Tự Tại Tiêu Dao

Chương 9: Cô đi trước, ta ở lại



Chương 9: Cô đi trước, ta ở lại

Mấy tên kia thấy cảnh đó, có hơi hoảng sợ. Trận pháp thiếu đi một người nên nhanh chóng biến mất. Lần này ánh mắt của cậu thay đổi, ánh mắt của một thanh niên bình thường chuyển thành ánh mắt vô hồn sâu thẳm.

- Các ngươi đợi đến lượt mình sao?

Cậu bình thản nói.

Mấy tên kia lùi lại vài bước rồi cùng xông lên. Cậu chỉ nhìn và cười khẩy, chủ động nhảy lên nắm cổ một tên, đâm vào bụng hắn một nhát rồi quăng đến chỗ tên kế bên.

Cậu nhìn sang tên kế bên mình, giơ kiếm lên chém một nhát rất ngọt làm đứt lìa đầu hắn. Thuận chân đá hắn đi.

Cậu tránh đi bốn tên đang lao về phía mình. Đi đến chỗ tên đang bị cái xác của đồng đội mình đè lên, đinh gạt đi qua chỗ khác nhưng nhìn thấy mũi kiếm đang giơ trước mắt mình, định nói gì đó nhưng cậu trực tiếp đâm xuống.

Thấy chưa chắc ăn, cậu đâm thêm phát nữa. Bốn tên kia thấy vậy, cùng lao lên t·ấn c·ông, lần này đâm vào phần bải vai và lưng của cậu.

Cậu chịu đau, điều chỉnh lại nhịp thở. Xoay người vung kiếm thành một vòng cung hoàn hảo lìa đầu bốn tên. Cậu khụy xuống, thở dốc, lấy cái khăn trong túi trữ vật ra ngậm lấy, rút hai thanh kiếm bằng xương ở bả vai và lưng.

Khá đau khiến cậu xém nữa ngất đi. Cậu dùng lửa làm nóng thanh kiếm, đặt lên chỗ v·ết t·hương. Tiếng "xèo xèo" phát ra cùng sự đau đớn của cậu, cậu lấy từ trong túi trữ vật ra vài cuộn băng gạc. Thành thạo bao bọc chỗ b·ị t·hương, mặc lại cái áo, đi lại chỗ xác mấy tên kia, cẩn thận lấy từng món đồ trên người bọn chúng.

- Đúng rồi, còn Thanh Vân!

Cậu nhanh chạy về hướng Thanh Vân đang giao chiến.

Ánh mắt vô hồn ây biến mất. Cậu chạy đến nơi, nhìn lên thấy cô vẫn còn đang giao chiến với hắn. Nhìn thấy cậu thì hắn cũng biết lính của mình đã t·ử t·rận.

- Nhóc con, ngươi khá đấy, g·iết hết lính của ta!

- Lính của ông chỉ danh Khai Đạo với Phong Đạo, công pháp không có, chỉ có một cái trận pháp dễ bị nhìn thấu!

Cậu mỉa mai trước lời khen của hắn.

- Được, vậy ta g·iết ngươi rồi bắt con ả này là xong! Khà khà.

Hắn cười nói.

Hắn dùng kiếm của mình, một thanh kiếm có đuôi là một cái sọ người, cán cầm làm bằng xương của yêu thú có quấng lớp vải trắng. Chém một đường kiếm khí về phía của Thanh Vân.

Cô đỡ được, trên tay cô cũng cầm một thanh kiếm, là một thanh kiếm mảnh mai nhỏ nhưng cứng cáp, cô chém hai lần tạo ra kiếm khí về phía hắn.

Hắn đỡ và văng theo nhưng cũng không mấy b·ị t·hương. Hắn cười rồi vận lực, một vòng tròn phía sau lưng của hắn hiện ra cùng với ba vòng tròn nhỏ trên đường tròn lớn.

- Cao Thiên tam Thiên Động!

Cậu hét lên.

Thanh Vân lúc này cũng khá hoảng vì cô chỉ mới Cao Thiên nhị Thiên Động nhưng với tư cách là Thánh nữ Đông Cực tông không cho phép cô lộ ra vẻ sợ hãi.



