Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 48: Tổn thất nghiêm trọng



Chương 48: Tổn thất nghiêm trọng

Mặc Kiên dẫn theo hai thằng còn trai đi tới. Hắn đi ở chính giữa, cả người toát ra khí chất vững chãi. Hai thằng con trai đi hai bên, vẻ mặt nghiêm túc. Bước chân hữu lực, trông như hai môn thần đi theo bảo hộ.

Vẻ mặt Mặc Kiên áy náy: "A Thanh, may mắn mà có ngươi."

"Kiên ca, đã bao nhiêu năm rồi. Đây là phận sự của ta." Trực Thanh vẻ mặt nghiêm túc nói ra.

"Hiện tại, không phải thời gian để ôn chuyện. Gia chủ mời ngài xem qua." Trực Thanh đổi giọng, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho hắn bảng báo cáo.

Sau khi xem, khuôn mặt của Mặc Kiên càng ngày càng khó coi. Lúc nãy đi trên đường, hắn quan sát tình tình của Tam Thủy phố. Cảm thấy mọi thứ vẫn ổn, yên bình. Việc kinh doanh vẫn tính thuận lợi.

Nhưng hiện tại nhìn xem bảng báo cáo, phía bên kia phố đã loạn thành một bầy. Vuốt trán, "Không việc gì phải tự trách, ngươi đã làm rất tốt. Không để tình hình bết bát lan đến phố bên này. Cho dù ta là ngươi cũng chưa chắc làm ổn hơn."

Mặc Kiên an ủi Trực Thanh.

Mặc Tân và Mặc Lương tò mò, ghé đầu nhìn nội dung trên bản báo cáo.

Tứ thiếu gia bạo tẩu: "Mẹ kiếp, lại là Hồng gia. Lần này ta phải g·iết sạch tụi bay." Ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm phố xá bên kia.

"Tỉnh táo." Mặc Kiên liếc mắt, bảo hắn im lặng.

"A Thanh mang giấy đến đây. Ta viết một bức thư, gửi cho Hồng gia. Yêu cầu một trận gặp mặt trực tiếp, nói cho ra lẽ." Mặc Kiên ra lệnh cho hắn.

"Kiên ca, ta đã làm điều đó rồi. Nhưng không có một con Bạch Cáp nào quay lại." Trực Thanh uất ức.

Bạch Cáp là một loại nhất giai yêu thú, chính là từ bồ câu biến dị mà thành. Tốc độ nhanh, thể lực bền bỉ. Nên thường được nhân loại thuần hóa để đưa thư.

"Bởi vì, ngươi không phải là gia chủ Mặc gia." Mặc Kiên ánh mắt suy tư nhìn về phía bên kia của phố.

Nơi đó đã loạn vô cùng, khói lửa bay lên khắp nơi.



Một con Bạch Cáp bay lượn trên bầu trời. Linh xảo, lướt qua tránh né những vật cản. Trên thân treo huy hiệu của Mặc gia, dưới chân mang theo một ống trúc, bên trong để thư tín.

Tốc độ thoăn thoắt, chớp nhoáng nhưng vẫn không tránh khỏi tầm nhắm của một tên võ giả.

Hắn đứng trên nóc nhà cao tầng, giương cung tên, nheo mắt nhắm chuẩn vào Bạch Cáp.

Bỗng, một bàn tay vỗ lên vai hắn: "Dừng tay đi."

Hắn giật mình quay người lại, thấy là ai liền cúi người hành lễ:

"Tham kiến gia chủ."

"Tận trung, tận trách với cương vị. Làm rất tốt. Sau đợt này, thưởng ngươi một nhánh Linh Chi."

Hồng Khánh hài lòng vỗ vai hắn.

"Tạ ơn gia chủ, tạ ơn ngài." Hắn vui vẻ mang ơn.



"Ừm, lui xuống nghỉ ngơi đi." Hồng Khánh đuổi hắn rời đi. Đưa tay ra hiệu. Con Bạch Cáp lượn lờ trên cao, nhận thấy mục tiêu liền xà cánh đáp xuống tay của Hồng Khánh.

Mở ống trúc đọc phong thư.

'Gặp mặt trực tiếp. Tại Mặc Hiên gánh hát. Ngay lúc này.'

"Hahahaha, Mặc Kiên. Ta muốn xem, ngươi độ kiếp này như nào."

