“Đây, ngươi muốn chép cái gì thì chép.” Mặc Kiên cầm quyển công pháp {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết} ra.
Sau khi ăn cơm xong. Mặc Tân ngỏ lời, muốn được chép một môn chiến kỹ có trong {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết}.
Mặc Kiên thấy thế sẵn tiện kéo hai đứa con gái đi theo luôn.
Mặc Tân nhìn xem lạ lẫm bìa sách, hẳn là Mặc Kiên bỏ thời gian ra, sao chép lại công pháp vào quyển mới.
Còn quyển gốc, gia chủ Mặc gia cất giấu đi. Đề phòng bị mất, hư hỏng hoặc bị trộm.
Mặc Tuyết và Mặc Hạ hiếu kỳ.
Mặc Hạ ước lượng: “Quyển sách gì dày dữ?! Dùng cái này làm v·ũ k·hí được luôn đó.”
Thấy hai đứa con gái tò mò quan sát, Mặc Kiên mặt cười nở hoa, kể ra chuyện Mặc Lương nhặt được công pháp. Làm cho Mặc Tuyết, Mặc Hạ kinh hô không thôi.
Trong lúc đó, Mặc Tân không để ý, tập trung chép xuống chiến kỹ {Hãn Hải Đao Pháp}.
Bản thân hắn, dự định dùng môn chiến kỹ này để che giấu tai mắt mọi người. Chứ không có ý định tu luyện, một phần vì không phù hợp với công pháp.
Không có một môn chiến kỹ hay bí pháp nào trong {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết} thực sự phù hợp với cựu Chuẩn Đế cường giả cả.
Với lại hắn đã sàng chọn ra những môn chiến kỹ và bí pháp thích hợp với mình nhất. Chỉ chờ cơ hội để hợp lý hóa sự xuất hiện của bọn nó thôi.
Một môn đao pháp, một môn thân pháp, một môn quyền pháp và một số loại bí pháp thực dụng. Tham thì thâm, nên sở trường ở vài loại chiến kỹ nhất định.
Bí pháp là một loại thuật pháp không dùng cho đánh nhau hay gia tăng sức mạnh, nhưng giúp võ giả sỡ hữu năng lực quỷ dị. Hỗ trợ rất lớn trên con đường tu luyện của họ. Ví dụ: dịch dung, hút máu, trường thọ, che giấu khí tức sự hiện diện, tạo ra át chủ bài có tính công kích cao…
Mặc Tân chấm mực, đưa bút viết những dòng chữ cuối cùng.
“Các ngươi đừng quá lo lắng. Y như Tiểu Tam nói, đã nhận được cơ duyên. Vậy thì phải cố gắng tu luyện, dùng mọi khả năng để gia tăng thực lực. C·hết thì đã sao, không hối hận là được rồi.” Mặc Kiên cười sảng khoái.
Mặc Tuyết và Mặc Hạ khuôn mặt quyết ý: “Lão cha không sai, đến lúc đó tỷ muội chúng ta cũng phải ra sân. Không cho phép từ chối.”
Mặc Kiên vuốt râu, cười cười: “Yên tâm, Mặc gia hoặc sẽ cùng dắt tay nhau đi đến thắng lợi, hoặc là sẽ c·hết cùng nhau.”
“Các ngươi dùng võ đạo chi tâm thề rằng: không tiết lộ việc này, rồi chép công pháp phù hợp với mình đi.”
“Vâng ạ.”
“Hai vị tỷ tỷ và cha làm việc đi. Ta ghi xong rồi, đi trước.” Mặc Tân giờ mới hiện ra.
“Ừm, tạm biệt ngươi.” *3
…
Trong phòng,
Mặc Lương nhìn hai người đứng trước mặt mình.
“Không tệ, tinh thần rất tốt. Ngồi xuống đi, ta giải thích cho các ngươi làm sao mới nhập võ.” Mặc Lương khen, vỗ vai Vương Điền và Trần Nhị Cẩu.
Vừa ăn cơm xong, Mặc Lương đi về phòng, thấy hai bóng người thấp thỏm đứng trước cửa.
Vương Điền và Trần Nhị Cẩu nửa lo nửa vui, cứ sợ mình bị Tứ thiếu gia lừa gạt.
Nghe được câu nói này của tứ công tử, “Tạ công tử, tạ công tử.” Cả Vương Điền lẫn Trần Nhị Cẩu đều vui mừng khôn xiết.
Đến giờ bọn hắn mới yên tâm. Cuối cùng ta cũng có thể trở thành một tên võ giả. Vương Điền vui sướng thầm nhủ.
