Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 37: Hai chị em



Chương 37: Hai chị em

‘Chim chíp…Chim chíp.’

Hai chú chim sẻ, đậu trên cành cây đào, mổ lông cho nhau. Hình như có chú mổ mạnh hơn, làm chú còn lại đau đớn.

Cả hai chú ‘chim chíp’ cãi lộn qua lại, không giải quyết được bằng lời nên đã chuyển sang đánh nhau chí chóe.

Chúng ta được thấy hai chú chim dùng điểu quyền so tài với nhau.

Đừng quên linh khí trong thiên địa không chỉ ban cho nhân loại, mà còn ban cho các sinh linh khác nữa.

Ai đâu biết được, sau này hai con chim phản tổ trở thành yêu thú thì sao.

‘Bùng’ Mặc Tân mở cửa phòng ra ngoài, hít một hơi thật dài thoải mái.

“Ái chà, lại một buổi sáng tốt lành.”

Mặc Tân ở trong sân bắt đầu luyện tập thể dục buổi sáng. Luyện chính là {Huyền Nguyên Chân Kinh}.

“Thiếu gia, thuốc của ngài đây ạ.” Linh nhi bưng một chén thuốc đi đến.

“Ừm, cảm ơn ngươi.” Mặc Tân bưng chén, uống hết sạch.

Cảm nhận dược lực trong cơ thể đang phục hồi những nơi bị tổn thương, hắn vui vẻ cười ra tiếng.

Linh nhi đứng bên cạnh, bị giật mình bởi tiếng cười của hắn.

“Thiếu gia, ngài có chuyện vui gì à?” Linh nhi tò mò hỏi thăm.

“Hahaha, không có. Thôi, ta đến phòng ăn đây.” Mặc Tân lắc đầu cười.

Không để ý đến ánh mắt u oán của Linh nhi, chậm rãi đi bộ đến chỗ có mùi thơm.

Phòng ăn, nhìn vào bên trong.

Mặc Tân bất đắc dĩ vuốt trán, vắng tanh.

Không một ai ngoài trừ hắn và người hầu.

Thôi được rồi, cố gắng tiến lên là chuyện tốt.

Cười cười, ngồi xuống bàn dùng bữa.

Ăn tới gần một nửa, có vài tên nha hoàn chạy vào phòng bếp nói cái gì đó.

Ngay tức khắc, trong phòng bếp truyền ra khói lửa, mùi thơm thức ăn.

Mặc Tân vuốt cằm, tò mò. Chuyện gì thế, ai tới nhà hả ta.



Lúc này, cửa trước của Mặc gia.

“Hai vị tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.”

Rèm cửa từ cỗ xe ngựa được vén lên.

Hai vị mỹ nhân bước xuống xe, nhìn về tấm biển treo ngay ở đại môn. Trên đó viết hai chữ ‘Mặc Phủ’.

“Đã ngót ngét gần hai năm rồi nhỉ!”

“Đúng đó tỷ, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi mấy.”



Cả hai thân hình cao gầy, chiều cao tương đương nhau.

Ngũ quan giống nhau tới bảy phần. Từ trên người họ, có thể thấy được cái bóng của Đại di nương.

Nói chuyện âm thanh thanh thoát, dễ nghe.

Sự xuất hiện của họ làm cho người đi đường, các tiểu thương xung quanh đều chú ý đến.

“Trời ơi, hai người họ thật xinh đẹp.”

“Mẹ ơi, con yêu rồi!”

“Ngươi tưởng bở, xem lại mình đi.”

“Ai thế nhỉ? Nhìn trông quen quen.”

“Ừ quen thật. À ta nhớ rồi!! Đó là đại tiểu thư và nhị tiểu thư Mặc gia.”

“Đúng!! Chính là hai người họ. Huynh đệ, đừng thương nhớ. Người ta có phu quân rồi!!!”

“Không, ngươi nói xạo!” Người thanh niên qua đường rên la, không tin.

“Đùa giỡn ngươi làm gì, ta buôn bán ở đây gần mười năm nay. Hai năm trước, có hai vị tuấn tú công tử đến đây rước dâu cùng một ngày mà.”

“Ừm, khi đó gia chủ Mặc gia còn phát thiện tâm. Ban cho các tiểu thương có sạp hàng gần Mặc phủ, mỗi người mười lượng bạc luôn.”

“Thôi, không việc gì phải để ý đến hắn. Lo kiếm tiền mưu sinh đi.”



“Đại phu nhân ơi, Đại phu nhân.”

“Có việc gì?” Đại di nương mở cửa phòng, hỏi lại người hầu.

“Dạ thưa, đại tiểu thư và nhị tiểu thư tới rồi ạ.”

