Nhờ vào chiếc đỉnh đồng, Mặc gia có thể nhân bản một số lượng lớn ngân lượng.
Lợi dụng số tiền đó, Mặc Kiên đã cho cải thiện thức ăn của Mặc gia.
Món nào cũng có thịt yêu thú, thịt yêu thú dai ngon, chất lượng thượng giai. Với một liều lượng hợp lý, có thể cường thân kiện thể, bồi bổ thể trạng, dưỡng nhan. Là tài nguyên không tệ để tu luyện.
Dù thế cũng không được ăn quá nhiều. Ăn quá lượng sẽ dẫn đến thân thể bị nhiễm yêu khí. Khiến võ giả dễ dàng đánh mất lý trí, trở thành súc vật. Cần phải có một khoảng thời gian để luyện hóa, bài trừ yêu khí khỏi cơ thể.
Nên nhớ chỉ có võ giả mới được ăn, còn người thường dù chỉ ăn một miếng thôi, cũng hại nhiều hơn lợi.
Thạch Sơn trấn về đêm. Phong cảnh ấy thật đẹp, thơ mộng và cũng đầy triết lý sống.
Cả một đoạn đường ngay trước Mặc Phủ đều được thắp sáng, bởi những chiếc Hỏa Linh Đăng của các sạp hàng.
Mỗi gian hàng lại có một chiếc, mang lại ánh sáng cho vùng không gian đó.
Hỏa Linh Đăng được làm từ nhất giai hạ phẩm linh khoáng Hỏa Tuân Thạch. Một lượng là có thể mua được một cái.
Giá thành vẫn rất công tâm là vì một khỏa Hỏa Tuân Thạch có thể chế tạo ra được một trăm chiếc Hỏa Linh Đăng.
Với cả loại linh khoáng này có quá nhiều, hầu như đều là hàng nát đường cái. Cho nên người dân bình thường vẫn tiếp cận được.
Nhờ có sự xuất hiện của Hỏa Linh Đăng mới giúp cho nhân loại của thế giới này có thêm thời gian sinh hoạt vào ban đêm.
Bước đi trên đường, hai bên đều vang lên tiếng nói chuyện huyên náo giữa người bán và người mua.
"Mại dô, mại dô. Hủ tiếu nóng hổi đây."
"Ai ăn bánh bao không?"
"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô."
"Trứng vịt lộn đây, được luộc bởi nước dừa ngọt thanh."
"Ông chủ, bao nhiêu một phần?"
"Ê, ngươi ra giá không hợp lý, ta không bán."
Chỉ ở một góc đường, ta đã thấy được nhân gian đầy sắc màu. Ai cũng đang cố sống, ai cũng đang cố gắng vươn lên. Lý gì mình lại không thể.
Bốn tỷ đệ Mặc gia vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc ấy.
Mặc Tân ngắm nhìn cảnh sắc về đêm, thưởng thực vận vị trong đó, vẫn không quên hỏi thử: "Thế, chúng ta nên đi đâu đây?"
"Hay là chúng đến Vấn Thủy gánh hát đi. Nghe bảo ở đó đang có một bài hát rất nổi tiếng." Mặc Hạ nhí nhảnh đề nghị.
"Được đó, ta cũng chưa nghe qua. Nghe bảo chuyện tình trong bài hát rất sâu sắc." Mặc Tuyết gật đầu đồng ý.
"Vậy thì đi thôi." Mặc Lương tay khoát lên vai Mặc Tân, hai huynh đệ hắn cũng nổi lên sự hứng thú.
Mọi người trên đường đều đang ngắm nhìn họ, đặc biệt là Mặc Tuyết và Mặc Hạ.
Hai người hợp lại không khác gì nữ thần trong mộng của nhiều người. Nếu không phải có Mặc Tân và Mặc Lương đi cùng, thì đã có người chạy lên bắt chuyện rồi.
Cuối cùng, bốn người cũng đã đi đến một tòa lầu các có sáu tầng lầu. Nhìn xem cái bảnh hiệu được treo ngay trước cửa ra vào, có viết hai chữ rất uyển chuyển: Vấn Thủy.
"Người xếp hàng hơi bị đông nha." Mặc Hạ nhìn vào một hàng người đang xếp hàng, để chờ lượt đi vào.
Một hàng người, ai cũng mặc quần áo đẹp đẽ, sang trọng thể hiện rất rõ khí khái.
"Nhanh lên. Lại xếp hàng thôi." Mặc Lương thúc giục mọi người. Bốn người vào hàng, đứng chờ.
Trong thời gian đó, bọn họ nói chuyện với nhau g·iết thời gian. Cứ đến một hồi, khoảng cách đến với cửa lại gần hơn.
"Đại tỷ, nhị tỷ ta không biết việc này có tiện không? Nhưng hai tỷ có thể giới thiệu đại tỷ phu và nhị tỷ phu cho ta không?!" Mặc Tân gãi đầu, hỏi ra.
"Ta còn chưa gặp mặt hai người họ. Cho nên sợ lỡ sau này gặp chuyện hiểu lầm thì khó xử." Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của hai vị tỷ tỷ, Mặc Tân giải thích.
Mặc Tuyết cười duyên: "Không sao, để ta kể cho ngươi."