Hồng Khánh cười to. Đưa tay đập tờ giấy thành tro bụi.

Đây là thực lực của Thạch cấp đỉnh phong võ giả. Lực đạo lên đến hơn 3 tấn.

"Hồng Tuyệt, bảo cho tộc nhân dừng tay. Theo ta đi Mặc Hiên các đàm chuyện."

"Dạ vâng, thưa gia chủ." Người đàn ông gật đầu cung kính, rời đi thực thi nhiệm vụ.

Một đạo tàn ảnh màu hồng nhảy xuống, xuất hiện ngay bên cạnh Hồng gia chủ.

"Cha, tại sao chúng ta phải xâm lấn địa bàn của Mặc gia cơ chứ?" Khuôn mặt của Hồng Minh dính máu, không biết là của ai.

Hắn có phần không hiểu hỏi ra. Dù cho địa bàn có rộng đến mức nào, nhưng không có vũ lực để trấn giữ, thì cũng sẽ lọt vào tay kẻ khác mà thôi.

Địa bàn của Hồng gia đã đủ rộng, tài phú hằng tháng thu vào không phải là số ít. Chi tiêu dư dả, không có việc gì phải dùng nhiều tiền ngoại trừ tu luyện.

Hồng Khánh không dùng lời, nhưng ra dấu kí hiệu.

'Hồng' 'Linh'.

Hai chữ này, làm cho ánh mắt của Hồng Minh co rụt.

Đưa tay làm dấu: 'Có thật không?'

'Thật'. Nhận được lời khẳng định từ cha. Hồng Minh mừng rỡ khôn xiết.

Hắn lập tức khống chế cơ mặt, không để lộ một tí phản ứng quá khích nào ra ngoài.

Nhưng trong nội tâm đã nhảy cẫng. Sung sướng muốn điên, cần chỗ để giải tỏa.

Ánh mắt của Hồng Minh hiện lên hồng quang, nhảy xuống dưới đường tiếp tục công cuộc lúc trước.

Ở dưới xuất hiện liên tiếp âm thanh bạo hưởng, đổ sụp.

Hồng Khánh cũng không ngăn lại. Mặc gia tổn thất càng nhiều càng tốt, liên quan gì đến bọn hắn.

Hư càng nhiều, uy tín giảm càng lớn. Cực kỳ có lợi cho Hồng gia.



Nửa canh giờ sau,



Trực Thanh dẫn người chạy đến nơi đây.

Hắn được Mặc Kiên điều đến để giải quyết hậu quả.

Ngoại trừ hắn, trong đoàn người ai cũng có v·ết t·hương. Bất quá đều không nghiêm trọng.

Bọn họ chính là lực lượng phòng tuyến, cầm chân võ giả của Hồng gia. Không cho bọn chúng nhảy qua phía bên kia của phố.

Nhìn xem cảnh vật xung quanh, Trực Thanh đau lòng muốn c·hết.

Khắp nơi tan hoang, đổ nát. Không có một tí kiến trúc nào lành lặn.

Đám cháy ở khắp nơi. Vách tường đổ sụp, lầu các ngổn ngang.

Thậm chí bên dưới đ·ống đ·ổ n·át, còn có âm thanh rên rỉ.

Khuôn mặt của Trực Thanh tái nhợt. Việc này nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của Mặc gia.

Xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, sau này ai còn yên tâm giao sản nghiệp cho Mặc gia bảo hộ.

Lúc này, đứng trước Trực Thanh là một đoàn người của Hồng gia, dẫn đầu là Hồng Khánh.

"Ôi chao, đây không phải là Trực Thanh sao? Lâu quá rồi không gặp được ngươi.

Hồi sáng, có một tên trộm nhảy vào địa bàn của các ngươi.

Bọn ta sợ các ngươi không biết, nên đã phái tộc nhân đi trợ giúp, chỉ là động tĩnh có chút lớn.

Lục soát hết các ngóc ngách đều không tìm ra hắn. Thật sự là hổ thẹn." Hồng Khách vẻ mặt giả dối ân cần.

Nhìn xem khuôn mặt trêu tức đó của Hồng Khánh, Trực Thanh quá buồn nôn. Còn lý do lý trấu. Nếu không phải thực lực khác biệt quá lớn, Trực Thanh hận không thể lao lên đánh hắn một quyền chí tử.

