Mặc Lương đứng trên cao, nghe được những lời đồn đại đó. Hắn đưa tay vỗ lan can, giận không kiềm được: "Thật bực tức. Hồng gia chơi một chiêu thật hay."
Một bàn tay đè lại vai hắn: "Tứ đệ, thu hồi tâm tình của ngươi đi. Đừng làm cho Mặc gia chúng ta mất mặt."
Nói như thế, nhưng ánh mắt của Mặc Tân đã lạnh lùng vô cùng.
Hồng gia đây là muốn Mặc gia thân bại danh liệt a.
Làm không tốt, sau đợt này Mặc gia có nguy cơ sẽ không gượng dậy nổi.
Mặc Lương khó coi đi vào phòng, cố gắng không quan tâm đến những lời bàn tán kia.
Mặc Tân vẫn yên vị tại chỗ. Thị giác cường đại, giúp hắn thấy được toàn cảnh của Tam Thủy phố.
Bên dưới, các ông chủ cùng tiểu thương đều ném ánh mắt nghĩ ngợi về phía Mặc Hiên gánh hát.
Đều đang chờ lời giải thích của Mặc gia. Chuyện này đã truyền đến trên phố, chắc chắn Mặc gia cũng đã biết.
Vẻ mặt của ai cũng chất đầy lo lắng, sầu lo. Bọn họ sợ lợi ích của mình bị tổn thất, tài sản bị phá hủy.
Ánh mắt Mặc Tân bắt được một đoàn người đang đi đến đây.
Trong đó còn có người quen. Tuy chỉ mới gặp tối hôm qua, nhưng ấn tượng rất sâu.
Chính là đoàn người của Hồng gia. Vẻ mặt bọn hắn ngạo nghễ, tính khí hung ác truyền ra cả bên ngoài.
Người đi đường đều rất biết điều, vội vã nhường chỗ cho bọn hắn.
Ai cũng không muốn chọc giận một đám võ giả hiếu chiến như vậy.
Mặc Tân biết rằng tiếp xuống chính là một trận chiến trên bàn giấy. Thiên hướng hẳn về trí tuệ, mưu kế.
Không thể không nói, hắn hiện tại không có bất kỳ kinh nghiệm gì về việc giải quyết mâu thuẫn giữa người với người, cá thể với tập thể, tập thể với nhau.
Phần trí nhớ của hắn chỉ tới Hồn cấp thôi. Rất nhiều kiến thức hắn không biết, không sở hữu.
Cho nên trong tương lai, hắn có thể sẽ không biết nhiều loại dược thảo, linh khoáng hoặc là một số vấn đề tu luyện nào đó.
Biện pháp khả thi nhất bây giờ, đó là học lại từ đầu. Tìm hiểu, ghi nhớ, vận dụng cố gắng hấp thu kiến thức.
Đoàn người của Hồng gia, đã đứng trước Mặc Hiên gánh hát.
Mặc Tân thấy vậy liền đi vào: "Cha, bọn hắn tới rồi."
"Ta biết rồi. Người đâu? Mời Hồng gia chủ lên đây. Hắn chỉ được dẫn ba người bao gồm cả hắn mà thôi." Mặc Kiên vuốt râu nói ra.
"Dạ vâng." Một tên Thạch cấp tầng 5 chạy đi thi hành mệnh lệnh.
Thường thì, nếu có một vị gia chủ đến nhà, vị gia chủ khác phải ra mặt tiếp đón mới đúng lễ nghi.
Trừ phi thực lực hai bên chênh lệch quá lớn mới không xảy ra.
Hiện tại khí thế của Hồng gia quá thịnh, hắn cần suy yếu đám sói hoang này một chút.
Để cho bọn hắn biết dù Mặc gia võ giả ít, nhưng vẫn là có Linh cấp võ giả.
Không phải gia tộc tầm thường, dễ bắt nạt.
Ở dưới lầu.
Một đoàn người đứng trước cửa, cả đám tỏa ra túc sát chi khí.
Trên quần áo không thiếu vết bụi bẩn nhưng nhiều nhất vẫn là máu.
Có người, cả mặt còn dính máu, nhưng không chịu lau đi.
Dân chúng bên đường nhìn thấy đều sợ hãi, châu đầu ghé tai bàn tán tình hình thảm khốc ở phố phía bên kia.
Lúc này, một người thanh niên đi xuống. Chứ không phải là Mặc Kiên.
Hiển nhiên Hồng Khánh vẻ mặt rất khó coi, khi tiếp đón mình là một tên Thạch cấp tầng 5 võ giả.
