"Hahaha, cha đừng buồn phiền như thế." Mặc Tân trấn an Mặc Kiên.
"Ngươi quên chiếc đỉnh đồng kia à. Năm xưa chính là phú hộ, vậy thì sau này chính là có tiền, dùng mãi mà không hết." Mặc Tân nhắc nhở hắn, sợ hắn quên bảo vật này. Với công dụng của nó, không lấy ra dùng thì quá ngu.
"Yên tâm, cha ngươi còn chưa đãng trí. Ta còn đặt tên cho nó nữa. Sau này nên gọi nó là 'Tụ Kim Đỉnh'." Mặc Kiên cầm đỉnh đồng, vuốt ve.
"Ừm, tên hay, tên hay." Mặc Tân cỗ vũ: "Từ nay hai cha con mình phải so tài nhau, xem thử ai trước tiên đạt đến Thạch cấp trung kỳ, như thế nào?"
"Hahaha, ngươi so với ta? Tuy lão cha ngươi lớn tuổi, nhưng đừng khinh thường. Coi chừng thua đó nha!!" Mặc Kiên cười cười nói ra, không chịu thua.
{Bá Sơn Trấn Ngục Quyết} là một môn công pháp có đặc tính nặng tựa vạn nhạc, trọng tâm vững như bàn thạch.
Nếu trở thành Linh cấp võ giả, nội khí mang theo tính chất nặng kinh khủng, đập lên thân thể, tựa như vác trên lưng cả trọng nhạc, lực lớn vô cùng.
Là một môn truyền thừa lợi hại. Ai đạt được, gần như có thể quật khởi thành ngàn năm không một kỳ tài.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cái gì đó: "À, Đại di nương có nói cho ngài về Trực thúc chưa? Lúc sáng, Trực thúc có việc gấp muốn gặp ngài. Nhưng ngài bận trùng kích cảnh giới võ đạo đó."
Nghe vậy, Mặc Kiên vội đứng dậy: "Ấy c·hết, Đại nương tử có nói qua!!". "Ta quên, đột phá khiến ta quá hưng phấn." Mặc Kiên vẻ mặt thất trách.
Đây cũng là điều dễ hiểu, dù sao bước chân vào thế giới siêu phàm, ai mà không phấn khích.
"Vậy, cha nhanh đi lo liệu việc này đi. Vẻ mặt của Trực thúc khá gấp gáp. Đi nhanh kẻo biến." Mặc Tân đứng dậy, khuyên nhủ hắn.
Tam thiếu gia dự định về phòng luyện tập chiến kỹ, cố gắng đưa hai môn chiến kỹ là {Bách Hiển Quyền} và {Quỷ Ảnh Bộ} đạt đến trình độ nhập môn.
"Ê, việc này ngươi đi với ta." Mặc Kiên kịp thời nắm bắt bả vai hắn.
Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của Mặc Tân, người đàn ông trung niên:
"Không chỉ ngươi, mà còn có Mặc Lương nữa. Theo ta học cách giải quyết vấn đề, quản lý sản nghiệp."
"Nhưng mà ta không có hứng thú."
"Không hứng thú cũng phải đi. Có thể không thạo nhưng ít nhất phải biết."
"Đi, đi gọi tứ đệ của ngươi. Ta ở trước cổng chờ hai đứa."
…
Trong một tòa vọng lâu gần hồ nọ. Một khuôn viên to lớn, trồng rất nhiều cây cối, hoa hoa cỏ cỏ.
Dưới hồ, những con cá chép đang tranh nhau đồ ăn. Cứ một hồi, lại có vài ba miếng từ trên cao rớt xuống. Lũ cá chép này há miệng ra cố gắng hút sạch, không chịu chia cho kẻ khác.
Thì ra, là một người đàn ông trung niên đang cho cá ăn. Hắn ngồi trong vọng lâu, ánh mắt tập trung nhìn xem lũ cá, cách một quãng thời gian lại vung thức ăn xuống hồ.
Chợt, "Gia chủ, Mặc Kiên đang dẫn người hướng đến Tam Thủy phố. Hắn còn dẫn theo hai đứa con trai của hắn." Một người đàn ông khác xuất hiện, cung kính báo cáo thông tin mà mình nhận được.
Người đàn ông đang ngồi, mày hơi nhíu. Ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau đó lông mày thư giãn, làm một hớp trà:
"Liên hệ cái tên võ giả ở khu ổ chuột đi. Tên của hắn là gì ấy nhỉ?"
