Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 42: Tái phát?



Chương 42: Tái phát?

Bài hát nổi tiếng dạo gần đây, tại các gánh hát cũng đã mở màn.

Lúc này các vị tỷ tỷ và tỷ phu cũng khoan thai quay lại.

"Xin lỗi hai đệ. Chờ có lâu không?" Vương Thiên Nhất áy náy hỏi thăm. Nhìn hai huynh đệ của Mặc gia lủi thủi ngồi một mình, trông rất cô đơn. Nên cảm thấy hơi tội lỗi.

"Có lâu gì đâu! Đại ca. Mọi người ngồi xuống đi. Buổi biểu diễn muốn bắt đầu rồi." Mặc Tân khoát tay không quá để ý.

Mặc Lương vẻ mặt hơi hậm hực: "Tụi đệ tuy không có chờ lâu, nhưng lại gặp một con ruồi đáng c·hết." Hắn bắt đầu kể hai đứa gặp được Hồng Minh, có một tí tranh cãi.

"Hừ, khinh người quá đáng!" Cơ Thành Trung vẻ mặt khó coi, vỗ bàn. Vương Thiên Nhất vẻ mặt cũng có chút âm trầm.

Dạo này không biết tình huống gì đang xảy ra, nhưng Hồng gia rất phách lối. Không những giành giật địa bàn kinh doanh của các gia tộc khác, còn xử sự không kiêng nể ai hết.

Mọi người suy đoán, có lẽ Hồng gia bám víu vào đại thế lực nào đó. Cho nên mới lớn lối như thế. Vì chưa biết rõ thế lực sau lưng Hồng gia có nội tình như nào, nên ai cũng không dám manh động. Sợ làm chim đầu đàn bị súng bắn.

Mặc Tuyết nhìn thấy sắc mặt của tam đệ: "Sao mặt đệ nhợt nhạt thế? Bệnh cũ tái phát à?!" Giọng nàng lo lắng. Lời của nàng làm cho mọi người chú ý đến Mặc Tân.

"Hay là cơ thể đệ ấy chưa khỏi hẳn, mà đã nhập võ nên dẫn đến thân thể bị thâm hụt?" Mặc Hạ đến gần kiểm tra hắn.

Mặc Tân khoát tay áo: "Cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm. Nhưng đệ thật là không sao cả."

Mặc Hạ vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho hắn, sau một lúc: "Hơi thở đều đều, mạch đập khỏe khoắn. Thân thể khỏe mạnh, không có dấu hiệu của bệnh tật, chỉ là hơi mệt mỏi thôi."

Lời nói của Mặc Hạ, làm cho mọi người đều yên lòng. Mặc Tân kinh ngạc: "Nhị tỷ học y à?"

"Đúng thế, ta từ nhỏ đã hứng thú với dược lý, y điển. Khi xưa Nhâm gia gia tay nắm tay chỉ, dạy ta đó."

"Cả nhà, ca sĩ bước lên sân khấu rồi kìa!!" Mặc Lương lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn tập trung trên sân khấu. Hắn cũng rất hiếu kì, bài hát này phải hay đến mức nào, mà lại đông người đến thế.

Không gian bên trong đã kín chỗ, người ngồi đông nghịt. Tiếng hát vang lên, nhạc rất hiểu ý hòa quyện với nhau. Tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời. Phần nghe đạt được cực lớn thỏa mãn.

"…Lời bài hát…" Kết thúc bài hát, là một đoạn ngân cao v·út, vang vọng cả lầu các.

"Ầm ầm ầm ầm…" Các khán giả đều đứng đậy vỗ tay, huýt sáo, hò hét để thể hiện sự tán dương cho ca sĩ.

"Hú…Hay quá."

"Câu chuyện đằng sau thật cảm động."

"Hay, không uổng công khi đến đây."



"Phải khen tặng." Còn có người mang bạc ra thưởng, vứt lên sân khấu.

Đã có những tên tiểu nhị thủ sẵn ở dưới, mỗi đứa mang theo bao bố nhanh chân hứng lấy tiền đang bay khắp nơi.

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.



Bên ngoài, "Hú, cuối cùng cũng đi ra. Bên trong cũng quá hỗn loạn." Mặc Hạ vuốt mồ hôi trên trán.

"Thế nào, tam ca. Náo nhiệt đúng không?" Mặc Lương dùng cùi chỏ đụng hắn.

"Ừm, vui thì cũng vui đấy. Nhưng quá loạn, nhìn không có tí văn hóa nào." Mặc Tân phủi bụi trên người.

