Từ hôm đó, thái độ Hoài Nam đối với cậu khác hẳn. Hắn ta lúc nào cũng bám theo cậu mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi cậu đi vệ sinh hắn cũng bám theo.
"Này! Cậu có thôi đi không."
"Tôi không nhìn đâu."
"Ý tao...mình không phải vậy, có biết là khó chịu lắm không hả."
"Ừm." Mặc cho cậu nói gì, Hoài Nam vẫn không chịu rời đi.
Tuy biết đều là con trai với nhau, nhưng có người đứng thêm ở đây, đặc biệt là Hoài Nam khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên, còn có chút...xấu hổ.
"Ra ngoài nhanh cho tôi!"
Thấy Lưu Vũ sắp không nhịn nổi nữa, Hoài Nam lạnh mặt cuối cùng cũng chịu rời đi. Hắn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh chờ cậu.
Vốn Hoài Nam không muốn làm cách này với cậu, nhưng hắn sợ rằng nếu hắn lơ cậu đi dù chỉ một chút thôi Lưu Vũ sẽ lại trốn đi gặp người hôm trước mất.
Một lúc sau Lưu Vũ rửa tay sạch sẽ đi ra, cậu thấy Hoài Nam vẫn còn đứng đó thì khó chịu nói: "Sao cậu vẫn chưa đi."
"Đợi cậu" Hoài Nam trả lời ngắn gọn với cậu.
"Cậu đừng có suốt ngày đi theo tôi nữa được không?"
"Không."
"Tại sao? Cậu là mẹ tôi chắc."
"Không, tôi là lớp trưởng. Vì vậy quan tâm bạn học không phải là điều đương nhiên sao?"
Lưu Vũ biết mình không cãi lại được với Hoài Nam nên buồn bực trở lại lớp học, Hoài Nam thấy vậy thì lẳng lặng đi theo sau, cả hai không nói với nhau câu nào.
Dù cậu bây giờ không muốn nhìn mặt Hoài Nam cho lắm, nhưng biết làm sao được, cậu và hắn lại ngồi cùng với nhau.
Tiết này là tiết của cô My, giáo viên chủ nhiệm nên lớp học trở nên yên tĩnh hẳn.
Cô My nhìn xuống bàn cuối cùng của lớp học, nơi có cái đầu màu trắng đang gục xuống bàn.
Hoài Nam hiểu ý cô mà gọi cậu dậy, sau khi thấy cậu tỉnh dậy cô My nói: "Lưu Vũ, sao bài khảo sát lần này em lại không đi hả?"
Lưu Vũ nửa tỉnh nửa mê, mãi sau mới tiếp thu được hết lời cô nói. Cậu vẫn ngồi im đó không thèm đứng dậy trả lời cộc lốc: "Tại sao em phải đi?"
Dạo gần đây cô thấy Lưu Vũ có vẻ đã ngoan hơn nên hôm nay mới thử nói chuyện với cậu, ai mà dè thái độ của cậu đối với cô cũng chẳng khác là mấy.
Nhưng vì là giáo viên chủ nhiệm, cô phải có trách nhiệm với học sinh.
"Em có biết là những bài thi thử này rất quan trọng không? Nó giúp em đáng giá được năng lực của bản thân, hơn hết..."
"Cô có nói tiếp em cũng không đi đâu, đừng nói làm gì mất công" Lưu Vũ cắt lời cô My.
Hoài Nam từ nãy đến giờ luôn im lặng quan sát Lưu Vũ, tuy cậu luôn tỏ ra không quan tâm nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một loại cảm xúc khác...
Khoé môi Hoài Nam khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Cô My là đang quan tâm cậu, cậu không được tỏ thái độ đấy với cô giáo."
"...Ừm."
Giọng Hoài Nam không quá to, nhưng ai cũng có thể nghe thấy lời hắn nói, ai cũng đều kinh ngạc khi nghe thấy Lưu Vũ "Ừm" với Hoài Nam một tiếng rất nhẹ, còn có phần nghe lời?
Cô My cũng sốc không kém học sinh trong lớp là bao, vốn tưởng rằng cho dù có là Hoài Nam đi nữa cũng chẳng thể nào thay đổi được Lưu Vũ. Ấy vậy mà một học sinh nổi tiếng là trùm trường, kiêu ngạo và tự cao lại có thể nghe lời người khác nói sao?
Vậy là quyết định của cô khi cho Hoài Nam ngồi cạnh Lưu Vũ là đúng rồi sao?
Tuy Lưu Vũ vẫn rất khó bảo, nhưng cô vẫn còn thấy được chút hy vọng từ cậu nên cũng nhẹ nhàng hơn nói: "Hôm nay cô chỉ nói vậy với em thôi, phần còn lại em hãy về nhà suy nghĩ thật kỹ đi."
Cô My đập mạnh quyển sách trên bàn tạo ra âm thanh lớn khiến cả lớp đang nhốn nháo liền ngoan ngoãn trật tự trở lại.
"Vậy chúng ta bắt đầu học tiếp thôi." Thấy lớp học đã ổn định trở lại cô nói thêm: "Hôm nay chúng ta sẽ học về ...