"Dạ thưa gia chủ. Hắn tên Trần Tiểu Ngũ ạ." Hắn cung kính gợi nhớ cho gia chủ.
"Ừm, bảo hắn chuẩn bị kỹ càng. Vì việc này chúng ta đã trù bị gần mười tháng. Không cho phép sai sót." Vị gia chủ đó đứng dậy.
"Hứa hẹn với hắn. Nếu làm tốt sẽ thưởng hắn hai cây tẩy tủy thảo. Xong xui, nhớ giải quyết cho sạch sẽ."
"Vâng ạ."
Người gia chủ đứng nhìn xem mấy con cá chép đang dành ăn trong hồ. Ánh mắt ác liệt: "Ta muốn xem xem Mặc gia các ngươi thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Hồng gia ta như thế nào!!!"
Hắn chính là gia chủ của Hồng gia, Hồng Khánh. "Đi, đi gặp Mặc Kiên."
…
Tam Thủy phố. Nằm ở góc nam của trấn.
Tuy nơi đây gọi là phố, nhưng thực ra chỉ là các quán hai bên đường, dù thế không thiếu sự phồn vinh.
Con đường này dài hẳn phải dài hơn hai trăm mét. Hai bên đường kinh doanh quán ăn, quán rượu, gánh hát.
Còn có các vị tiểu thương dọn sạp hàng bên lề, gọi mời các vị khách qua đường.
Nơi đây người đến người đi đông nghịt. Ai cũng có việc của mình.
"Khách quan, bánh bao nóng hổi. Vừa thổi vừa ăn. Ba văn hai cái."
"Quán chúng tôi vừa ra món mới, mời mọi người vào nếm thử."
"Quán rượu mới khai trương, tất cả món ăn đều giảm giá 20%."
"Hôm nay gánh hát của chúng tôi đã lấy được từ khúc nổi tiếng dạo gần đây, mời quý khách vào thưởng thức."
Mọi người có thắc mắc tại sao Thạch Sơn trấn không có thanh lâu, hay còn gọi là lầu xanh không?
Không chỉ mỗi trấn này không có. Chỉ cần là trong Lăng châu địa giới, đều không được mở thanh lâu.
Có ba lý do chính sau đây.
Thứ nhất. Thân phận của phụ nữ ở thế giới này, không có thấp như vậy. Thậm chí đã làm được nam nữ bình quyền.
Nam có thể có tam thê tứ th·iếp. Nữ cũng có thể có ba bốn vị phu quân. Chỉ cần thực lực đủ mạnh, chinh phục được kẻ khác không thành vấn đề.
Tuy, thuyết nho giáo vẫn có. Nhưng đây là thế giới siêu phàm, thiên địa này không thiếu nữ võ giả cường đại.
Hạ thấp bọn họ thế nhưng là muốn c·hết. Vì vậy thuyết nho giáo ở đây, không phải là trọng nam khinh nữ, mà là nam nữ bình quyền.
Tuy nhiên, võ giả thường thích ch·ung t·hủy với một người hơn. Không phải ai cũng nhất định phải kéo dài hương hỏa cho gia tộc.
Thứ hai. Võ giả tu luyện cần phải rèn luyện ý chí vững vàng.
Sắc dục là dao cạo xương, dễ làm võ giả ham muốn, thèm muốn, khiến họ trở nên ngu muội.
Ý chí sụt giảm, thân thể thâm hụt, sẽ khiến nội tình cơ thể giảm mạnh.
Thứ ba, Thất Tinh các dễ mất nguồn mộ lính dồi dào trong thiên hạ.
Những người còn nguyên dương/ nguyên âm đột phá Linh cấp bình cảnh sẽ dễ hơn những người khác.
Nếu võ giả chỉ suốt ngày đi kiếm tiền chơi gái mà không chịu nâng cao võ lực, thực lực của Lăng châu tại trên đại lục sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng.
Dễ bị các thế lực khác thâu tóm. Đó là điều mà bất kỳ một chính quyền nào đều không muốn xảy ra. Và còn nhiều các lý do khác nữa.
Quay trở lại nhận vật chính của chúng ta.
Ba cha con Mặc gia đi trên đường, nhanh chóng hướng tới chỗ của Trực Thanh.
"Ây, Mặc đại nhân. Ngài khỏe."
"Mặc gia chủ. Buổi trưa tốt lành."
