- Sinh ra lần đầu, khá lạ lẫm, chẳng biết làm gì, hoảng sợ nên cất tiếng khóc, là tiếng khóc chào đời.
Một hình ảnh em bé hiện ra, đang nằm trong tay một vị bác sĩ hộ sinh.
- Lần nữa tỉnh dậy, lại thấy mình đang nằm trên một cái nôi, có một người đàn ông nhìn mình, là cha, nhưng lâu rồi nên mặt cũng chẳng nhớ.
Một hình ảnh người đàn ông hiện ra nhưng khuôn mặt bin nhòe đi, không rõ dung nhan.
- Tỉnh dậy lần nữa lại thấy một hình ảnh người phụ nữ đang ngồi hát ru, những câu hát à ơi cứ vang vãn bên tai nhưng không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy bình yên.
Tiếng ru cùng với chiếc ghế gỗ kêu cót két mỗi lần đung đưa hiện ra.
- Những năm sau là trải nghiệm tập nói, tập đi thậm chí lần đầu đi được lại chạy nên vấp ngã, cũng là cảm nhận cơn đau đầu tiên.
- Tưởng cứ thế bình yên nhưng đến năm sáu tuổi, cha vì một t·ai n·ạn giao thông, bị một chiếc xe tải cán qua người c·hết t·ại c·hỗ. Mẹ vì đòi lại công bằng nên kiện tên tài xế kia nhưng đổi lại là mười triệu cùng với lời xin lỗi như cho có. Lúc đó ta cũng nhìn mẹ, người mẹ dịu dàng ngày nào bssy giờ hai mí mắt tuôn ra dòng lệ.
Nói đến đây, Bình An với đôi mắt vô hồn kia cũng chảy nước mắt theo.
- Người mẹ hiền lành ấy giờ như điên như dại, lấy tao làm vật để trút giận, những đòn roi cứ vụt mạnh xuống từng cái từng cái. Tao lúc nhỏ chỉ biết khóc. Ngồi một góc ôm đùi mà khóc. Khóc đến cạn nước mắt, năm mười tuổi như người trưởng thành, chẳng mấy khi khóc, chỉ ngồi đó, mọi tâm sự, mọi sự buồn bả tuổi thân cứ thế nói hết cho người ông quá cố. Rồi khóc cũng chẳng khóc nổi, cười cũng cười không nổi, rồi cũng tự lập, tự làm mọi thứ trong nhà đến từng việc nhỏ lẫn việc lớn. Rồi người mẹ ấy điên dại thế nào lao đến đường lớn, chặn một xe đầu kéo, b·ị t·ông văng đi, đầu va mạnh vào cột đèn, c·hết tại đó.
Bình An với đôi mắt vô hồn khựng lại một chút như đang nén bi thương lại.
- Cú sốc mất cha mất mẹ quá sớm, lúc đấy tao cũng chẳng biết làm gì cả, ngồi trước cái quan tài của mẹ mình, ngồi đó, như một người mất hồn, tao chẳng trách mẹ mình được, cũng chẳng hận bà, chỉ trách sao bà ra đi nhanh hơn tao. Lúc hạ táng thì tao chỉ đứng đấy nhìn bà, bỗng rơi nước mắt nhưng mặt cứ như không. Đến đêm thì chẳng ngủ nổi, cứ nằm ấy cho hết đêm, cũng là lúc mày được tao tạo ra, như là một phiên bản yêu đời hơn cả tao.
Lúc nói đến đây, cậu bỗng sực nhớ lại, khoảng thời gian đưa tang mẹ mình chỉ là các mảnh vụn, cậu chẳng nhớ mấy, chỉ nhớ rõ lúc mình tỉnh dậy như là đã ngủ rất lâu.
- Tao không ngủ mà cứ ngồi đây nhìn mày phát triển bản thân, lúc mày ngủ tao hay lấy quyền kiểm soát ngồi dậy đi quanh nhà, đôi lúc còn thắp hương cho hai người. À, lúc mày b·ị đ·ánh lúc ở trường, là tao điều khiển tay chân mày đánh tụi nó đấy, dù sao người chịu đau là mày, còn tao chẳng hề gì. Lúc ông mất thì tao cũng buồn, lúc mày ngủ thì tao thức dậy nhìn hình ảnh người ông may trên một bức ảnh.
