“Tam ca, ngươi trở thành võ giả chưa?” Mặc Tân và Mặc Lương sóng vai nhau mà đi. Đích đến chính là phòng ăn.
“Rồi, hiện nay ta đả thông thành công ba cái huyệt đạo.” Mặc Tân nói láo thành thạo.
Mặc Lương nhìn hắn: “Chờ ngươi đạt đến tầng ba, hai ta luyện tập tỉ thí với nhau. Đệ sẽ giúp huynh trui rèn năng lực thực chiến.”
Mặc Tân cười lớn: “Hahaha, cảm ơn Tứ đệ.”
Ý thức, bản năng chiến đấu của hắn vốn rất ghê gớm. Nhờ đời trước liên tục bị đuổi g·iết khiến cho năng lực tác chiến của hắn rất thực dụng.
Mặc Tân biết nên dùng chiêu gì vào tình huống đó, làm như thế nào thì phá hủy thế trận đối phương. Nếu có thể dùng một chiêu lấy mạng, vậy thì không cần chiêu thứ hai.
Tác phong dứt khoát, tàn nhẫn, giải quyết địch nhân nhanh chóng để tạo cơ hội chạy trốn.
Bản thân Mặc Tân cũng muốn nhân cơ hội này, trong bóng tối ẩn ý chỉ đạo Mặc Lương nâng cao khả năng chiến đấu.
Phòng ăn gần ngay trước mắt, Mặc Lương mắt sắc. Thấy được hai khuôn mặt tuy mới nhưng quen mắt.
Tất cả mọi người đã đến phòng ăn đông đủ, chỉ còn thiếu hai thằng con trai.
Mặc Lương bất ngờ khi thấy Mặc Tuyết, Mặc Hạ về nhà. Chợt lại nhớ ra, hai hôm trước Đại di nương có nhắc tới việc này.
Cười cười vỗ vai Mặc Tân, “Tam ca, nhanh chân lên!! Đại tỷ, nhị tỷ về rồi.”
Nhờ vào giác quan cường đại, Mặc Tân cũng đã nhận ra phòng ăn có thêm hai giọng nói khác lạ.
“Ừm, ngươi lát nữa nhớ giúp đỡ ta làm thân với hai vị tỷ tỷ đó.”
“Hahaha, hiển nhiên rồi. Đi thôi.”
Cả hai tăng nhanh bước chân.
…
Mọi người ngồi vây quanh một bàn lớn, ôn lại chuyện cũ, cười đùa rất náo nhiệt.
Nhâm lão cười tươi, vuốt râu: “Hồi xưa Tiểu Hạ chỉ cao tới eo ta, miệng nhõng nhẽo cầu xin gia gia dạy y học. Giờ đã có phu quân rồi đấy. Cũng xem như là một vị phu nhân. Hahaha.”
Mặc Hạ bĩu môi: “Gia gia, cháu của ngài không có già như thế!!!”
Đại di nương dị ứng với câu này: “Hửm ngươi nói cái gì?!? Ngươi chê mẹ và các vị di nương già có phải không?!”
Tam di nương cười hơi nguy hiểm. Tứ di nương lo trêu đùa Mặc Lan, nhưng ánh mắt ẩn ý nhìn về phía này.
Mặc Hạ hoảng loạn, nhìn các nương tử của Mặc Kiên: “Dạ đâu có!! Mẹ hiểu sai ý con rồi!” Ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Mặc Kiên, Nhâm gia gia và tỷ tỷ.
Mặc Tuyết cười đoan trang nhìn xem cảnh này. Không hề có ý định ‘cứu mạng’ muội muội.
Nhâm Xung và Mặc Kiên cực kỳ biết điều, cười híp mắt, thảnh thơi uống trà. Không tham gia.
Mặc Lan ngoại hình đáng yêu, ngồi trong lòng Tống Tiểu Đồng.
Hai tay quơ loạn, muốn nắm lấy cái trống lắc trong tay mẹ.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào đó, như cảm nhận được cái gì. Hơi quay đầu, thấy được là ai, liền hô lớn.
