Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 25: . Đi săn



Chương 25. Đi săn

Từ đầu làng nhìn ra những triền rừng lúc nào cũng mươn mướt xanh. Đó là những bụi giang bụi nứa lớn, những thân cây gỗ đang tuổi lớn và dây nhợ đeo bám nhằng nhịt. Thảng hoặc mới có những cây chò chỉ, cây sồi cổ thụ lớn mọc trội hẳn lên. Mạnh chỉ xem đi săn trong rừng trên phim ảnh nhiều, chứ thực tình Mạnh chưa đi săn bao giờ vì thời của Mạnh việc đi săn rừng là bị cấm do nhà nước đóng cửa rừng, phần lớn động vật trong rừng liệt vào loại quý hiếm. Đợt này bên Nhân Huệ Vương đã chuyển nốt số tiền còn lại, Mạnh chỉ đợi để lên kinh thành lên cũng rảnh dỗi. Hôm sang nhà bác hàng xóm chơi, thấy con trai bác đang bàn chuyện với mấy thanh niên đợt này có đàn hươu mới xuất hiện rủ nhau đi săn nên Mạnh cũng muốn đi theo. Bác hàng xóm cười nói.

-Làm trai xóm Bần mà chưa đi săn thì không phải trai xóm Bần.

Bác hàng xóm còn cho anh mượn cây nỏ làm từ gỗ lim, hai cánh nỏ làm bằng sừng trâu, anh con trai rất ghen tỵ vì bố chưa bao giờ cho anh mượn. Buổi sáng. Mặt trời đã lên bằng con sào, sương đang dần tan. Mạnh nai lại quần áo cho chặt, buộc con dao săn một bên hông và một bên là bi đông nước. Anh con hàng xóm gọi con vện rồi tất cả cùng đi, nhóm đi săn có sáu người đều là thanh niên tầm tuổi và một chú thợ săn già tầm ngoài bốn mươi cầm đầu cùng mấy con chó săn. Cuộc đi săn bắt đầu! Sau khi vượt qua con suối, chạm chân đến cánh rừng. Những cây kháo, cây bứa đang mùa trổ lá. Những đám guột lên thân mới um tùm. Chú thợ săn già quay lại bảo: “Chỉ trong vòng khu này thôi. Vào sâu trong lá ướt lắm, mà lúc sau lại không biết đường ra”. Đi chừng trăm bước, con ông hàng xóm dặn anh bảo: “Phải bước thật êm, không lũ rái cá nó tinh lắm, nghe bước là nó chạy biến”. Mọi người đi nhẹ, không một tiếng động. Bỗng vện hộc lên một tiếng từ phía bụi cây gần đó. Anh hàng xóm quay phắt sang. Con vện đã đánh thấy hơi mùi còn mồ, liền ngửi theo vết mòn chân thú lần theo. Mọi người cũng bá·m s·át. Vết chân con thú khá lơn, hiện rõ lên trên nền lá mục. Rất có thể là gấu hoặc lợn rừng. Nhưng ở khu này những con vật ấy rất ít khi xuất hiện. Lòng nghi hoặc, Mạnh định hỏi xem thế nào, nhưng nhìn anh ta quá chăm chú, nên lại thôi.Đi đến một bụi giang lớn, lá lòa xòa chán hết tầm nhìn, con vện phóng vào trong rồi sủa ầm lên. Anh thanh niên lấy xoa chặt những ngọn giang xòa xuống để lấy lối vào. Bỗng một mùi hôi khăn khẳn bốc lên, đến nghẹt thở. Mạnh tính bịt mũi lại, nhưng không được. Rất có thể một con lợn rừng đang ở rất gần. Anh thanh niên đã lăm lăm cây nỏ trong tay, sẵn sàng bóp cò nếu gặp. Rồi lần lần tới chỗ con vện, Mạnh đi sau mà không mấy tự tin. Đây là lần đầu Mạnh đi săn – hiểu theo đúng nghĩa của nó – trách sao khỏi ngỡ ngàng và lo lắng. Được cái cả đội là thợ săn lão luyện nên rất tự tin nên Mạnh yên tâm đôi phần. Con vện cứ sủa nhặng lên, chứng tỏ đã phát hiện được điều gì. Nó cũng làm Mạnh hăm hở đi theo đội, đầy tò mò. Nhưng đến nơi, chỉ là một đống lông rụng và xương của con vật gì đó bị ăn thịt chừng một tuần rồi. Và con vật ăn thịt đã bỏ đi hoặc ở đâu đó gần đấy. Mùi hôi bốc lên dữ dội, Mạnh vội lùi trở ra nôn ọe .Có một vết trượt dài trên lá làm toán thợ săn chú ý. Chứng tỏ con thú vừa bỏ chạy khi bị con vện phát hiện. Họ tiếp tục lần theo dấu chân. Đúng lúc ấy có tiếng kêu của một người. Mọi người đạp dây chạy về phía đó. Một người đáng đứng xem xét các dấu vết dưới đât. Phía sau gốc cây sồi già, có một loạt dấu chân thú, người thợ săn già nhìn kỹ rồi nói