Cậu nói đến đây, đôi mắt vô hồn ướt đẫm nước mắt nhưng khuôn mặt không mấy biến sắc, giọng cũng bình thường như là chỉ có đôi mắt cảm nhận được còn lại thì không.
- Lần đầu mày gặp Thanh Vân, tim bỗng đập nhanh hơn nhưng mày bỏ qua và chẳng biết gì nhưng tao lại có.
Lúc này cậu đứng dậy.
- Ngươi cũng yêu nàng ấy nhưng lại tự phớt lờ đi, hai ta là một, chỉ là ta khổ hơn thôi, mạnh dạng lên!
Cậu nói rồi tan biến đi.
Bình An ngồi đấy, suy ngẫm chứ không nói gì.
- Hiểu ra gì rồi sao?
Một âm thanh của nam nhân phát ra, từ không trung hiện ra vết nứt, vỡ ra thì bên trong chỉ là một vòng xoáy.
Một nam nhân từ bên trong bước ra, ánh mắt sắc sảo, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc trắng như mây và dài xỏa đến thắt lưng cùng với bộ y phục màu trắng như tuyết.
- Ngươi là...
- Không là gì cả, ngươi tự tìm đi, tên Trần Thiên kia nói đây là bắt buộc, hầy.
- Trần Thiên? Là ai?
- Thiên cơ bất khả lộ, tự mình tìm hay hơn là nói bây giờ. Hừm...ta thấy ngươi b·ị t·hương không nhỏ đâu, nhưng búng tay một cái là xong.
Hai người nói qua nói lại.
Người thần bí kia búng tay một cái, xung quanh cậu biến mất, thảo nguyên rộng lớn biến mất, hiện ra là một cái cây to lớn mà cậu chưa bằng một nhánh cây nhỏ nhất.
- Cây Thế Giới, chữa lành vạn vật, dù cho thần hồn câu diệt cũng có thể cứu!
Người thần bí kia nói xong, xung quanh người cậu bỗng phát ra ánh sáng màu xanh, chỉ cảm thấy ấm áp, cơ thể như nhẹ đi rất nhiều.
- Ha ha, xong việc rồi, một lúc nữa ngươi tỉnh dậy thôi, ta còn về với người vợ của mình đây, tạm biệt.
Người thần bí kia vẫy tay, xoay người biến mất theo vết nứt không gian kia.
Cây Thế Giới biến mất, trở lại thành thảo nguyên rộng lớn. Cậu ngồi đấy, đống ký ức vỡ nát kia dần liền mạch lại.
- Giờ hai ta là một, không còn phân chia!
Cậu nhắm mắt lại.
Lần nữa mở mắt ra, thấy mình đang ở trong thức hải, khung cảnh quen thuộc, viên đá bí ẩn vẫn lơ lửng, miếng ngọc bội màu trắng vẫn còn đấy, cậu ngồi xuống, tiêu thụ nguồn năng lượng du thừa từ Cây Thế Giới.
- Đạo Cảnh, là Đạo Cảnh sơ kỳ!
Cậu mở mắt ra.
Lần này là thế giới thực, nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, hình như là ở trong một quán trọ, nhìn sang thấy Thanh Vân đang ngồi gục, tay vẫn còn nắm chặt tay của cậu.
Cậu nắm chặt lại, hơi ấm từ bàn tay nàng khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp của một thứ lâu rồi cậu chưa cảm nhận được. Cậu nhìn nàng với ánh mắt trìu mến đầy sự yêu thương.
- Bình An, Đoàn Bình An, ngươi mau tỉnh dậy đi...
Nàng nói mớ.
- Đây, tỉnh rồi.
Cậu nói lại, giọng cậu cất lên khiến nàng tỉnh dậy. Nhìn cậu hồi lâu rồi òa khóc, nhào lên ôm chặt lấy cậu.
- Tên ngốc, sao ngươi dám...hức hức.
Cậu chỉ ngồi đó, vỗ vai nàng với tiếng thở dài.
- Lúc ngươi b·ị t·hương, đến xương còn lộ ra bên ngoài, ta rất sợ đấy biết không, hứa đi, lần nữa không bao giờ mặc mình nữa!
