Tự Tại Tiêu Dao

Chương 11: Đông Cực tông



Chương 11: Đông Cực tông

Buổi sáng luôn là thời điểm mà để ngắm trời, ngắm mây. Bầu trời màu xanh như nước biển, những đám mây tựa như bông gòn mền mại khổng lồ, đổ xuống như thác là những màn sương sớm se lạnh.

Hít một hơi buổi sáng trong lành, tuy hơi lạnh do sương nhưng cảm giác mát lạnh sảng khoái nhưng không khuyến khích những người bị ho ấy khiến cho tinh thần sảng khoái lạ kỳ.

Cưỡi trên tiên hạc của Thanh Vân, cậu ngồi đấy tận hưởng hít thở không khí trong lành. Nhìn xuống thấy toàn là cây, lâu lại gặp một hồ nước, lớn nhỏ khác nhau đều có.

Thanh Vân từ sau vụ đấy cũng có cảm tình với cậu, nhìn cậu đôi lúc còn ngại ngùng. Nhưng những cái tát khi cậu giở thói vô sỉ vẫn cứ mạnh mẽ đầy uy lực.

Cậu tranh thủ hấp thu linh khí đất trời đồi dào vào buổi sáng. Bên trong thức hải của mình, cậu liên tục tìm cách để mở cuốn Tiêu Dao Đạo Quyết bản hoàn chỉnh kia nhưng vẫn không mở được.

Dùng thần thức tiến vào thì bị hất ra, dùng lực thì lại như công dã tràng, lợi dụng linh khí từ viên đá vẫn không được.

- Này, đến rồi.

Giọng Thanh Vân cất lên kéo cậu ra khỏi thức hải.

- Đến rồi sao?

Cậu mở mắt ra, nhìn ra phía trước.

Hiện ra trước mắt cậu là một khối đá hình tròn lớn được chạm khắc văn tự, phủ rêu xanh và các loại cỏ dại khác nhau.

Hai người đứng giữa hinh tròn, Thanh Vân tay bắt ấn, miệng nhẩm nhẩm gì đó như là câu chú khởi động trận pháp. Kết thúc câu chú thì vòng tròn xung quanh sáng lên, một cột sáng từ trên chiếu thẳng xuống chỗ hai người. Hình bóng hai người dần biến mất.

Cách rất xa nơi này, có rất nhiều núi non bao quanh, là địa bàn của Đông Cực tông, trùng trùng điệp điệp núi non cũng không nói quá. Núi to nhất cũng là cao nhất, từ dưới nhìn lên chỉ thấy một màng sương vĩnh viễn bao bọc quanh năm.

Phía trên lại là các tòa kiến trúc bám vào núi, trên nữa có một tòa kiến trúc lơ lửng, to lớn, nhìn từ đấy xuống là có thể gần như là bao quát toàn bộ, nơi đó là Đông Cực tông tọa lạc, truyền thừa gần vạn năm.

Như bao lần thì chúng đệ tử sẽ luyện công tại một cái sân lớn, có rất nhiều sân lớn như vậy, nó lơ lửng như có một lực gì đó nâng đợ, sân lớn có thể chứa ba mươi đến bốn mươi người.

Một đệ tử đang tập kiếm thì vô tình nhìn đến trận truyền tống, như ngày nào thì chẳng có gì nhưng hôm nay lại phát sáng, một ánh sáng chói mắt.

- Nhìn kìa, là truyền tống trận!



Đệ tử kia nói với mọi người.

Cũng lâu rồi truyền tống trận này mới được khởi động nên đệ tử ai nấy cũng đi lại quang sát. Các trưởng lão cũng đến, chừng khoảng mười người ở đó, thêm tông chủ hiện tại thì là mười một người.

Một cột sáng xuất hiện, hình bóng hai người dần hiện ra, là Thanh Vân và Bình An, nàng thì đã quen thuộc với cảnh vật này nên thong thả bước đi, còn cậu thì cảm thấy mới mẻ với cảnh vật như tiên cảnh ở đây, đi một bước lại dừng lại một lúc để ngắm nhìn.

- Thánh nữ Đông Cực tông Hoàng Thanh Vân kính chào các vị trưởng lão và tông chủ!

Cô cúi chào.

- Hả à ừ... Kính chào.