"Ngươ-."
Hồng Minh hai mắt nổi hỏa, định mở miệng mắng mỏ. Thì bị Hồng Khánh đưa tay ngăn lại. Lắc đầu bảo lui.
Hắn lại chắp tay, khuôn mặt niềm nở: "Nếu, Mặc gia chủ đã thịnh tình mời. Vậy thì chúng ta xin noi theo. Mời vị công tử đây dẫn đường."
Hồng Khánh nhấn mạnh hai chữ 'thịnh tình' rất nặng. Ánh mắt lấp lóe sát cơ, bất quá che giấu rất tốt, ngoài hắn không ai nhận ra.
Hồng gia chủ đạm mạc: "Minh nhi, ngươi và Hồng Tuyệt đi theo ta. Đi gặp Mặc đại gia chủ. Còn lại nghiêm chỉnh xếp hàng, đứng đấy sẵn sàng chờ lệnh."
"Tuân lệnh, gia chủ." Đoàn người Hồng gia âm thanh dõng dạc đáp lại.
Người thanh niên dẫn đầu ba người đi lên cầu thang.
Hồng Minh vẫn không nguôi cơn giận, tại góc khuất, tay làm ký hiệu:
'Hiện nay Hồng gia chúng ta cũng có thực lực hàng đầu của trấn. Việc gì phải nhường nhịn bọn chúng?'
Hồng Khánh ra dấu đáp lại: 'Đây là ý của ông nội ngươi, ngươi đừng có vớ vẩn làm lộ. Yên lặng và học hỏi đi.'
Thấy sắp tới nơi, hắn ra ký hiệu, nhắc nhở con mình: "Còn nhớ lúc nãy ta đã nói gì với ngươi không?"
Nghe vậy, Hồng Minh 'hừ' một tiếng.
Hai tay gác sau cổ, vẻ mặt bất cần đời: "Hahaha, Mặc gia củ-."
Không đợi Hồng Minh thi triển chiêu thức của mình, thì: "A, đây không phải là Minh thiếu gia đây sao?
May mà mẹ ta lấy cha ta, nếu không ngươi còn không được sinh ra đâu. Hahaha." Giọng nói trêu tức của Mặc Lương vang lên.
Một câu nói trực tiếp chọt cả hai người. Không phải tự dưng Hồng gia phá rối Mặc gia, thì ra là có thù cũ.
Hồng Minh ngẩn ngơ. Một lát sau, như nhớ lại khoảnh khắc trong đời, hắn tức điên: "Mả mẹ ngươi, cẩu vật. Ăn ta một trảo."
Hồng Minh hóa tay thành trảo, hai chân phát lực, đạp vào tường, chạy vụt hướng Mặc Lương.
Hồng Khánh không ngăn lại con trai mình, vẻ mặt của hắn cũng rất khó coi. Miệng thằng này quá thối, nên dạy dỗ lại.
Mặc Lương cũng rất bất ngờ, chỉ vài câu nói thôi làm sao Hồng Minh phá phòng nhanh thế. Sức chịu đựng không khỏi quá kém đi. Bất quá cũng vào thế thủ, sẵn sàng đón nhận thế công của Hồng Minh.
Hai tay Hồng đại thiếu gia thành trảo, móc thẳng họng đối thủ trước mắt.
Mặc Lương nhanh chóng vung quyền đón đỡ.
'Ầm'. Một tiếng vang trầm đục, sau đòn này, hai người đều lui lại một bước.
Mặc Lương đỡ được nhất kích trí mệnh, lập tức biến chiêu, tung một chân vào thẳng bụng Hồng Minh. Thối pháp lăng lệ, mang theo gió xoáy.
Hồng Minh thu trảo đưa cả hai tay chụp lại chân Mặc Lương. Hắn cũng hơi kinh dị với thực lực của Mặc Lương, Thạch cấp tầng 7, thậm chí thực lực không thua mình.
Ánh mắt hắn đỏ chót, mặt nổi gân xanh, hung ác dồn hết lực vào hai tay muốn vặn nát chân trái của tứ thiếu gia Mặc gia.
Mặc Lương nhận ra hành động của hắn, tê cả da đầu. Ánh mắt hơi hoảng. Hiện tại hắn đang ở trên không, không có điểm tựa rất khó biến đổi chiêu thức.
Chợt, lại nhớ được một thức trong môn chiến kỹ mà hắn đang luyện gần đây.
Hắn tức thì lợi dụng lực quán tính từ lực vặn của Hồng Minh, xoay người cấp tốc theo chiều của lực, tạo ra góc độ thuận lợi để tung đòn.