Cô ôm chặt hơn.
- Rồi rồi, ta hứa, ta hứa.
Cậu hơi khó thở đáp.
Hai người ngồi đối diện nhau trên một bộ bàn ghế gỗ.
- Này, lúc trước ta thấy ngươi rõ ràng là Phong Đạo hậu kỳ mà, sao bây giờ lại có hơi thở của Đạo Cảnh sơ kỳ? Lúc lâm trận đột phá sao?
Nàng nhìn cậu, hỏi.
- Cái này hơi khó nói nhưng cũng đúng vài phần.
Hai người trò chuyện với nhau, lúc lâu sau Thanh Vân đi ra ngoài chừa lại cho Bình An một không gian yên tĩnh.
- Lúc người thần bí kia rời đi có để lại một cuốn sách. Là Tiêu Dao Đạo Quyết, giống của ta nhưng hình như là bản hoàn chỉnh. Dù cho làm gì cũng không tài nào mở ra được. Thôi thì để đó.
Cậu trong thức hải của mình định mở cuốn sách kia ra nhưng không tài nào mở được.
Bỗng viên đá kia phát ra ánh sáng, lại là ánh sáng dịch chuyển cậu đến thế giới này nhưng lần này sáng hơn, rồi vụt tắt đi, linh khí như cơn lũ trào ra từ viên đá ấy.
Ở một nơi không thấy gì, chỉ có bóng tối bao trùm, xa xa có một tòa lâu đài to lớn ngụ tại đó, một người không rõ dạng đang ngồi trên một cái ngai vàng.
- Này, ngươi lấy viên đá
Thời Không của ta, về quá khứ đưa cho một lão già rồi đến tương lai gần trợ giúp một tên nhóc, bộ ta làm không công sao?
Người không rõ dạng nói.
- Này, công đã thanh toán, Thiên Đạo Thần Ngã Thiên cũng đồng ý, ngươi tính ăn không nói có, ăn có nói không à?
Người thần bí lúc trước đang đứng bên cửa sổ, nói.
- Hừ, không nhờ hắn thì ngươi chỉ được xem thôi, không có vụ mà xen vào đâu!
- Hả, rõ ràng hắn nói với ta và ngươi rằng đây là bắt buộc phải có, ngươi lại tự sửa nữa rồi. Ha ha ha.
- Ngươi...thôi, không chấp nữa. Thế còn vụ Ma Thần sao rồi?
- Trấn áp hoàn toàn.
Hai người trò chuyện với nhau.
- Thôi được rồi, cũng xong việc, ta đi đây.
Người thần bí kia như hóa thành bụi, biến mất đi.
Trở lại với Đoàn Bình An, lúc này cậu đang cố chuyển giao linh khí dồi dào này. Mồ hôi rơi từng giọt xuống đùi.
- Không, không được nữa, nhiều quá, nhiều quá rồi!
Cậu định buôn xuôi nhưng dòng linh khí được viên đá kia hút lại, cứu cậu một mạng. Cậu lại gần thì như có một ánh mắt đang nhìn mình, rồi cậu bị kéo ra khỏi thức hải, trở về thực tại.
- Đạo Cảnh...Đạo Cảnh hậu kỳ? Mới có một buổi thôi mà?
Cậu khó hiểu, nhìn ra bên ngoài thấy cũng gần sáng.
Cậu đứng dậy, xếp gọn gàng chăn gối, đứng giữa căn phòng nhỏ bắt đầu giãn cơ. Xong việc, cậu mở cửa đi ra bên ngoài, xuống lầu thấy Thanh Vân đang ngồi đó với ly nước đang uống dở.
- Ô, Bình An? Ngươi thương thế chưa lành mà? Sao lại xuống đây?
Thanh Vân nhìn thấy cậu, hỏi.
- Không sao, lành cũng chín phần rồi.
Cậu đáp.
Hai người ngồi đấy trò chuyện với nhau thì mới biết cậu nằm đó năm ngày rồi, ngày nào Thanh Vân cũng chăm sóc cậu, nói đến đấy mặt nàng hơi ửng đỏ. Trò chuyện xong, hai người cùng nhau rời khỏi trọ quán, đi đến nơi truyền tống trận.