“A, ca ca đến rồi. Hừ, Tiểu Lan ăn cháo xong rồi. Hai vị ca ca không c·ướp được cháo của ta đâu.”
Có lời này, là do Mặc Kiên dùng để hù dọa con gái út rằng: ngươi không ăn, ta cho tam ca và tứ ca của ngươi ăn sạch, để ngươi đói xẹp bụng luôn.
Mặc Lan quá sợ hãi, nhanh chóng ăn xong. Chứ không nàng ta lại chán ăn như mọi hôm nữa.
“Hở?!” Mặc Hạ đang trong giờ phút nguy hiểm, nghe được lời Mặc Lan nói. Không chút do dự, vừa nhìn phía cửa vừa hô: “Tứ đệ, cứu ta.”
Mặc Lương cũng biết không nên nhúng tay để tránh b·ị đ·ánh. Bỏ qua lời cầu cứu của nhị tỷ.
“Chào đại tỷ, tỷ trông khác xưa quá. Ngày xưa vốn đã rất đẹp, hiện nay càng là tuyệt mỹ.” Mặc Lương cười hỏi thăm, không quên khen tỷ tỷ mình.
Rồi lại cười khúc khích: “Tam đệ, ngươi thay đổi cũng không nhỏ.”
Mặc Tân cười gãi đầu: “Xin ra mắt đại tỷ, nói thật lúc xưa số lần ta gặp ngươi đếm được trên đầu ngón tay. Nếu có gì không phải, mong đại tỷ và nhị tỷ có thể bỏ qua.”
Lúc này, Mặc Hạ cũng nhìn hắn. Nàng cởi mở: “Không có gì. Đều là quá khứ. Ngươi chịu sửa đổi để trở nên tốt hơn là chuyện tốt.”
“Đúng thế, đều là gia đình. Việc gì phải chấp nhặt.”
“Gia chủ nói hay lắm!”
Mặc Kiên, Nhâm lão cũng nói giúp.
Mặc Tuyết cười tươi, đưa tay vuốt tóc: “Được rồi, không phải câu nệ. Ngươi cũng chẳng làm gì sai! Chỉ là khá cứng đầu thôi.” Lúc này nụ cười của nàng mới nhiều thêm vài phần thân thiết.
“Ngồi xuống đi, tam đệ. Mau kể, làm sao mà ngươi khác nhiều thế?” Mặc Tuyết kéo hắn ngồi vào ghế, tò mò.
“Đúng đó, ta rất hiếu kỳ. Cùng lúc trước, đơn giản là hai người khác nhau. Một bên, da mặt nhợt nhạt, khí chất ảm đạm, ánh mắt vô thần. Một bên, tinh thần sáng láng, hai mắt có thần, tự tin nhưng không ngạo mạn.”
Vừa vào chỗ, Mặc Tân liền bị kẹp giữa hai vị mỹ nhân. Mùi thơm thoang thoảng khoang mũi làm người ta có chút đê mê. Đó là người ta, chứ không phải Mặc Tân.
Hắn sống gần một vạn năm, sắc đẹp gì hắn chưa thấy qua, chỉ là chưa nếm thử thôi. Chưa đủ làm loạn đạo tâm hắn. Không thể không nói, hai người quả thật là hiếm thấy hoa hậu.
Năm nay đại tỷ Mặc Tuyết vừa tròn hai mươi tuổi. Thân hình nàng cao gầy, dáng người quả lê, khuôn mặt sắc sảo, rạng rỡ. Mái tóc óng ánh, được buộc lên gọn gàng. Cả người khí chất văn nhã, ánh mắt ngậm nụ cười.
Nhị tỷ cũng không kém cạnh, nhỏ hai tuổi so với đại tỷ. Dáng người nàng mảnh khảnh, gương mặt tuy thanh tú nhưng lại có nốt ruồi duyên ngay khóe mắt, tăng thêm sự quyến rũ. Nước da trắng sáng tăng thêm vẻ đẹp của nàng ta rất nhiều.