Đại di nương vỗ đầu: “Ấy c·hết, suýt thì quên.”

Mấy hôm nay, nàng chỉ lo đổi tu công pháp. Việc gì cũng không để ý đến.

Không chờ Đại di nương trả lời, một âm thanh khác vang lên.

“Nhanh chuẩn bị bữa sáng, ta đi đón con gái yêu của ta.” Gia chủ Mặc gia không biết từ đâu chui ra, hớn hở chạy về phía cửa chính.

Đại di nương thấy cảnh này, liền trợn mắt.

Lúc gần đến cửa, Mặc Kiên giảm dần tốc độ đến khi đi bộ.

Sửa sang lại quần áo, nghiêm mặt lên. Thậm chí hắn còn chộp một tên hộ vệ đến, đi theo cạnh.

Nhìn hai bóng người quen thuộc trước cửa, Mặc Kiên hơi tăng nhanh bước chân, nhưng bộ pháp vẫn thong dong và vững vàng.

Khuôn mặt nghiêm túc, quần áo sang trọng nhưng tinh tế, bước đi hùng hổ lại vững chắc. Khiến Mặc Kiên giống như một vị gia chủ có tài năng lẫn mưu kế.

Lúc này, cả hai bên đều thấy mặt nhau.

Mặc Tuyết, Mặc Hạ nhìn xem lão cha mình. Hai người họ cũng không biết nói gì.

Mặc Kiên chủ động đánh tan bầu không khí gượng gạo: “Dạo này hai đứa thế nào?”



“Dạ tụi con vẫn ổn ạ. Không có việc gì lớn xảy ra.” Mặc Tuyết chậm rãi đáp lại.

“Ừm, bình yên là tốt.” Mặc Kiên thong dong vuốt cằm, nhưng trong lòng lại rất hoảng.

Hắn cũng không biết mình nên nói cái gì.

Do trước đây bản thân hắn quá hối thúc muốn cháu, làm cho hai tỷ muội không thích.

Vì thế dù đã gả đi được hai năm, nhưng hai đứa nó chưa một lần về nhà. Lâu lâu sẽ chỉ trao đổi thư từ.

Có đi thăm thì đa phần chỉ có Đại di nương và Tam di nương xuất phủ đi thăm. Rồi mang tin tức về cho mọi người.

Mặc Kiên cũng khá hổ thẹn trong việc này.

Là một vị gia chủ, trọng trách trên vai nặng tựa núi lớn. Cả ngày bôn ba nhiều việc, xử lý sản nghiệp, giải quyết thu chi, tính toán sổ sách…

Làm không tốt, sau này xuống suối vàng sẽ bị các đời tổ tiên trách móc.

Bản thân hắn luôn muốn phát triển Mặc gia, gia tăng nhân khẩu, tăng lên thực lực. Ước mơ của hắn là, Mặc gia vang danh khắp Lăng châu.

Nhờ bản thân Mặc Kiên ra sức cày cấy, ngày đêm không ngừng nghỉ.

Khiến cho tài phú của Mặc gia trở nên khổng lồ, vị thế càng là số một số hai của Thạch Sơn trấn. Vị thế ở đây là sự giàu có.

Về mặt nhân khẩu, đời thứ hai của Mặc gia cũng có được năm người.

Không như đời cha hắn, ông nội của Mặc Tân chỉ có mỗi một mình Mặc Kiên.

Những năm gần đây, gia chủ Mặc gia cảm giác mình càng ngày lực bất tòng tâm.

Bản thân Mặc Kiên năm nay đã sắp qua 40 tuổi, lại là người thường. Bản thân hắn có chút không ứng phó nổi các vị nương tử.

Mặc cho những điều đó, Mặc Kiên vẫn rất yêu thương nữ nhi mình.

Hắn sẽ không cưỡng ép Mặc Tuyết, Mặc Hạ nhưng nhắc nhở cũng là không nguôi.

Mặc Tuyết và Mặc Hạ chịu về nhà cũng đã nói rõ rất nhiều điều.

‘Bọn nó nguyện tha thứ mình.’ Mặc Kiên mừng thầm. Được rồi, tùy ý hai đứa nó vậy.

“Thế hai đứa ăn gì chưa?” Mặc Kiên lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hỏi.

“Dạ chưa. Con đói quá! Con muốn ăn đồ mẹ nấu.” Mặc Hạ vuốt cái bụng bằng phẳng, le lưỡi trả lời.

Thấy Mặc Kiên bắt đầu nở nụ cười, hai tỷ muội cũng thoải mái xuống.

“Đứng ngoài cửa làm gì? Nhanh vào nhà đi.” Lúc này âm thanh của Đại di nương vang lên.