Cậu đứng ngơ ra, đến khi Thanh Vân đánh vào đầu một cái thì mới hành lễ theo.

- Được rồi, về là được rồi.

Vị tông chủ kia lên tiếng, một ông lão với dáng vóc khá cao lớn, râu ít, tóc đen lẫn vào đấy tóc bạc. Y phục bằng vải màu xanh ngọc, dáng vẻ uy nghiêm.

Cậu nhanh được sắp xếp đến một động phủ nhỏ ở một núi cách rất xa, nơi đây khá yên ắng, dường như chỉ có mình cậu. Tuy là Đạo Cảnh nhưng vẫn là nhập môn đệ tử nên sẽ luyện tập chung với các nhập môn đệ tử khác.

- Ờ thì nhập môn đệ tử nhưng sao ta lại tập đứng tấn và đấm thẳng với đám nhoi nhoi mười tuổi thế?

Cậu nghi hoặc hỏi.

- Sao, không phục à? Nhập môn đệ tử chỉ có thế thôi, lên đệ tử ngoại môn sẽ khác, ha ha ha.

Thanh Vân phụ trách giá·m s·át các đệ tử nhập môn, đứng kế bên Bình An nói.

- Rồi, đứng tấn mười phút rồi nghỉ!

Nàng nói với mọi người ở đấy.

Cậu chỉ thở dài, việc đứng tấn thì cậu làm không biết bao lần, đã quen với việc này, cho là đứng nguyên một ngày thì cậu cũng tự tin làm.

Nhập môn đệ tử chỉ luyện công vào buổi sáng, còn lại trong ngày tự luyện công hay làm gì cũng không quản, trừ các việc như gây rối hay cấu kết phản địch thì quản rất chặt chẽ.



Mấy bài tập cho trẻ con này không thấm mấy với cậu, trở về động phủ, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, suy nghĩ.

- Có nghe ngóng là hai hôm nữa sẽ tổ chức tuyển ngoại môn đệ tử. Hầy, đến Vạn Thư Các ở đây thôi.

Cậu suy nghũ một chút, thở dài rồi ngồi bật dậy.

Từ động phủ của cậu đến đấy khá xa, lại thêm đường đi bám vào núi quanh co khó đi nhưng đối với cậu chỉ là nhấc chân lên bay đi thôi, nhanh đã đến Vạn Thư Các.

Nơi đây rộng lớn và rất cao, ăn vào một trong những ngọn núi lớn ở đây, khoét núi và gia cố thành một tòa kiến trúc. Ở giữa mỗi tầng có một người phụ trách quản lý, mỗi tầng có một hai người quan sát tránh xảy ra việc trộm vặt.

Cậu đi vào, kiểu kiến trúc cổ kính được xây dựng ở đây khiến cậu kinh ngạc. Nơi đây có sách, công pháp,... Rất nhiều thông tin, chỉ có tầng trên cùng là phải có lệnh bài đặc cách mới có thể đi vào, còn lại có thể tự do đi lại.

Cậu lật xem từng quyển sách, "Ngự Không" là công pháp cậu xem đầu tiên, là phương pháp dùng linh khí để bay như cách cậu làm nhưng ở đây chi tiết hơn và có thể tăng tốc nhanh hơn.

"Khống Hỏa Thuật" "Khống Vật Thuật" cũng ở đây và là bản hoàn chỉnh, cậu đọc hết và hiểu ngay, không cần mang về, toàn bộ thông tin đều được lưu vào não bộ và vận chuyển đến thức hải của cậu, tạo ra một "thư viện nhỏ" trong đầu.

Rời Vạn Thư Các, cậu theo bản đồ tông môn mà Thanh Vân đưa cho, đi đến Tích Điểm Lâu. Là nơi mà mọi đệ tử hay trưởng lão đều đến để làm nhiệm vụ tích điểm và dùng số điểm đó để đổi lấy các vật phẩm như đan dược, y phục, nguyên liệu, v·ũ k·hí, thảo dược,...