Cậu bay lên chỗ Thanh Vân. Tên kia vừa nhìn hai người, vừa cười vừa nhẩm cái gì đó, bỗng hắn gỡ cái mũ trùm đầu của áo choàng đen xuống, lộ ra là một vẻ nhăn nheo hốc hác, trái ngược với thân thể lực lưỡng kia.

- Hai ta liên thủ!

Thanh Vân nói với cậu, cậu cũng gật đầu.

Cô lên trước, linh khí hóa thành một con chu tước màu đỏ hướng về phía hắn, còn cậu thì đang tụ lực. Hắn cũng lao đến, linh khí hóa thành một con trâu lớn màu xanh lá lao về phía cô.

Hai lượng linh khí lớn đối nghịch nhau chạm vào, p·hát n·ổ khiến cô và hắn bị hất văng đi ra xa. Lúc này cậu cũng làm ra một hỏa cầu to bằng một căn nhà, phóng về phía hắn.

Linh khí xung quang hắn hóa thành bầy quạ đen, lao về phía hỏa cầu. Hỏa cầu lớn bị tiêu hao nhỏ lại, hắn chỉ việc hất tay đi đã làm hỏa cầu biến mất.

- Nhóc con Phong Đạo hậu kỳ cũng có tí bản lĩnh!

Hắn mỉa mai khen cậu.

Lần này cậu là người lao đến trước sự ngạc nhiên của Thanh Vân.

- Này Bình An, ngươi t·ự s·át à?

Cô gọi với lại.

Hắn cũng cười, đứng đó nhìn cậu lao đến. Cậu lao đến nhưng không có ý chém hay đâm, gần đến, cậu lôi ra vài xấp bùa, dùng ý niệm phóng về phía hắn.

Bất ngờ nên hắn không kịp phản kháng, bùa dính chặt lên người hắn. Cậu chỉ cười, búng tay, từng lá bùa p·hát n·ổ kèm theo tiếng "A" của hắn.

- Này, ngươi lấy đâu ra vậy?

- Bạo Bùa tôi mua, ban đầu định để phòng thân, không ngờ phải dùng đến. Khục!

Cậu dùng quá lượng linh khí để kích hoạt chừng đấy bùa nên linh khí trong người sắp tiêu hao hết.

- Tôi cần nghỉ một lúc, đống bùa đó dừng như đã phá vỡ lớp giáp của hắn!

- Được rồi, ngươi cứ ngồi đấy đi.

Cậu đi xuống, ngồi xếp bằng hấp thụ lại linh khí.

Từ trong đám khói bụi mù mịt, một bàn tay to lớn có móng vuốt nhọn hoắt thò ra.

- Tên khốn nhà ngươi, ép ta phải dùng Cốt Giáp!

Hắn từ từ đứng dậy, miệng còn chửi rủa.

- Hữu Vô Cầm ta đường đường là trưởng lão Cốt Ma tông, vù một tên Phong Đạo hậu kỳ đánh đến phải dùng Cốt Giáp, ta thật mất hết mặt mũi mà! Ha ha ha



Hắn cười khoái chí.

Tay phải hắn bỗng lìa xuống, lộ ra một thanh kiếm gãy. Hắn tay trái rút thanh kiếm gãy ra, rồi nhặt lại cánh tay phải lên gắn lại.

- Tốt, tốt, ta cho các ngươi nếm Liệt Cốt Ma Kiếm của ta.

Thanh kiếm gãy như đang hấp thụ linh khí của hắn, phần gãy được bổ sung bằng linh khí màu đỏ rực của hắn.

- Cốt Ma Kiếm - Khổ Đau Vạn Kiếp!

Hắn bay lên, sau lưng hắn hiện ra rất nhiều thanh kiếm màu đỏ, hắn chỉ mũi kiếm về hướng Thanh Vân.

- Giết!

Những thanh kiếm như có linh trí, lao thẳng về phía Thanh Vân.

- Vạn Thanh Điệp!

Linh khí xung quang Thanh Vân hóa thành vạn con bướm màu xanh, lao về phía các thanh kiếm kia.

Bướm chạm đến đâu, nổ đến đó, một vạn thanh kiếm với một vạn con bướm nhanh đã gần hết. Phía trên hắn vẫn còn đang quang sát.

- Cốt Ma Kiếm - Nguyệt Trảm!

Hắn lao đến chỗ Thanh Vân, vung kiếm một hình bán tròn.

Cô đỡ được nhưng cũng bị hất văng ra xa vì dư chấn.