May mà lúc nãy hắn né tránh nhanh, bằng không đã bị đoàn người đè bẹp.

"Hahaha, đã là tụ điểm ăn chơi thì đều sẽ thế." Vương Thiên Nhất cười cười, chỉnh lại đầu tóc rối bời.

"Ai cũng cần phải giải tỏa, võ giả, người thường, thiếu gia, tiểu thư… Có đủ." Cơ Thành Trung tiếc nuối cái áo đã bị rách.

Một phần là luyện võ rất áp lực. Một phần để làm t·ê l·iệt bản thân, khỏi cái thực tại này.

Không phải ai cũng có thể dũng cảm lao đầu vào Tùng Liên sơn mạch. Mỗi giờ mỗi phút đều trải qua sinh tử nguy cơ.

Không phải ai luyện võ đều có thể thay đổi số phận, mình đã giỏi sẽ có người giỏi hơn.

Mọi người dần rời đi Vấn Thủy gánh hát.

Hai bên đường vẫn còn có các sạp hàng nhỏ, nhiều mùi hương dù muốn hay không đều gõ mở cánh cửa của khứu giác.

Bỗng nhiên, Mặc Tân linh quang léo lên, thầm nhủ: 'Đây là cơ hội tốt.'

Cơ Thành Trung hỏi vợ mình: "Nàng dự định ở nhà nhạc phụ đến bao lâu?"

"Làm sao? Mới xa cách chưa đủ một ngày, mà đã nhớ ta đến thế rồi à." Mặc Hạ dụi mặt vào lồng ngực hắn.

"Khụ khụ, đàng hoàng một tí đi. Phải giữ mặt mũi cho ta chứ." Cơ Thành Trung đỏ mặt, nói nhỏ.

Mặc Tuyết cười mỉm xem cảnh này, dùng tay chỉ bờ má ra hiệu, rồi lại quan sát cử động của Vương Thiên Nhất.

Vương Thiên Nhất mặc cho không đỏ mặt, nhưng vẫn khó xử. Hắn cũng ngại khi thể hiện cảm xúc của mình tại chỗ công cộng.

Mặc Lương trợn mắt, rớt nước mắt ăn cơm chó, không thể không ăn được.



Hơi ghen tị: "Tam ca, bọn họ thật quá đáng. Lại l-" Quay sang, chia sẻ sự cay đắng với Mặc Tân.

Nhưng Mặc Tân lúc này, hai mắt đờ đẫn. Cảm giác có người để ý đến mình, liền diễn kịch. Không nói hai lời, trợn mắt xỉu xuống.

Mặc Lương nhanh tay đỡ vai hắn, cẩn thận đỡ hắn nằm tựa vào gốc đại thụ ngay bên đường.

"Tam ca, tam ca!!! Ngươi bị sao? Tam ca, ngươi có nghe được ta không?!" Bản thân hắn hoảng hốt.

"Tam đệ, tam đệ!!" Mặc Hạ lo lắng chạy đến cạnh hắn, đưa tay bắt mạch.

"Nương tử, tình hình của tam đệ có nghiêm trọng không?" Cơ Thành Trung ngồi xổm, sờ trán hắn, không quên dò xét tình hình của Mặc Tân.

"Sao lại như thế? Tình trạng sức khỏe của hắn vẫn giống như lúc nãy, không có vấn đề gì." Mặc Hạ vẻ mặt hoang mang.

"Không được. Ngươi còn quá trẻ, chưa gặp phải ca bệnh như hắn cũng dễ hiểu." Mặc Tuyết âm thanh gấp rút.

"Thiên Nhất, nhờ ngươi cõng đệ ấy. Chúng ta ngay lập tức về nhà. Nhờ Nhâm gia gia chẩn trị."

"Ừm." Đại ca Vương Thiên Nhất phát lực, đem Mặc Tân vác lên vai. Sử dụng thân pháp, một đường lao vụt, nhanh chóng vận chuyển 'bệnh nhân' đến Mặc phủ.

"Đi chúng ta cũng bắt kịp hắn." Mặc Tuyết cũng dùng thân pháp đuổi theo. Mọi người đều vận dụng thân pháp đuổi theo, hướng về Mặc gia.

Mấy sạp hàng bên cạnh,

"Chuyện gì vậy?"

"Hình như có người ngất xỉu."

"Nhìn trông quen mắt lắm! Là tam thiếu gia của Mặc gia, Mặc Tân hay sao đó."

"Nghe nói, vị thiếu gia đó đã khỏe rồi mà."

"Ai mà biết được."