-Đây là dấu chân đàn hươu, chắc khoảng chừng năm con

Sau đó ông nói :

-Thôi, bây giờ nghỉ ngơi ăn uống, chạy suốt buổi sáng, đói mềm rồi”.

Mọi người giở xôi hoặc cơm trong lá chuối ra ăn. Nhìn hút từ vòm sáng nhỏ ngước lên, nắng đã gắt lắm. Trời đứng bóng giữa ngọ rồi. Nhìn cậu hàng xóm ăn ngon lành Mạnh lại mường tượng ra những bước đi của chàng trai, trông dáng khoan thai như một con báo. Anh ăn như hổ, làm cũng mạnh bạo, đúng sức thanh niên đang lớn.. Nghỉ trưa xong, chúng tôi đi theo hướng dấu chân . Đến độ một canh giờ thì đến một cái ao lớn nước trong xanh giữa rừng, chú thợ săn ra dấn cho mọi người nhẹ nhàng vòng qua đứng nấp ở dưới hướng gió. Ông nói đàn hươu sẽ quay lại đây uống nước chúng ta chỉ cần phục kích ở đây là được.

Mọi người tản ra nấp xung quanh, trong lúc chờ đợi Mạnh nhìn xuống suối thấy nước rất trong có một vài con cá nhỏ đang bơi. Chờ một lát thì có tiếng kêu lạ rồi đàn hươu từ cánh rừng đi ra ao nước. Đúng như ông thợ săn nói đàn hươu có năm con. Chờ đàn hươu say sưa uống nước, ông ra hiệu cho mọi người nhắm vào con hươu đầu đàn. Đó là con hươu đực đang tuổi trưởng thành, cả sừng cao đến hai mét nặng tầm 70 cân, nếu bắt được nó thì bán chắc mọi người đủ thịt để chia nhau. Lúc đang chuẩn b·ị b·ắn thì đột nhiên xuất hiện một con lợn rừng, nó khá to và đi về phía ao. Lúc này đàn hươu thận trọng nhìn con lợn rừng, nhưng con lợn cũng có vẻ khát nước nên nó cũng không quan tâm mà đủng đỉnh đến suối uống nước. Thấy vậy đàn hươu yên tâm uống nước, mọi người nhìn thợ săn già như hỏi ý kiến.

Lợn rừng rất khỏe, những con đi một mình gọi là lợn độc rất hung dữ, dám đánh nhau với cả hổ. Tuy nhiên thịt lợn rừng ngon và con này phải đến cả tạ nên mọi người ai cũng muốn bắt. Người thợ săn hiểu rằng da lợn rừng rất dày bắn nỏ chưa chắc hạ được nó lên ông ra hiệu mọi người nhắm vào con hươu đầu đàn để bắn.