Kể thì chậm, nhưng mọi việc lúc đó rất nhanh.
Đây rồi, Mặc Lương dồn Hỏa Bạo linh khí vào chân phải.
Khí tức nóng rực tràn ngập cả không gian chật hẹp ấy.
Chân phải Mặc Tân hơi phát sáng, tựa như chứa đựng năng lượng quá tải, có thể sẽ nổ tung bất kỳ lúc nào.
Mắt của Hồng Minh bắt được khoảnh khắc ngắn ngủi này, nhưng đã quá muộn.
Hai mắt hắn kinh dị, từ khi nào Mặc gia có chiến kỹ lợi hại như thế.
Không thể chờ c·hết, Hồng Minh hấp lực đưa tất cả thể nội linh khí về phía có thể sẽ đón chịu đòn này.
Nhận ra không ổn, Hồng Khánh muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp.
Mặc Lương đá mạnh chân phải vào người Hồng Minh. Miệng gầm khẽ: "Hỏa Bạo Thối."
Hồng Minh đôi mắt co rụt, cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đó truyền đến người mình.
"Gia chủ, chạy đi!!!" Hồng Tuyệt nhận ra nguy hiểm, linh giác của hắn điên cuồng cảnh báo.
"Ầm…Ầm…Đùng…Đùng."
Ánh sáng chói mắt toát ra. Một t·iếng n·ổ ầm trời, rung động cả lầu các, vang lên. Tiếp đó âm thanh của kiến trúc đổ sụp.
Vật liệu xây dựng thời này chủ yếu là gỗ, đặc biệt còn không phải gỗ từ linh thụ chỉ là gỗ thường.
Sao chịu được một chân toàn lực của Thạch cấp tầng 7 võ giả. Phải biết toàn lực của Thạch cấp tầng 7 võ giả ít nhất cũng 1,5 tấn đến 2 tấn.
Mặc Kiên, Mặc Tân đang ngồi trên cao uống trà. Câu nói chọc giận Hồng Minh lúc nãy, chính là Mặc Kiên truyền thụ cho Mặc Lương.
Thời trẻ, Mặc Kiên cũng không phải dạng vừa, có tiếng xấu.
Phái thằng con trai xuống nói câu này, là để ra chiêu phủ đầu. Lại ép một lần khí diễm của Hồng Khánh.
Tạo điều kiện để mình luôn ở thế chủ động, dễ đàm chuyện có lợi cho mình.
Dù sao cũng là đối thủ cũ nha, đấu gần hai mươi năm. Bọn hắn đã hiểu nhau khá rõ.
Đang uống trà, tai của Mặc Tân bắt được động tĩnh.
"Cha, hình như đã xảy ra đánh nhau."
"Chậc, Lương nhi quá nổi nóng. Ngươi đi xuống bảo bọn hắn dừng tay đi." Mặc Kiên làm một hớp trà lắc đầu.
Hắn nghĩ, chắc con trai của mình lại bị người ta chọc giận, thực ra là ngược lại.
"Vâng." Mặc Tân vừa mới đứng dậy, chưa kịp bước ra bước đầu tiên.
Bỗng nhiên, một t·iếng n·ổ "ầm" to lớn từ bên dưới vang tới.
Theo sau là ánh sáng chói mắt cực kỳ.
Mặc Tân vẻ mặt ngạc nhiên, là Hỏa Bạo linh khí.
Lại cảm nhận được nguy hiểm, không nói hai lời.
"Lão cha, chạy nhanh."
Mặc Tân cấp tốc sử dụng {Quỷ Ảnh Bộ} lóe lên bắt lại cổ áo của Mặc Kiên.
Ngay tức thì mang cha mình nhảy khỏi ban công, thoát khỏi lầu các.
Vừa nhảy ra Mặc Hiên gánh hát. Cả gánh hát bắt đầu nứt vụn, cả tòa lầu các nổ "đùng đùng" tung tóe.
Khu vực xung quanh Mặc Hiên các, trên không trung bay đầy mảnh vụn kiến trúc.
Mặc Tân xách Mặc Kiên lợi dụng những mẩu kiến trúc này làm bàn đạp giảm tốc, kết hợp với chiến kỹ {Quỷ Ảnh Bộ}.
Thành công, bình yên vô sự đáp đất.
Hướng này không có gần lối ra vào chính, vì thế không có bắt gặp đoàn người Hồng gia ở dưới này.
Mặc Kiên lúc này vẫn còn bàng hoàng, chưa kịp phản ứng.