Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 41: Xúc phạm!



Chương 41: Xúc phạm!

Nhị ca Cơ Thành Trung đường hoàng dẫn người đi vào Vấn Thủy gánh hát, mà không cần phải xếp hàng.

Người giữ cửa của họ thậm chí còn tươi cười chào đón nhị ca. Vẻ mặt niềm nở gọi đến một tên phục vụ: "Người nhất định phải nghiêm chỉnh phục vụ mấy vị khách này, có hiểu chưa?"

"Dạ, ngài yên tâm."

"Ừm, làm tốt sẽ có thưởng." Nói xong, hắn quay sang nhìn Cơ Thành Trung. Giọng điệu kính cẩn: "Cơ gia, mời ngài đi theo tên tiểu nhị này. Hắn sẽ giúp ngài chọn chỗ ngồi tốt nhất."

"Được, đa tạ ngươi." Cơ Trung Thành dẫn đầu đoàn người, vẻ mặt tươi cười chắp tay.

"Ấy, ngài quá khách khí."

Mặc Lương thấy cảnh này, giơ ngón tay cái: "Nhị ca lợi hại."

"Dạ thưa các vị quý khách, mời theo chân của tiểu nhân ạ." Người phục vụ ra dấu mời.

"Đi thôi, cả nhà." Mặc Tuyết bất chợt kéo tay Vương Thiên Nhất đi trước. Đại ca bất đắc dĩ chiều theo ý nàng.

Bên trong lầu các được trang trí rất trang nhã, lối kiến trúc mang đậm chất phong thủy. Được trảm trổ bởi nhiều hoa văn hoa lá, thụy thú…

Vật liệu xây dựng chủ yếu là gỗ, các khớp nối được thiết kế độc đáo để có thể chịu được tuế nguyệt hao mòn.

Mọi người theo chân người phục vụ đi đến tầng hai.

Nhìn xuống dưới, lúc này đã người đông nghìn ngịt. Âm thanh huyên náo vô cùng.

Nói thật đây là lần đầu tiên Mặc Tân đi gánh hát.

Kiếp trước hắn chỉ toàn lo chém g·iết, chạy trốn, tu luyện. Không có thời gian để nghỉ ngơi, nói chi là có nhã hứng đi thưởng thức âm nhạc.

"Dạ, chỗ ngồi của các vị quý khách đây ạ." Tiểu nhị tươi cười vạch ra chỗ ngồi cho họ. Đợi mọi người đã yên vị, tiểu nhị lại hỏi: "Quý khách, muốn uống hay ăn cái gì không?"

Vương Thiên Nhất lấy ý kiến mọi người, sau khi suy nghĩ một hồi: "Mang đến một bình trà, một bình rượu, một đĩa đậu phộng và một đĩa lạc rang."

"Dạ, tiểu nhân đã ghi nhớ yêu cầu rồi ạ, các vị khách quan chờ tí. Món sẽ lên ngay đây ạ." Nói xong, tiểu nhị vẻ mặt niềm nở chạy xuống lầu.

Đến khi này, "Ủa nhà nhị ca quyền thế lắm hả?" Mặc Tân tò mò hỏi nhị tỷ.

Nhị ca hiên ngang dẫn một đoàn người đi vào đây, mà không cần phải xếp hàng nghiêm chỉnh. Thậm chí người giữ cửa còn cung kính chào đón nữa chứ.

"Không phải, nhị ca ngươi không có thuộc về gia tộc nào hết. Hi hi, nếu có, vậy thì Cơ gia phải mạnh đến mức nào mới khiến Vấn Thủy gánh hát nhượng bộ.



Gánh hát này thế nhưng là đến từ Hoa Niên thành, thế lực sau lưng bọn họ đủ để quét ngang bất kỳ gia tộc nào ở Thạch Sơn trấn." Mặc Hạ buồn cười.

"Tam đệ, sao ngươi không hỏi trực tiếp ta. Xem ra ngươi không coi ta là ngươi nhà." Cơ Thành Trung giả bộ thương tâm.

"Ấy, nhị ca nói giỡn. Dù đây là lần đầu hai ta gặp nhau, nhưng ta lại rất có hảo cảm với ngươi." Mặc Tân vội vàng bổ cứu.

"Thôi, ngươi cũng đừng chọc đệ ấy nữa." Vương Thiên Nhất nói giúp cho em vợ. Lại quay sang nhìn tam thiếu gia: "Thân phận của hắn là đại thống lĩnh của Thất Tinh quân đoàn, trực thuộc Thất Tinh Các phân bộ tại trấn mình.

Vì thế cho nên hắn cũng có rất nhiều đặc quyền. Ngươi có thể hiểu: hắn ăn và không trả tiền, cũng chẳng ai dám nói gì."