Chia là bốn tầng, tầng trệt là sảnh chính, là nơi mọi người ở đấy đổi điểm lấy vật phẩm. Tầng một là nhiệm vụ dành cho nhập môn đệ tử, các công việc như hái thuốc, chăm sóc sủng vật và các công việc nhẹ khởi đầu đều ở đây. Tầng hai là nhiệm vụ dành cho ngoại môn đệ tử, chăm sóc linh thú, hái thảo dược trăm hay ngàn năm, tuần tra,...đều ở đây. Tầng ba là nhiệm vụ dành cho nội môn đệ tử, chi viện, bảo vệ người dân thuộc Đông Cực tông, trấn áp yên thú,... Tầng bốn là nhiệm vụ dành cho trưởng lão, nhiệm vụ ở đó thường là tông chủ chỉ đích danh một trưởng lão nào đó làm.

Cậu bước vào sảnh, rất nhiều người ở đây, náo nhiệt vô cùng. Cậu đi lên tầng một từng bậc thang đều được trang trí đẹp mắt, cứ ngỡ là đang đi trong một nhà hàng sang trọng nào đó.

- Đoàn Bình An, đệ tử nhập môn, vào đi.

Người gác ở đấy nhìn lệnh bài đệ tử của cậu, nhìn sơ qua rồi nói.

Vào trong thấy rất nhiều tấm bảng gỗ lớn, đính rất nhiều giấy ghi chi tiết nhiệm vụ, nơi đây tuy ít hơn phía dưới nhưng cũng rất đông.

Cậu chỉ đi quanh đấy tham quan, không định làm nhiệm vụ ở đây. Đến đêm, trở lại phòng của mình, nhìn trên bàn chỉ có rau và rau, có thêm vài lát chanh để ăn thêm. Cậu nhìn bát rau, thở dài.

- Hầy, một con gà cũng mười điểm, bếp tự làm thì một điểm mỗi mười phút, giờ nửa điểm cũng không có, đành tạm ăn rau một bữa vậy.



Cậu vắt chanh vào, lúc đũa sắp đưa lên miệng thì có âm thanh gõ cửa. Cậu buông đũi xuống.

- Trời đánh tránh bữa ăn, vó cho ta ăn không...

Cậu vừa chửi vừa đi ra mở cửa, bên ngoài là Thanh Vân đang đứng, câu chửi tiếp theo không còn thốt ra nữa.

- À...À...hì, chào Thanh Vân Thánh...

Cậu chưa kịp nói thì bị một đá của nàng vào bụng, văng vào trong.

- Dám chửi ta? Ê, có thịt, ăn không?

Thanh Vân đánh cậu xong, tay giơ vài miếng thịt lớn ra.

- Ăn, ăn chứ!

Cậu thấy thị liền sáng mắt, lấy bát rau đang ăn dở theo, bay theo Thanh Vân.

Đến một vách núi, cậu lấy ra đồ nghề làm bếp của mình, một cái bàn gỗ lớn cậu cũng lấy ra. Cùng với gia vị và thịt mà Thanh Vân đem theo, thêm rau của cậu, thành thạo chế biến món ăn.

Lúc sau, thịt xào, thịt nướng, thêm vài trái táo cậu hái trộm để ăn lúc chiều đem ra, bày biện nhìn đẹp mắt.

- Xong rồi!

Cậu nói to, Thanh Vân ngồi cạnh đám lửa nghe thấy, đi đến ngồi vào bàn ăn với cậu.

- Ngon thật đấy, hương vị hơn cả đầu bếp tại đây luôn.

Nàng vừa ăn, vừa tấm tắc khen ngon.

- Chứ sao, ta thân cũng có thể gọi là đầu bếp, vỗ cô đến béo cũng...

Chưa kịp nói hết lại bị một đá của nàng văng đi.

- Trời...đánh....tránh bữa ăn...hự.

Cậu b·ị đ·ánh văng vào một gốc cây gần đấy, tay vẫn còn cầm cái chén chứ phần thịt của mình.

Hai người ăn xong, cậu dọn dẹp đồ của mình, cho vào túi trữ vật. Thanh Vân thì ngồi đấy vừa ăn táo vừa ngắm bầu trời về đêm. Cậu xong việc thì cũng ngồi xuống đối diện, cùng ngắm bầu trời với nàng.

Bầu trời về đêm ở đây đầy sao, trăng đêm hôm nay khuyết nhưng cũng rất đẹp, không bị ô nhiễm về ánh sáng nên nhìn ngắm các vì sao càng rõ hơn. Lâu lâu có các sao băng rơi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.