Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 36: Thất Tinh



Chương 36: Thất Tinh

Mặc Kiên thở phào: “May mà có Tứ nương tử ở đây, nếu không mấy đứa nhỏ sợ sẽ có họa lớn.”

Nhâm lão tự nhận lỗi: “Là lỗi của lão, lần này may mà có Tứ phu nhân.”

Thấy Nhâm lão hối hận, tự trách, Tống Tiểu Đồng phẩy tay: “Không có việc gì. Chuyện nhỏ, dù sao cảnh giới của các ngươi còn quá thấp, không nhận ra là bình thường.”

Như nghĩ đến cái gì, Tứ di nương nói thêm: “Bất quá lần sau tình cờ lấy được dược hoàn hay dược dịch gì, thì nên mang đến cho ta kiểm tra. Để trách giống như lần này.”

Nhâm lão gật đầu đồng ý.

Mặc Tân ở bên cạnh quan sát mọi việc. Khuôn mặt không phản ứng, nhưng nội tâm lại phong phú lên.

Kỳ lạ, kỳ lạ.

Ngay cả tinh thần lực đạt đến Hồn cấp của hắn, đều không mò ra được ma khí. Tứ di nương là làm cách nào cảm nhận được.

Tứ di nương chỉ là Hồn cấp đỉnh phong võ giả, bản thân Mặc Tân dù không có ý hồn, nhưng tầm mắt vẫn rộng rãi hơn nàng rất nhiều, lý gì lại không nhận ra.

Chẳng lẽ nàng là ma đạo võ giả, vì tiếp xúc nhiều với ma khí nên dễ dàng nhận ra.

Chợt lại lắc đầu, {Lăng Quang Kiếm Điển} thế nhưng là chính đạo công pháp. Thậm chí Tứ di nương còn bắt hắn thề độc, không được hãm hại Mặc gia.

Được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì. Đã nàng ta sẽ không làm nguy hại cái nhà này, vậy thì mọi thứ đều ổn.

Nhâm Xung nhìn xem hai viên thuốc còn lại trong bình, không chút do dự, đổ ra hết. Dùng nội khí bao bọc hai tay, đập chúng thành tro bụi.

Thở một hơi dài: “Tốt, đã hủy sạch.”

“Ấy!!! Nhâm lão sao ngài hủy nhanh thế!” Mặc Kiên gấp gáp lên tiếng, vẫn không kịp can ngăn.

“Không hủy đi thì để làm gì? Để lại cho ngươi dùng à?!” Nhâm lão lên giọng.

“Không phải là cho ta dùng. Mà là lấy nó làm bằng chứng, nộp lên Thất Tinh Các.

Tiểu Đồng có nói, mấy viên thuốc đó có thể sẽ liên quan đến những vụ án m·ất t·ích gần đây.

Nếu cung cấp manh mối hữu dụng, sẽ được Thất Tinh Các thưởng đó.” Mặc Kiên vuốt trán nói ra.

Nhâm lão cũng vỗ đầu, áy náy: “Thôi c·hết, ta quên mất. Già rồi, quả thật già rồi. Quên trước quên sau.”

Mặc Tân tò mò: “Thế có tiếp tục báo cáo việc này cho Thất Tinh Các không?”

“Nên báo. Nhưng không phải báo cho phân bộ của Thất Tinh Các ở đây. Mà báo cho vị Lực cấp võ giả đang tới.” Mặc Kiên suy tư.

“Ta có chút không yên tâm, ngay cả loại thuốc nguy hiểm này đều xuất hiện. Nói rõ, Thạch Sơn trấn đã không an toàn.”

“Hi vọng vị Lực cấp võ giả sắp tới, đủ sức mạnh để có thể giải quyết việc này.”



Quay trở lại với Mặc Lương.

Tứ thiếu gia của Mặc gia nhanh chân chạy về phòng.

Đóng cửa, ngồi lên giường, xếp bằng.

Trong lòng đọc thầm nội dung của {Hỏa Bạo Thông Thiên Quyết} tinh thần tập trung hấp thụ linh khí trong thiên địa.

Sẵn sàng tiếp tục tu luyện.

“Cốc…cốc.” Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, làm ảnh hưởng đến sự chú ý của hắn.

Mặc Lương bực tức thu công, đứng dậy đi mở cửa.



“Tứ thiếu gia, buổi tối khỏe mạnh ạ.” Ngoài cửa chính là Vương Điền và Trần Nhị Cẩu.

Thấy hai tên thuộc hạ mình mới thu nhận, Mặc Lương hơi sững sờ.

Sau đó: “Thì ra là hai người các ngươi. Vào đi.” Tươi cười nhường đường cho hai đứa vào.

“Như nào, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Mặc Lương vẻ mặt tươi cười, rót cho mỗi đứa một chén trà.

Trần Nhị Cẩu và Vương Điền vừa mừng vừa lo nhận lấy chén trà.

Mùi trà thoang thoảng trong khoang mũi, làm cho hai người bình tĩnh lại.

“Chúng thuộc hạ đã suy nghĩ kỹ rồi ạ. Thống nhất không đổi môn công pháp khác. Từ nay, chúng ta sẽ lấy thiếu gia như thiên lôi, sai đâu đánh đó ạ.” Vương Điền hai người đứng lên, chắp tay cúi người.

“Hahaha, được. Đây là quyết định đúng đắn nhất của các ngươi.” Mặc Lương cũng đứng lên, vui vẻ vỗ vai hai đứa nó.