Nghe có ngươi lộ ra thân phận của mình. Cơ Thành Trung vẻ mặt tự hào, ưỡn ngực. Năm nay hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi. Có được địa vị như thế, đã hơn một khối người.

"Ê còn thiếu, ta không những là thống lĩnh mà còn là đệ tử ngoại môn của Thất Tinh Các." Cơ Thành Trung tự động bổ sung thêm thông tin.

"Ai hỏi mà ngươi trả lời." Vương Thiên Nhất trừng mắt hắn một cái.

"À đúng rồi, nhị ca. Thất Tinh Các dự định điều động một vị Lực cấp đến trấn mình có phải không?" Mặc Lương gợi chuyện.

"Ngươi nói không sai. Số người biến mất đang càng ngày càng tăng. Ngay cả Linh cấp võ giả cũng không nhìn ra được quá nhiều dấu vết." Cơ Thành Trung thay đổi sắc mặt, khuôn mặt rất nghiêm trọng.

"Nhưng điều này vốn là tuyệt mật. Vậy mà không biết là ai tiết lộ ra hành tung của vị Lực cấp võ giả."

"Dạo này chúng ta cũng vì việc này mà rất đau đầu. Thông tin này truyền ra, đã đánh cỏ động rắn. Khiến cho nhiều manh mối đều đứt đoạn, không biết đâu mà mò." Nhị ca bực tức vuốt trán.

Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Các ngươi phải cẩn thận. Việc này chắc chắn có ma tu gây ra. Đặc biệt là Mặc Lương, nếu ngươi có ý định đi Tùng Liên sơn mạch, phải làm tốt vạn phần chuẩn bị để ứng phó với chúng nó. Nếu đánh không lại, phải ngay lập tức chạy trốn. Tuyệt đối không được tin bất kỳ kẻ nào."

Mặc Lương vẻ mặt không tin: "Đã nghiêm trọng đến mức đó rồi sao, nhị ca?"

"Ừm." Cơ Thành Trung nghiêm túc gật đầu.

Mặc Hạ lo lắng cho phu quân mình: "Ngươi cũng vậy, phải đánh 100% cẩn thận."

Cơ Thành Trung hạnh phúc, vỗ tay nàng: "Nàng yên tâm, ta lúc nào cũng có thể chuyển nguy thành an."

Lúc này, Mặc Tuyết kéo tay Mặc Hạ: "Muội, bên kia có phải là tiểu thư của Lục gia không?"

"Đâu?"

"Ngay kia, đó, cái người mặc áo xanh thẵm đó."



"Đúng là nàng ta đó. Hình như nàng còn đi chung với vài người nữa."

"Đi đi, mình đến đó bắt chuyện."

Hai tỷ tỷ có vẻ như thấy được người quen.

"Hai đệ ở đây chờ món nha, chúng ta qua kia gặp người quen một tí." Mặc Tuyết kéo tay phu quân Vương Thiên Nhất hướng về chỗ kia.

"Ây, nương tử đừng vội." Nhị ca Cơ Thành Trung cũng không thoát khỏi, đi theo nhị tỷ gặp người quen.

Trong chốc lát chỉ còn có hai huynh đệ Mặc gia.

Không đợi lâu, tên Tiểu Nhị lúc nãy đi lên lầu. Hai tay còn bưng lấy một cái khay, đựng các món đồ mà lúc nãy bọn hắn đã gọi.

"Dạ thức ăn của quý khách đây ạ." Tên Tiểu Nhị dọn từng món lên bàn. Động tác thành thạo lại cẩn thận, thái độ phục vụ rất tốt.

Vì thế, Mặc Tân móc từ trong người ra một lượng bạc, thưởng cho hắn. Tiểu Nhị mừng rỡ, hai tay đón lấy. Miệng liên tục nói tạ ơn.

"Quý khác dùng bữa ngon miệng, tiểu nhân đi trước ạ."

Rốt cuộc, sân khấu cũng đã dọn dẹp sạch sẽ. Được trang trí, sửa sang lại để chuẩn bị cho màn biểu diễn tiếp theo.

"Đùng…đùng…đùng." Ba hồi trống vang lên, thông báo rằng đã sắp đến giờ biểu diễn. Mong rằng tất cả mọi người nên yên vị chỗ ngồi, để có trải nghiệm nghe hát tốt nhất.

Hai huynh đệ Mặc gia đang vui vẻ nhấm nháp đồ ăn.

"Ui cha, đây không phải tứ thiếu gia của Mặc gia à. Ta cứ tưởng ngươi tàn phế rồi chứ!!" Một âm thanh mỉa mai vang lên, đánh thẳng hướng Mặc Lương.

Nghe thấy có người đang nói mỉa mình, Mặc Lương tức giận đứng dậy nhìn về đầu nguồn.