Mặc Lương bắt đầu lấy tấm hình đường đi của kinh mạch, bắt đầu giảng dạy cho hai người.
Giống như lúc chỉ đạo cho Mặc Tân, nào là kinh mạch, có một trăm linh tám cái huyệt đạo.
Thạch cấp tầng 1, tầng 2… sẽ có bao nhiêu huyệt đạo cần đả thông.
Sau nửa canh giờ, “Đã nhớ kỹ hết chưa?” Mặc Lương uống một miếng trà.
“Dạ, chúng thuộc hạ đã nhớ kỹ rồi ạ.” Vương Điền, Trần Nhị Cẩu đồng thanh trả lời.
Vì hai người trước kia là dược đồng, thường xuyên phải ghi nhớ các loại dược liệu dược thảo, nhớ kỹ quy trình nấu thuốc và trồng thuốc.
Cho nên có khả năng ghi nhớ rất tốt, hầu như không tốn công học thuộc mấy chỗ quan trọng mà Mặc Lương nhắc.
“Ừm, không tệ, trí nhớ không sai. Cầm đi, đây là đơn thuốc giúp các ngươi có thể cảm nhận linh khí trong thiên địa. Ngày mai đến dược phòng, bảo Nhâm gia gia nấu cho các ngươi mấy chén thuốc. Uống đến khi nào cảm nhận được linh khí thì thôi.”
Mặc Lương hơi hài lòng bởi biểu hiện của hắn. Co được giãn được, xem như có tiềm lực.
“Công pháp ta đã cho các ngươi, tuyệt đối không được ngoại truyền. Bằng không, chính tay ta sẽ g·iết các ngươi. Hiểu chưa?” Ánh mắt Mặc Lương chợt trở nên lạnh lùng.
“Dạ, thuộc hạ hiểu rõ ạ.” Vương Điền hai người cung kính quỳ xuống, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó, Mặc Lương lại thay đổi sắc mặt: “Đã vậy thì ta cũng có một món quà ra mắt.”
Tứ thiếu gia đứng dậy, đi lại tủ. Lấy từ đó ra hai thanh kiếm, có tiền thân là thanh kiếm được chiếc đỉnh đồng nhân bản ở bữa trước. Mặc Lương ôm hai thanh đi đến trước mặt hai đứa nó.
“Đây là hai thanh kiếm, đạt đến cấp bậc trăm rèn. Tặng nó cho hai đứa bay xem như là món quà chúc mừng trước, việc hai ngươi trở thành võ giả.”
“Nhận lấy đi.”
“Đa tạ, thiếu gia. Thuộc hạ thề c·hết trung thành với Mặc gia.” Vương Điền, Trần Nhị Cẩu đồng thanh cam đoan.
Đồng thời, người thông minh như Vương Điền cũng nhận ra đây là lời cảnh cáo. Nếu không thể trở thành võ giả, vậy thì những thứ vừa có được coi như mất hết.
“Ừm, ta tin tưởng các ngươi.”
“Nếu không có việc gì, vậy thì rời đi đi.”
“D-dạ thực ra, chúng ta vẫn còn có một thứ muốn hiến cho ngài ạ.” Vương Điền vụng về từ trong ngực, lấy ra một quyển sách.
Ngoài bìa có viết ba chữ {Huyết Linh Công}. Chính là môn công pháp mà bọn hắn đã giao dịch với số một.
Mặc Lương chỉ liếc qua liền không nhìn nữa. Hạ lệnh đuổi khách.
“Để trên bàn đó, rồi về phòng đi.”
“Dạ thưa, chúng thuộc hạ đi ạ.”
…
Buổi chiều, mặt trời đã không còn nắng gắt. Nhiệt độ cũng trở nên mát mẻ hơn.
Lúc nãy, Mặc Tân có chợp mắt nghỉ ngơi một ít.
Sau khi rửa mặt, có một số chuyện hắn cảm thấy khá khó hiểu.
Hiện nay mới có thời gian rảnh để suy nghĩ.
Việc này cũng đơn giản thôi, liên quan không nhỏ đến Tứ di nương.
Tứ di nương là một vị Hồn cấp võ giả, vậy mà không nhận ra việc mấy tên dược đồng trộm đồ, hay là việc Đồ Hân Nguyệt nhảy vào Mặc gia.
Phải biết Hồn cấp đã có thể đúc ra ý hồn. Ý hồn đại diện cho linh hồn, tinh thần lực và sức mạnh tâm linh của võ giả.