"Phu quân của ta là đại thiếu gia của Vươ-"
Không đợi đại tỷ nói xong, ở phía bên kia vang lên hai giọng nói:
"Tuyết nhi, nàng đi nghe hát à?!"
"Ơ, còn có cả vợ ta nữa. Hạ nhi ơi!!"
Hai người đàn ông chạy lại. Bọn họ chính là chủ nhân của hai âm thanh lúc nãy. Một cao, một thấp hơn tí.
"Phu quân." Mặc Hạ mừng rỡ, chạy vội vào lòng người đàn ông thấp hơn.
Mặc Tuyết vẻ mặt vui vẻ, kéo tay người nam nhân còn lại. Quay sang Mặc Tân, giới thiệu cho hắn.
"Đây chính là phu quân của tỷ. Là đại thiếu gia của Vương gia."
"Thiên Nhất đây là tam đệ ta. Mặc Tân."
Vương Thiên Nhất thân hình cao lớn, vẻ mặt tuấn tú, đưa ra bàn tay cùng Mặc Tân nắm lại.
"Chào tam đệ. Ta tên Vương Thiên Nhất. Như ngươi thấy ta chính là tỷ phu của ngươi." Vương Thiên Nhất niềm nở bắt tay với hắn.
"Đệ xin ra mắt đại ca." Mặc Tân cũng vui mừng đón tiếp.
"Hahaha. Không chỉ mỗi hắn là tỷ phu của đệ. Ta cũng là. Ta tên Cơ Thành Trung, là nhị tỷ phu của ngươi. Ngươi có thể gọi ta nhị ca." Cơ Thành Trung hữu hảo vỗ vai Mặc Tân.
Thân hình hắn có phần thấp hơn so với Vương Thiên Nhất, nhưng vẫn cao hơn Mặc Tân nửa cái đầu. Dung mạo có phần tuấn lãng, nhưng không mất đi vẻ dương cương.
"Lần đầu gặp mặt đại ca, nhị ca. Mong các vị ca ca quan tâm nhiều hơn." Mặc Tân cười chắp tay nói.
"Ê, đệ khách khí như vậy làm gì. Đều là người một nhà. Nếu ngươi nể mặt bọn ta, thì đừng có nói như thế." Vương Thiên Nhất khoát tay.
Bỗng một bóng người xuất hiện, đưa hai tay khoát lên bả vai của cả Vương Thiên Nhất và Cơ Thành Trung. Chính là tứ đệ Mặc Lương.
Nhận ra nhịp thở và mùi cơ thể quen thuộc. Cơ Thành Trung và Vương Thiên Nhất thả lỏng người. Lúc nãy bọn hắn cứ nghĩ mình bị tập kích.
"Ui, đại ca, nhị ca. Lâu rồi không gặp, có nhớ đệ không?" Mặc Lương ngả ngớn truy hỏi.
"Hahahaha. Tứ đệ, ta làm sao quên được ngươi!" Cơ Thành Trung chỉ hắn nói.
"Đừng quên, lần trước ta cõng ngươi về Mặc gia. Ngươi suýt thì c·hết, còn nắm chặt tay ta, bảo ta chuyển lời trăn trối của ngươi nữa chứ!!"
"Nói đến việc này, ta vẫn còn sợ." Mặc Lương nghĩ lại là hoảng.
May mà đồng đội hắn giữa đường gặp phải nhị ca. Nhờ nhị cả bật hết tốc lực cõng về sớm. Mới không bỏ qua thời gian trị liệu quý giá.
"Lần đó, nghe Thành Trung kể, ta cũng hoảng đến một nhóm. May mà Nhâm gia gia y thuật cao thâm, cứu được đệ đệ." Mặc Tuyết nhớ lại.
Vương Thiên Nhất quan tâm: "Vết thương của ngươi đã khỏi chưa mà chạy đi chơi thế?"
Đến đoạn này, Mặc Tân c·ướp lời: "Tứ đệ không những khỏe như trâu, còn trở thành Thạch cấp hậu kỳ võ giả nữa."
"Có thật không?"
"Hiển nhiên rồi, đại ca."
"Nhân họa đắc phúc a. Hiện tại người xem như cũng cùng giai với chúng ta rồi."
"Đâu có, nhị ca nói bậy. Đại ca tầng 8, còn ngươi tầng 9. Làm sao mà bằng được. Hai người các ngươi một bàn tay có thể đánh ta tơi tả."
"Hahahaha. Ngươi cũng biết cách nói nịnh rồi đó."
Mọi người trò chuyện rôm rả, rất tận hứng.
Thấy hàng người càng đến gần cửa. Cơ Thành Trung mới chú ý đến mục đích của bọn hắn.
"Mọi người tính đến đây nghe nhạc phải không?" Cơ Thành Trung nghi vấn, không quên cầm tay của Mặc Hạ, khoác tay hắn.
Mặc Hạ gật gật đầu: "Đúng thế. Tụi ta đi dạo phố chơi, định vào nghe thử bài hát đang nổi gần đây."
Nghe vậy, Cơ Thành Trung cười, dẫn đường: "Không cần phải xếp hàng. Ta dẫn các ngươi đi vào."