Phựt, phựt tiếng dây nỏ vang lên.

Con hươu đực trúng ba bốn mũi tên, nó cùng đàn hươu bỏ chạy nhưng được vài bước thì gục xuống, người loang lổ v·ết m·áu. Con lợn rừng không bỏ chạy, mắt nó đỏ lên và lao thẳng về phía toán thợ săn. Ông thợ già tái mặt vội lên dây nỏ, và bắn về phía nó, mấy thanh niên thấy vậy cũng vội vã bắn theo. Con lợn rừng cũng b·ị b·ắn trúng ba mũi tên nhưng không trúng chỗ yếu hại, hơn nữa da nó dầy nên chưa đâm sâu vào thịt chỉ kích thích làm nó nổi điên hơn. Mọi người phải chạy tứ tán, có người nhanh nhẹn trèo lên cây.

Lúc này Mạnh và anh con hàng xóm đúng gần vách đá nên không có chỗ thoát khi nó lao đến anh hàng xóm nhảy vào bụi cây tre phía sau lưng, còn Mạnh lộn một vòng về phía tay trái. Con lợn quyết đuổi theo anh hàng xóm nên lao thẳng vào bụi cây, nhưng thân hình nó to lớn nên bị mắc kẹt chưa chui qua được, nó tức tối rống ầm lên và dùng hết sức để chui qua. Mạnh thấy vậy rút dao đeo bên hông ra chém vào mông con lợn, con dao được ông lão đưa cho anh lúc lên đường rất sắc bén, tuy nhiên anh cũng chưa dùng toàn lực chém vật gì cứng lên chưa biết nó sắc đến mức độ nào.

Ông thợ săn định hô bảo anh tiến lên chém vào phần sống lưng của nó, nhưng phải vạch bụi cây có thể nó quay lại cắn cũng rất nguy hiểm. Da và thịt lợn rất dầy, thường dao chém vào mông đó sẽ bị kẹt vào đó, biết không thể g·iết được nó nhưng lúc nguy cấp Mạnh cũng đành chém bừa. Không ngờ lưỡi dao ngọt sớt chém không chỉ xuyên qua mông mà còn cắt thẳng vào phần bụng, con lợn bị chẻ làm hai, máu bắt tung tóe lên mặt Mạnh làm nửa trên người anh đỏ lòm và hôi tanh. Con lợn rú lên rồi gục tại chỗ, mọi n·gười c·hết lặng sau đó anh con trai nhà hàng xóm mới chui từ bụi ra, sau bụi cây là tảng đó, nếu con lợn xông vào thì anh chỉ có đường c·hết. Do chui vào bụi gai nên quần áo rách hết, đùi anh bị một vật đâm vào rách một miếng to máu chảy ròng ròng. Anh tập tễnh ra suổi rửa v·ết t·hương rồi xé áo thành một đoạn vải để băng v·ết t·hương lại.

Mạnh như bị thoát lực nằm ngửa thở hổn hển, ông thợ sơn tiến đến nhặt con dao lên và xem xét, thấy con lợn c·hết hẳn mới yên tâm. Nhìn ngắm con dao hồi lâu ông đưa cho Mạnh, ông nói.

-Dao tốt, có thể nói chém sắt như bùn. Cậu kiếm đâu ra vậy

Mạnh nói dối là sư phụ tặng, ông nói.

-Cả đời tôi chưa thấy con dao nào sắc như vậy, kể cả hồi đánh nhau với Nguyên Mông tôi cũng chưa thấy vị tướng nào có kiếm sắc như con dao này. Cậu phải giữ gìn cẩn thận, sẽ có lúc nó cứu cậu một mạng.

Mạnh gật đầu, mọi người hồ hởi vác chiến lợi phẩm về làng. Tối đó mọi người g·iết thịt chia nhau phần con lợn rừng, còn con hươu mang lên huyện bán.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.