"Ngài ăn gì chưa? Nếu chưa có thể vào quán ta dùng bữa. Không cần ngài đưa tiền."
"Mặc đại nhân, tháng này làm ăn quá ế ẩm. Ngài cho ta nợ phần tiền tháng này được không?"
Các ông chủ sạp hàng, quán ăn nhận ra Mặc Kiên. Bọn hắn nhao nhao đi lên chào hỏi, lấy lòng. Vẻ mặt tươi cười niềm nở y như đón lãnh đạo về làng.
Tam Thủy phố là địa bàn kinh doanh của Mặc gia nhưng nơi này không phải chỉ có mỗi sản nghiệp của họ Mặc.
Sản nghiệp của Mặc gia chỉ chiếm 40% ở nơi này. Còn lại là của các thương nhân hoặc là tiểu thương khác. Chỉ cần người đó không có quan hệ gì đối với các gia tộc khác, thì đều có thể mở quán ở đây.
Vì có lực uy h·iếp của Mặc gia, cho nên nơi này trị an rất tốt. Không có ăn c·ướp ă·n t·rộm, ác bá làm loạn. Nên họ đều nộp một phần thuế cho Mặc gia là tất nhiên.
Không nộp cũng không sao. Đơn giản thôi, cút ra khỏi Tam Thủy phố.
"Cảm ơn sự kính mến của các vị hương thân phụ lão. Nhưng hôm nay ta có việc bận. Mời mọi người tránh đường." Mặc Kiên ra vẻ niềm nở, giọng không cho nghi ngờ, tránh chỗ cho ta đi.
Mặc Lương thì trợn mắt nhìn bọn hắn. Không tránh vậy thì ăn ta một quyền.
"Đã Mặc gia chủ có việc. Chúng ta xin rời đi." Nghe vậy, ai cũng hiểu ý, vội vã nhường đường. Cả ba lại tiếp tục đi đường.
Sau một đoạn, dừng chân tại trước một cái gánh hát. Trên biển, viết hai chữ 'Mặc Hiên'.
Gánh hát này là kiến trúc có chiều cao cao nhất tại chỗ này. Vô cùng bắt mắt dễ thấy. Là sản nghiệp của Mặc gia. Trụ sở chính tại Tam Thủy phố.
Lúc này, bên trong Mặc Hiên.
Trực Thanh vẻ mặt nhức nhối nhìn xem bảng báo cáo của thuộc hạ. Tức giận vỗ bàn: "Hồng gia bị điên sao? Không sợ xảy ra c·hiến t·ranh à."
Phía nam của Phố Tam Thủy tiếp giáp với Phố Hồng Thủy của Hồng gia. Không biết sáng nay thế nào, người của Hồng gia bắt đầu tràn vào Tam Thủy phố tranh giành địa bàn với các tiểu thương khác.
Đả thương người khác, c·ướp đoạt mối làm ăn, g·ây r·ối t·rật t·ự ở đó. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Mặc gia. Không quản lý được địa bàn của mình thế nhưng là tối kỵ.
Trực Thanh ngay lập tức điều động thuộc hạ đi giải quyết. Đồng thời khoanh vùng, lập phòng tuyến c·ách l·y, để không gây ảnh hưởng đến khu vực khác của phố.
Nhưng số lượng võ giả của Mặc gia thực sự là quá ít ỏi. Dù chưa có t·hương v·ong về người nhưng đều đang đau khổ chống cự. Tình hình đã khá nguy cấp, nhưng hiện tại Trực Thanh vẫn ngồi ở đây.
Vì hắn buộc phải trấn thủ nơi này. Hiện tại Hồng gia chỉ mới phái ra Thạch cấp sơ kỳ, trung kỳ. Điều này làm hắn lo nghĩ rất nhiều.
Sợ là nếu hắn rời đi, chạy tới giúp. Vậy thì sẽ có Thạch cấp hậu kỳ võ giả nhảy vào đây p·há h·oại. Hắn tuyệt đối không được để điều này xảy ra.
"Aizz, gia chủ ngài mau tới đây đi. Không có ngài, ta không đủ tỉnh táo và quyết đoán a."
"A Thanh, làm khổ ngươi rồi." Mặc Kiên xuất hiện sau lưng hắn. Trực Thanh lo nghĩ nhiều đến nỗi, không nhận ra được có người tiếp cận mình.
"Kiên ca, rốt cục ngươi cũng chịu nhảy ra." Trực Thanh mừng rỡ lên tiếng. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.