"Khách quan, phần đồ của ngài tổng cộng hết hai mươi văn tiền." Ông chủ vẻ mặt niềm nở đến thu tiền thức ăn.

Một người đàn ông mập mạp, râu ria xồm xoàm móc từ trong túi quần ra vài viên tiền: "Đủ chưa?"

"Dạ đủ rồi ạ. Cảm ơn quan gia, lần sau lại đến ủng hộ nha."



Hắn chính là Tam Vân, đang đi mua đồ ăn về.

Mặc dù là ác nhân có tiếng nhưng bọn hắn chưa bao giờ đụng đến dân thường. Vì bọn hắn đã từng là một trong số họ.

Bọn hắn hiểu người của tầng lớp này đã đủ khổ, có thể không bóc lột thì không bóc lột.

Sống ở thế giới nhược nhục cường thực này vốn đã không dễ dàng.

Tam Vân lê từng bước chân nặng nề, đi về quán rượu.

Ở ngoài còn gắn bảng chưa kinh doanh. Bên trong đèn đóm sáng trưng, ánh đèn soi lên bóng người đang bận rộn bên trong.

Quán rượu này được đại ca Nhất Tiễn đoạt tới tay, hắn lợi dụng ý hồn để thôi miên người chủ cũ, đồng ý chuyển nhượng lại cho bốn huynh muội với cái giá không đồng.

Mở cửa đi vào, "Cả nhà, ta về rồi."

Nhất Tiễn đang ngồi sửa sang lại mấy bộ bàn ghế cũ, vẻ mặt chăm chú. Trông giống như một tên phàm nhân bỏ hết số vốn cả đời để đặt cược vào cuộc làm ăn này vậy.

Nhị Mẫn thì đang ngồi trên bàn, tay ôm bàn tính gỗ, tính toán cái gì đó. Một hồi lại chậc môi, gãi đầu. Có vẻ như nàng gặp vấn đề khó gì đó.

Đồ ăn được Tam Vân cẩn thận đặt ở trên bàn. Hương thơm, bay khắp căn phòng.

"Nhị tỷ, việc gì mà ngươi nhăn nhó thế?!" Tam Vân khó hiểu.

Phải biết đến cảnh giới của bọn hắn, gần như đã làm được học một biết trăm. Từ lúc đột phá Hồn cấp, bọn hắn chưa từng gặp phải tình huống khó khăn gì. Luyện ra được ý hồn sẽ tăng lên trí tuệ, trí nhớ, ngộ tính.

"Khó khăn cái khỉ gì? Chỉ là ta không biết nên để giá như thế nào thì hợp lý thôi. Đắt quá thì ít người đến, rẻ quá thì tình báo không có chất lượng. Mình chỉ mới đến chỗ này thôi, còn chưa hiểu cặn kẽ giá tiền, tài phú của các thế lực, khả năng chi tiêu của dân chúng."

"Phân vân làm gì cho mệt. Cứ buôn bán đi đã, xong rồi dựa vào đánh giá của thực khách để điều chỉnh." Nhất Tiễn xen lời, nhưng tay vẫn còn mò mẫm đống đồ gỗ.

"Tứ Mỵ đâu rồi?" Tam Vân thấy thiếu một người. Không dùng ý hồn để tìm người là do sẽ bị ý hồn của người khác ngăn cản, trừ phi ngươi mạnh hơn.

"Nàng ta ở dưới hầm á. Đang bận nghiên cứu công thức rượu mới." Nhị Mẫn hai tay không rảnh rang nhưng vẫn cho ra đáp lời.

"Đồ ăn đã có rồi. Mọi người dọn ra trước đi. Ta đi gọi nàng."

Tam Vân đi xuống dưới, vừa mở cửa ra. Tam Vân bị mùi hương nồng nặc làm cho ho khan.

"Tứ Mỵ, lên lầu ăn tối thôi."

"Tứ Mỵ, ngươi có dưới này không?"

Dưới hầm xuất hiện nhiều sương tím, mù mịt, ý hồn của hắn bị hạn chế tầm nhìn do có ý hồn của Tứ Mỵ ngăn cản nhìn trộm.

"Có có! Làm sao?" Âm thanh bất nam bất nữ vang lên.

"Ăn cơm, nhanh đi!! Ta không gọi lại lần thứ hai đâu." Tam Vân vẻ mặt ghét bỏ đi lên lầu.

Vì khứu giác rất cường đại, hắn ngửi được nhiều mùi vị quá kinh tởm, sợ đến hắn vội vàng quan bế giác quan. Tam Vân nhanh chân rời khỏi chỗ quái quỷ này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.