"Hồng Minh? Haha. Hồng gia các ngươi thật sự là âm hồn bất tán." Lời của Mặc Lương trực tiếp bộc lộ chủ nhân của âm thanh đó.

Một người thanh niên thân hình hơi gầy, ngoại hình có phần thanh tú. Hắn chính là Hồng Minh.

"Ta thực sự là hi vọng ngươi c·hết luôn." Hồng Minh cười ác liệt.

Mặc Tân vẻ mặt nghiêm túc: "Tứ đệ, hắn là người của Hồng gia?"

"Đúng vậy, tam ca. Đại thiếu gia của Hồng gia, Hồng Minh. Thạch cấp tầng 7 đỉnh phong võ giả." Mặc Lương vẻ mặt căm tức nhìn đại thiếu gia Hồng gia.

Giác quan n·hạy c·ảm của Mặc Tân đã có thể bắt được ma khí toát ra từ người Hồng Minh, dù cho hắn che giấu rất tốt. Nhưng chẳng thế thoát khỏi Hồn cấp tinh thần lực của tam thiếu gia.

Chẳng lẽ Hồng gia chính là hắc thủ sau màn của các vụ án m·ất t·ích người tại trấn gần đây. Mặc Tân thầm nghĩ.



Mặc Tân tham gia vào cuộc trò chuyện, đã làm cho Hồng Minh để ý đến. Nhìn xem ngoại hình của người thanh niên này có vài phần giống Mặc Lương. Hắn liền biết là ai.

Vẻ mặt thất đức: "A, thì ra đây chính là con ma bệnh nổi tiếng của Mặc gia. Lần đầu gặp mặt ngươi, quý hóa quá."

Đối với lời nói xúc phạm của Hồng Minh, Mặc Tân rất bình thản. Vài ba lời nói móc mỉa không thể làm hắn mất kiểm soát.

Nhưng Mặc Lương thì khác. Một mặt nổi giận, đang định ra tay.

Mặc Tân kịp thời, giơ tay ngăn lại: "Tứ đệ, bình tĩnh. Người hắn xúc phạm là ta. Ta còn chưa nói gì. Với lại đây là Vấn Thủy gánh hát. Chúng ta không biết được hậu quả khi đánh nhau ở đây, nhịn một chút đi."

"Còn ngươi, cút đi." Ánh mắt Mặc Tân trở nên cực kỳ đạm bạc, nhìn thẳng vào Hồng Minh.

Hồng Minh chợt cảm thấy rợn cả người. Cả người đều ớn lạnh, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hồi lạnh.

Không hiểu làm sao, nhưng ánh mắt của Mặc Tân làm cho bản thân rất áp lực.

Mặc Tân đã vận dụng uy thế của Hồn cấp tinh thần lực, tập trung thẳng vào người Hồng Minh.

Là uy thế không phải uy áp. Uy thế chỉ khiến người ta dè chừng, uy áp mới khiến người ta sợ hãi, thậm chí ảnh hưởng đạo tâm.

Đại thiếu gia Hồng gia lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Hẳn là mình bị ảo tưởng.

Bỗng nhiên các ngọn đèn dập tắt sạch, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu. Tiếng nhạc cụ dần vang lên. Thời gian buổi biểu diễn càng đến gần.

Hồng Minh thấy vậy: "Hừ, Mặc Lương ngươi nên cảm ơn vì đã có một vị ca ca thông minh." Phẩy tay áo biến mất trong bóng tối.

"Ngồi xuống đi. Ngươi quá nổi nóng." Mặc Tân hơi trách móc đệ đệ mình.

"Ầm."

"Xin lỗi ngươi, tam ca. Chỉ là cái thằng đó nói chuyện quá cần ăn đòn." Mặc Lương vỗ bàn.

Mặc Tân có hơi trắng bệch, vì vận dụng Hồn cấp tinh thần lực quá mức. Đặc biệt là dùng tinh thần lực để tác động các vật thể bên ngoài cơ thể.

Mặc cho có tinh thần lực cường đại, nhưng không có ý hồn chủ đạo, thì vẫn sẽ chẳng có tí sức t·ấn c·ông nào. Giống như việc có súng nhưng không có đạn vậy. Tinh thần lực cao thâm không phải là không có chỗ tốt.

Ví dụ như sau này hắn muốn học luyện đan luyện khí điều này sẽ rất giúp ích cho hắn. Tuy không thể chiến đấu nhưng có thể phụ trợ hắn luyện đan luyện khí…Rất thực dụng.

May mà tình trạng Mặc Tân không ngại, nghỉ ngơi một đêm là sẽ khỏe hẳn.

"Tam ca, ngươi mệt à?" Tình trạng của Mặc Tân gây nên Mặc Lương quan tâm.

"Không có gì hết, chỉ là có chút chóng mặt thôi."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.