Mỗi người một vẻ, có thể nói ai cưới được hai người họ, chắc cũng phải tu vài kiếp.
Nói thì lâu, nhưng mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Lấy lại tinh thần. Mặc Tân nhìn xem tứ đệ: “Cái này không thể không cảm ơn tứ đệ và Tứ di nương.
Nhờ hắn mang về một môn dưỡng sinh công, kết hợp với uống thuốc của di nương cho. Khiến ta trở nên khỏe mạnh như vậy. Thậm chí hiện tại, ta đã là một tên võ giả.” Nói đến đây, Mặc Tân giả bộ ưỡn ngực, làm bộ mặt tự hào.
“Cái gì? Ngươi đã trở thành võ giả rồi?!!” Mặc Kiên mừng rỡ lên tiếng.
“Đúng vậy, thưa cha. Hiện nay, Mặc Tân chính là một tên Thạch cấp võ giả. Con đột phá xong, liền định chia sẻ với mọi người.” Mặc Tân vểnh mũi lên trời, âm thanh dõng dạc tuyên bố.
Nghĩ đến cái gì, Mặc Tuyết và Mặc Hạ vẻ mặt nghiêm túc, khuyên: “Tam đệ, ngươi phải nhớ kỹ, không nên đụng đến nữ nhân. Nếu không công sức tu luyện của ngươi đều phải tan thành mây khói.”
Mặc Tân không hiểu ra sao, rồi lại nhận ra: “Hai vị tỷ tỷ yên tâm. Ta không có tu luyện gia truyền công pháp, nên không có hạn chế đó.”
Lúc này đến lượt Mặc Tuyết và Mặc Hạ không rõ: “Thế công pháp của ngươi là gì?”
“Luyện công pháp không phải gia truyền công pháp, vậy thì là công pháp gì?”
Nếu đối với người lạ, hỏi ngươi luyện công pháp gì, chắc chắn rất mất lịch sự. Nhưng vì là gia đình, cho nên hai vị tỷ tỷ không có cố kỵ.
Đến đây, “Khục.” Mặc Kiên lên tiếng: “Thôi, ôn chuyện thế đủ rồi. Ăn cơm đã. Chắc hẳn mọi người cũng đói lắm rồi.”
Nói xong, thân là gia chủ, Mặc Kiên gắp cho con mình mỗi đứa một miếng thịt gà.
“Ăn cơm, ăn cơm.”
“Ưm, ngon quá. Lâu rồi, con mới ăn cơm mẹ nấu.” Mặc Hạ vẻ mặt hạnh phúc, miệng đầy ắp đồ ăn.
Mặc Tuyết thì ưu nhã h-. Ơ, ta xin rút lại lời nói. Miệng nàng cũng đầy ắp thịt. Vẻ mặt thỏa mãn.
“Hì hì, thế thì ăn nhiều vào.” Đại di nương cười vui sướng.
Mặc Kiên vui vẻ nhìn xem cảnh này.
Dù ngoài kia có mệt mỏi như nào, nguy hiểm như nào.
Chỉ cần lại thấy được những nụ cười đó, đủ làm hắn đem hết sức mình bảo vệ cái nhà này.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau, không khí tỏa ra sự ấm áp.
Gia đình chính là món ăn có hương vị hạnh phúc nhất mà một con người có thể nếm qua.
Dù có lúc sẽ là vị đắng, vị cay, vị chua và xen lẫn vào đó là vị ngọt, vị mặn.
Một món ăn sẽ có lúc ngon lúc dở. Nhưng chính điều đó tạo nên cuộc đời đầy sắc màu này.
Lời khuyên duy nhất là hãy nấu một món ăn dở ở những chỗ ngọt, mặn và thơm ngon ở những chỗ đắng, cay, chua.
Đó mới là thứ quý giá cần được lưu giữ. Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ bên gia đình.