đạm bạc để chia tay. Cháu xin cám ơn mọi người đã giúp đỡ cháu trong thời gian qua.
Ông trưởng thôn thay mặt mọi người đỡ lời.
-Thời gian qua thầy Mạnh cũng đã giúp thôn được nhiều việc, nhờ có cậu các cháu cũng chăm học hơn. Đình làng cũng có kinh phí để được tu sửa trong thời gian tới. Chúc cậu lên kinh làm việc triều đình thuận lợi, thỉnh thoảng về thăm chúng tôi là quý hóa rồi.
Mọi người ăn uống, trò chuyện đến khuya tiệc mới tàn. Lúc về ông trưởng thôn tiễn anh ra cổng Mạnh áy náy nói.
-Thú thật với bác cháu không phải là người cháu của ông giáo già, nhưng lúc đó cháu đang khó khăn muốn tìm việc để kiếm sống nên nhận liều. Cũng may có bác giúp đỡ, cháu rất cám ơn bác.
Ông trưởng làng cười.
-Thực ra lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ, quan sát một thời gian thì tôi thấy cậu không phải là cháu ông Hùng nhưng thấy bọn trẻ con thích học cậu thì tôi cũng không để tâm nữa vì mục đích là tôi tìm thầy dạy bọn trẻ. Sau này cậu làm được nhiều điều cho làng thì chúng tôi coi cậu như con em trong làng cũng không quan tâm gốc gác của cậu. Sau thành công thành danh toại nếu rỗi thỉnh thoảng về thăm chúng tôi là được.
Mạnh rất xúc động thấy người quê thời nào cũng vậy tuy nghèo, ít học nhưng rất bao dung. Họ không quá coi trọng xuất thân mà chỉ cần bạn giúp cho họ thì họ sẵn sàng bảo bọc giúp đỡ bạn. Đêm đó Mạnh ngủ rất ngon, sáng hôm sau anh dậy sớm sửa soạn, khi ra cửa đã thấy nhiều người đứng để tiễn anh, mấy đứa học trò cứ níu áo thầy hỏi bao giờ thầy quay lại để kể chuyện cho bọn chúng, có đứa còn mang trứng gà luộc mẹ dặn để thầy đi ăn đường. Mạnh rất cảm động xoa đầu chúng hẹn sẽ trở lại mặc dù anh biết rằng đó là lời nói dối khi nên kinh thành thu thập thông tín xong anh sẽ sớm quay trở về nơi sống của mình chứ không quay lại đây anh cũng chỉ còn nửa năm để hoàn thành nhiệm vụ. Dân làng thì người mang buồng chuối, mấy quả đu đủ, người xách cả lồng gà tranh nhau đưa anh, dặn dò đủ thứ tiếng ồn ào của mọi người làm náo động một góc làng. Ông trưởng làng phải đứng ra để thay mặt anh nhận quà và sắp xếp quà cho gọn gàng. Thay mặt dân làng ông chúc anh lên đường may mắn công thành, danh toại. Mạnh cũng nói mấy câu để tạm biệt mọi người.
-Thưa dân làng, thời gian qua cháu ở làng được mọi người giúp đỡ đùm bọc cháu rất biết ơn. Thời gian tuy ngắn nhưng ấm tình người, sau này cháu có dịp sẽ quay lại thăm mọi người. Chúc bà con ở lại mạnh khỏe, các cháu nhỏ học tập tốt để sau này theo con đường khoa bảng rạng danh cho làng.
Lúc xe ông Hùng đến đầu làng, mọi người xúm lại giúp anh chất đồ lên xe. Thực ra đồ của anh chỉ có một cái rương, nhưng đồ bà con tặng nhiều quá chất cả lên nóc xe nên anh phải nhờ ông trưởng làng giữ lại một số quà như gà, trái cây. Lúc xe đi bọn trẻ con còn chạy theo một đoạn, đi một đoạn xa nhìn lại anh thấy mọi người trong làng vẫn đứng nhìn theo anh.