- Xa xỉ, xa xỉ. Hai chiêu, hai chiêu ha ha. Tốn trăm năm tu vi của ta ha ha!

Hắn nhìn về phía Thanh Vân, ném mạnh thanh kiếm về phía cô.

Đến gần thì có một q·uả c·ầu l·ửa bay đến, làm chệch hướng nên thanh kiếm chỉ làm một vết nông dài trên mặt của cô.

- Hừ hừ...ngươi, lại là ngươi!

Hắn giận giữ nhìn về phía cậu.

- Sao, lúc nãy bộc phát chắc sắp tiêu tốn hết linh lực cho giáp và các sát chiêu rồi nhỉ?

Cậu mỉa mai.

- Ha ha ha, đúng thì sao? Ta chỉ là con kiến trong Cốt Ma tông thôi, là kẻ yếu thôi, còn có những kẻ khác mạnh hơn, lúc đó các ngươi đừng c·hết sớm! Ha ha ha!

Cơ thể hắn phát sáng.



- Không ổn!

Cậu biết gì đó, chạy nhanh đến chỗ Thanh Vân lúc này vẫn còn đang choáng và kiệt sức vì giao chiến lúc nãy.

- Ngươi...

- Không nói nhiều!

Cậu nhấc cô lên, dùng truyền tống phù gắn lên người cô.

- Đến một gốc cây, nghỉ lấy sức đi.

Cậu nói xong kích hoạt truyền tống, cô dần biến mất rồi xuất hiện ở một gốc cây có dán lá phù truyền tống lúc nãy cậu có dán.

- Hầy, không ngờ mình lại c·hết tại đây.

Cậu nói, cầm lấy thanh kiếm, đâm về phía hắn. Hai người cùng nổ.

Một v·ụ n·ổ rộng lớn, lực tác động đến trăm dặm cũng cảm nhận được sức nổ khủng kh·iếp.

- Mình...c·hết rồi sao?

Cậu đang nằm tại một thảo nguyên rộng lớn, gió thổi nhẹ qua các ngọn cỏ cùng các cánh hoa đung đưa theo gió khiến người ta không muốn cũng phải ngồi xuống ngắm nhìn.

- Chưa nhưng mày làm rất tốt.

Cậu nhìn sang, thấy một người giống y hệt cậu, khác mỗi ánh mắt vô hồn sâu không đáy, như là trải qua điều gì đó khủng kh·iếp.

- Tưởng tao ngủ sâu rồi nhưng khi gặp cô ấy tao lại thức dậy, lúc mày g·iết mấy tên kia là tao làm đấy.

- Ha, nói thật tao cũng tưởng mày sẽ nằm đó đến hết luôn.

- Ha ha ha, cuộc đời mà, tao trải qua trước để nhận hết khổ của một đứa trẻ, để lại mày nhận được sự vui vẻ về sau.

- Hầy, như hai con người đang nói chuyện, lúc nào mày cũng thế.

Hai con người đang nói chuyện với nhau, bên trái là Đoàn Bình An, bên phải

cũng là Đoàn Bình An.

- Ký ức khó quên của tao cũng sắp hiện ra rồi, xem đi, thứ tao trải qua là như thế nào!

Trước mặt cậu hiện ra một hình chiếu cực lớn, xuất hiện giữa không trung, như là một chiếc ti vi khổ lớn, cậu chỉ nhớ mang máng không rõ đến khi mình mười tuổi, lúc này nó hiện từ lúc cậu mới sinh ra.

Sau khi v·ụ n·ổ kết thúc, Thanh Vân ngồi đó b·ất t·ỉnh cũng mở mắt, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, nhìn thấy truyền tống phù trên cái cây biết đây là tình huống thoát hiểm của cậu nhưng lại cho cô.

Cô ngồi đấy, bỗng sực nhớ đến cậu, tức tốc chạy lại chỗ v·ụ n·ổ ấy. Đến nơi, chỉ thấy cậu người lắm v·ết t·hương đang nằm đó, hơi thở rất yếu nhưng chưa tắt.

- Này, này, tỉnh dậy, Đoàn Bình An, ngươi mau tỉnh dậy!

Cô đi đến, nhấc cậu lên, đặt đầu cậu nằm lên đùi cô, mắt hơi thấm lệ kêu cậu tỉnh dậy.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.