Mặc Tân dù cho có được Hồn cấp tinh thần lực, nhưng điều đó chả là gì với ý hồn.
Đến cảnh giới này, võ giả có thể dùng ý hồn để quan sát cảnh vật xung quanh. Ba trăm sáu mươi độ không góc c·hết, rõ hơn cả đôi mắt. Có sức mạnh khá kinh người.
Ý hồn khá tương tự với thần thức hoặc linh thức trong tu tiên hệ thống. Mặc cho phạm vi quan sát của ý hồn ở cảnh này còn nhiều hạn chế, nhưng bao phủ cả Mặc gia không là vấn đề. Cộng thêm giác quan siêu cường, không lý gì là không phát hiện.
Chợt Mặc Tân lại buồn cười: “Hoặc có thể là do Tứ di nương khinh thường giải quyết chuyện này. Sợ bẩn tay.”
Hồn cấp võ giả rất mạnh, có thể tu luyện đến đây, ai cũng có cơ duyên trong người. Không phải kẻ tầm thường, tâm cao khí ngạo là điều dễ hiểu.
Sỡ hữu 800 năm tuổi thọ, có thể ngự vật phi hành đã không phải là nhân loại bình thường. Lão cha thật sự là tu mấy kiếp mới cưới được nàng.
“Mình suy đoán nhiều như thế làm gì?! Việc quan trọng hàng đầu ngay lúc này là luyện tập chiến kỹ, nâng cao chiến lực.”
Bản thân Chuẩn Đế cường giả đã soạn ra ba môn chiến kỹ chính cho mình. Là ba môn chiến kỹ rất thực dụng, phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Theo thứ tự, một môn đao pháp tên là {Cửu Trọng Đao Pháp}.
Một môn thân pháp tên là {Quỷ Ảnh Bộ} và cuối cùng là một môn quyền pháp tên là {Bách Hiển Quyền}.
Mỗi môn đều rất cao thâm, người thường đạt được một môn thôi, cũng đủ quật khởi xưng hùng.
Đặc biệt ở chỗ ba môn chiến kỹ này đều không có đẳng cấp. Cảnh giới các ngươi càng cao, ba môn chiến kỹ sẽ càng mạnh.
Có thể đi theo Mặc Tân đến khi hắn thành Võ Đế cũng được. Rất thực dụng.
Với cả kiếp trước hắn chưa từng tu luyện qua ba môn chiến kỹ này. Vì thế bản thân Mặc Tân khá chờ mong uy lực của nó.
Vũ khí còn đang được chế tạo, phải còn ba ngày nữa mới tới nơi.
Vì thế hắn dự định tu luyện {Bách Hiển Quyền} và {Quỷ Ảnh Bộ} trước.
Ra ngoài sân, Mặc Tân hai chân đứng tấn, bắt đầu luyện tập {Bách Hiển Quyền}.
Quyền này có sức mạnh kinh thiên, nhưng cũng là một gánh nặng rất lớn đối với thân thể.
Luyện đến cuối cùng, một quyền như trăm, trăm quyền như một, khí thế kinh người.
Đây là bộ chiến kỹ cực kỳ cường đại, từng là tuyệt chiêu thành danh của Bách Hiển Võ Tôn.
Hắn từng dùng chiêu này đả thương một vị Chuẩn Đế cường giả. Đổi lại cái giá quá lớn, là bị sức mạnh cuồng bạo của bộ quyền pháp này nghiền thành tro bụi.
Mặc Tân sẽ không tiết lộ vị Chuẩn Đế cường giả kia là mình. Đó là một trận hiểu lầm.
Thu hồi lại những suy nghĩ trong đầu. Mặc Tân vẻ mặt chăm chú luyện tập chiến kỹ.
“Hây a”
“Uông hừ”
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh nắng chịu rọi bóng hình người thiếu niên chăm chỉ tiến lên.
Dần dần bầu trời cũng trở tối, chỉ để lại những vệt vàng cam cuối chân trời.
Tu luyện đến chiều tối, Mặc Tân dừng lại ngồi điều tức dưới cây đào.
“Môn chiến kỹ này quả thật cao thâm. Luyện cả một buổi chiều vẫn không làm được một quyền như hai, hai quyền như một. Nhưng ít ra quyền pháp đã luyện trôi chảy, không có lỗi sai.” Mặc Tân nắm chặt tay phải, vẻ mặt hơi vui.
Khoảng cách đến ngày đăng đỉnh lại gần thêm một bước.