“Mẹ!!” Mặc Hạ hớn hở chạy lại, chui vào lòng mẹ mình. Đem gương mặt trăng sáng dụi qua dụi lại trong lồng ngực bao la đó.

Mặc Tuyết vẻ mặt tươi cười đến ôm cánh tay của Đại di nương. Vì là tỷ tỷ nên Mặc Tuyết có phần thành thục hơn đôi chút, không như muội muội mình.

“Hửm? Dạo này ngươi mập hơn phải không?”

“Cái gì!! Đâu có đâu mẹ. Mẹ nhìn xem, mập chỗ nào?”

“Tiểu Tuyết trông càng lớn càng xinh đẹp, giống mẹ mấy phần rồi đó nha.”

“Mẹ ~~~ Hừ, con không để ý đến người nữa.”

“Biết trước hai đứa chưa ăn gì, ta đã dặn phòng bếp nấu bữa sáng. Đi, chúng ta đi phòng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.” Đại di nương vuốt đầu hai đứa con gái, ánh mắt từ ái nói ra.

Ba vị mỹ nhân cười đùa nói chuyện, rời đi trước mắt Mặc Kiên.



Gia chủ Mặc gia đứng tại chỗ, ánh mắt tội nghiệp uất ức. Hắn bị bỏ quên rồi!!!

Mặc Kiên cần gấp có người giải nỗi sầu này, chợt nhớ tới cái gì.

Liếc mắt nhìn tên hộ vệ bên cạnh. Người thanh niên hộ vệ xưa giờ chưa thấy ai xinh đẹp như thế. Gương mặt ửng đỏ, ánh mắt si mê.

‘Bép’

“Arghh”

“Ngươi nhìn cái gì?” Mặc Kiên tức giận cho tên hộ vệ một cái tát.

“Dạ thưa c-con…” Hắn ấp úng.

“Thôi không phải nói. Cút đi làm việc đi.” Mặc Kiên phẩy tay đuổi hắn đi.



Sau khi ăn xong, Mặc Tân trở về phòng. Bản thân hắn cũng không biết, hai vị tỷ tỷ đã về nhà.

“Hiện tại, thân thể đã tu dưỡng tốt đẹp. Có thể tiếp tục tu luyện, nắm chắc ngày hôm nay đột phá vào Thạch cấp tầng 2.”

Ngồi xếp bằng trên giường, dựa vào {Ám Ảnh Đao Kinh} công pháp, câu thông linh khí trong thiên địa, hấp thụ vào cơ thể.

‘Bắt đầu tu luyện.’ Mặc Tân thầm nhủ.

Lần trước hắn đã đả thông tới huyệt đạo thứ năm. Bây giờ chính là huyệt đạo thứ sáu.

‘Đùng…đùng…oanh.’ Sau hai lần oanh kích, huyệt đạo thứ sáu đạt được khai thông.

Luồng khí huyết được cường hóa, ầm ầm đi khắp cơ thể, cường hóa sức mạnh thể chất của Mặc Tân.

‘Cái tiếp theo.’

Huyệt đạo thứ bảy – thành công.

Huyệt đạo thứ tám – thành công.

Huyệt đạo thứ chín, thứ mười, thứ mười một, thứ mười hai.

Mặt trời l·ên đ·ỉnh, giờ là lúc ánh nắng gắt nhất trong ngày.

Chăm chú tu luyện tới trưa, Mặc Tân ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt nhắm chặt.

Bỗng Mặc Tân tỉnh dậy, nhảy khỏi giường. Ngay tại trong phòng diễn luyện bảy mươi hai thức trong {Huyền Nguyên Chân Kinh}.

“Thạch cấp tầng 1 đỉnh phong. Lực lượng ở hai tay vượt trội hơn.” Mặc Tân nở nụ cười, nhìn xem hai cánh tay tràn đầy cơ bắp, khá hài lòng.

Dù cho không đạt đến tầng 2, nhưng Tam thiếu gia vẫn rất thỏa mãn. Tuy thực lực còn yếu, ít nhất cũng đã có sức tự vệ.

Lý do không đột phá tầng 2 cũng đơn giản thôi, kinh mạch của hắn tới giới hạn.

Vết thương mới hồi phục, hắn không dám làm quá sức.

Dù gì tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh.

Người bình thường có khi vài ngày hoặc vài tuần, vài tháng mới đả thông một huyệt đạo.

Hắn một ngày đả thông từ năm đến bảy cái, đã rất ghê gớm.

Nhìn ngoài trời, “Cũng đã tới giữa trưa. Té quá chỗ Tứ đệ, gọi hắn đi ăn cơm thôi.”

Nói xong, sửa sang lại y phục. Cầm dù che nắng ra ngoài.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.