Vẻ mặt hắn oán hận, chắp tay: "Gặp qua Hồng gia chủ. Thư tín của gia chủ chúng ta hẳn là đã đến tay ngài. Mời ngài nhanh chân tiến đến địa điểm. Việc ở đây, bọn ta sẽ lo liệu."

"Ừm, Mặc Kiên có một vị tướng tài như ngươi quả thật là phúc phần trăm năm." Thấy Trực Thanh nhịn được cục tức này, Hồng Khánh vẻ mặt không thú vị, buông tha.

"Đi, đi gặp Mặc Kiên." Hắn vẻ mặt lạnh lẽo, dẫn đầu tộc nhân mình rời khỏi chỗ này.

Hồng Minh đi ngang qua, vẻ mặt khinh thường nhìn Trực Thanh. Miệng lẩm bẩm: "Một con chó mà thôi."

Trên trán Trực Thanh gân xanh nổi lên, hai mắt sung huyết nhưng vẫn không có động tác tiếp theo.

Chỉ cần hắn dám tiếp chiêu vậy thì Hồng gia sẽ g·iết sạch những người đi theo hắn. Hắn không thể lỗ mãng, phải nhịn.

Đoàn người Hồng gia đi xa.

"Trực ca, sợ gì bọn hắn. Chúng t-." Một tên thanh niên vẻ mặt phẫn nộ, nhìn xem Trực Thanh.

Không đợi hắn nói hết câu, Trực Thanh ngắt lời: "Im miệng, chúng ta không phải đối thủ. Đem cái cảm xúc mạnh mẽ đó của ngươi hóa thành thực lực đi."



"Chúng ta còn có việc lớn hơn. Mau chia đội ra, giúp đỡ những người còn sống sót. Nếu đ·ã c·hết rồi thì…"

Trực Thanh bắt đầu phân công nhiệm vụ. Cố gắng trong thời gian ngắn nhất xử lý việc này.

Đồng thời thống kê tổn thất, t·hương v·ong. Đem toàn cảnh tình hình báo cáo cho Mặc Kiên.

Từ đó tìm ra hướng giải quyết thỏa đáng.

Những người b·ị t·hương đa phần đều là chủ quán hoặc người dân mở quán ở đây.

Khách nhân thấy có biến đều đã lo sợ, nhanh chân chạy trốn, không ở thêm.

Hồng gia cũng không đụng chạm đến bọn họ. Dù sao cũng là khách hàng tiềm năng.

Nếu ngay cả họ cũng đụng thì sẽ khiến thanh danh thối nát. Mà đã mất lòng dân thì xem như mất tất cả.

Càng ở lâu, hắn càng đau lòng nơi này. Người c·hết đã vượt qua số lượng một bàn tay.

Không biết có bị nhằm vào hay không. Những xác c·hết này quan hệ với Mặc gia rất gần.

Tuy không phải dòng chính, nhưng cũng có chút quan hệ thân mật.

"Ầm…Bùng." Khối tàn tích vỡ vụn, khói bụi bay đầy khu vực xung quanh.

"Hồng gia, lũ súc vật!!!" Trực Thanh tức giận gầm thét, đưa tay đập nát một khối tàn tích.



"Ngươi nghe tin gì chưa?"

"Tin gì?" Một tên tiểu thương tò mò.

"Phía bên kia phố bị t·ấn c·ông, nghe nói c·hết rất nhiều người. Đổ sập rất nhiều công trình."

"Cái gì? Ngươi nói sự thật?"

"Thật 100%. Ta mới vừa trốn từ bên đó qua."

Một người khác chen lời: "Hình như có một tên trộm trà trộn vào, Hồng gia nhảy vào giúp. Ngươi hiểu ý ta mà."

"Hahahaha, thế thì sao. Trên địa bàn của họ, họ không quản được, vậy thì đó là lỗi của họ."

"Mặc gia đâu? Bọn họ không phải đang bảo vệ chỗ đó sao?"

"Hahaha, bảo vệ cái con khỉ. Nghe đâu bên đó tổn thất rất lớn."

"Chuyện gì mà vẻ mặt ngươi nghiêm trọng thế?" Một tên tiểu thương khác cũng tò mò tham gia vào câu chuyện.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền cả phố.

Toàn thể phía còn lại của phố Tam Thủy cũng biết chuyện gì xảy ra.

Ai cũng lòng người bàng hoàng, đặc biệt là các chủ quán, rất lo sợ sự việc sẽ lan đến phía bên này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.