“Không chỉ trung thành với ta, hai người các ngươi còn phải trung thành tuyệt đối với Mặc gia. Có hiểu không?”

“Dạ, thưa thiếu gia.” *2

“Việc này xem như xong, các ngươi về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Trưa mai đến tìm ta, ta sẽ giải thích cảnh giới võ đạo, muốn trở thành võ giả thì làm như nào…”

Vương Điền hai người mừng rỡ: “Tạ ơn Tứ thiếu gia!!”

Nhìn bóng lưng của hai tên thuộc hạ đi xa, Mặc Lương ánh mắt hài lòng. May mắn các ngươi không làm ta thất vọng.

Vì là người thường, nên lời thề của Vương Điền và Trần Nhị Cẩu chưa hoàn toàn vững tin. Chúng nó thề trước chỉ để tỏ lòng quy thuận thôi.

Cần phải trở thành võ giả, sau đó sử dụng võ đạo chi tâm của mình để thề, thì mới đáng tin được.

Tụi nó có thể không tu {Ly Hỏa Kinh} nhưng tụi nó có thể bán công pháp, bán xong đổi quyển công pháp khác, rồi cao chạy xa bay. Ai sẽ để ý đến lời thề của một đứa người thường chứ.

Dù cho sau này lời thề đã ứng nghiệm, vì là một võ giả, cho nên kiếp nạn cũng sẽ không quá lớn.

Không bằng những trường hợp dùng võ đạo chi tâm để thề.

Vì thế Mặc Lương động tay động chân với {Ly Hỏa Kinh} hắn ghi công pháp vẫn là thật.

Nhưng hắn đưa Hỏa Bạo linh khí bám thân vào bìa sách, lúc Vương Điền hai người cầm sách, đã tự động bám vào thân thể hai đứa nó.

Là một loại kỹ xảo vận dụng của bí pháp trong {Hỏa Bạo Thông Thiên Quyết}

Mặc Lương không tiếc dùng hết một ít Hỏa Bạo linh khí, mà hắn vừa rèn luyện ra.

Hỏa Bạo linh khí, tên như ý nghĩa, cực kỳ cuồng bạo.

Nếu như sau đêm nay Vương Điền hai đứa không đến, vậy thì chúng nó sẽ bị năng lượng của Hỏa Bạo Linh khí, làm cho nổ tung thành từng mảnh.

C·hết không toàn thây.

Lúc nãy vỗ vai hai người, Mặc Lương đã thu hồi Hỏa Bạo linh khí.

“Được rồi, tiếp tục tu luyện thôi.” Mặc Lương vươn người giãn cơ, đóng cửa phòng.



“Ầm…Ầm…”

Cơn mưa đêm tầm tã bao phủ cả cánh rừng nguyên sinh.

Tiếng sấm vang trời, ánh sáng chớp nhoáng soi sáng đại địa.

Những giọt nước từ trên trời, đánh mạnh xuống mặt đất. Hương đất ướt thoang thoảng trong không khí.

Một đoàn bóng đen truy đuổi một thân ảnh cầm kiếm, len lỏi qua từng đại thụ.



Thân ảnh cầm kiếm mơ hồ là một người đàn ông, tốc độ di chuyển rất nhanh. Đoàn áo đen dù hơi kém, nhưng vẫn có thể bám rất sát hắn.

Cả người bọn họ đều ướt nhẹp, những giọt mưa bám đầy trên da thịt.

Hai bên lúc v·a c·hạm v·ũ k·hí, lúc thì tung chiêu đánh nhiễu đối phương, tạo cơ hội để chạy trốn.

"Hự, mua a a a."

Trong đó, một người áo đen miệng phun ra một ngụm máu. Trong miệng lẩm nhẩm gì đó, hai tay cấp tốc kết ấn.

Sau đó, một thanh móc câu nhuốm đầy máu, từ miệng hắn chui ra. Như thiểm điện quất mạnh về phía người đàn ông cầm kiếm.

Như cảm nhận được nguy hiểm, kiếm chiêu chớp nhoáng đánh ra.

‘Keng.’

Dù đỡ được đòn hiểm từ móc câu, nhưng vẫn chưa thể đánh tan nó.

Bật người, mượn thân cây làm bàn đạp, quay mặt về hướng những kẻ đang truy đuổi mình.

“Thiên Long Vũ Hoán.”

Bàn tay nắm chặt cán kiếm. Gầm khẽ, vung kiếm, tung tuyệt kỹ.

‘Ngang’ Một tiếng long ngâm to lớn vang lên át cả tiếng sấm trong đêm mưa tối.

Một đầu cự long toát ra từ đầu kiếm, ngạo nghễ há mồm đánh thẳng về kẻ địch.

“Cái gì? Hắn đã đưa Thiên Long kiếm pháp luyện đến cảnh giới viên mãn!!” Một người áo đen âm thanh kinh khủng.

Sau đó, giọng nói khàn khàn của người áo đen, lại trở nên tàn nhẫn.

"Mau bày trận."

Mười hai người áo đen đứng thành một phương trận. Chắp tay lẩm nhẩm khẩu quyết.

"Huyết Ngục Quỷ Trận. Hiển Hình."

"Gr-àoooooo." Một khỏa đầu lâu màu máu gầm rú, y như xé rách chiều không gian nào đó. Xuất hiện ngay trước mặt người đàn ông cầm kiếm.

Đầu lâu to lớn, ánh mắt tàn nhẫn tỏa lên ngọn lửa tím đen, hàm răng lổm nhổm răng nanh. Khí thế u ngục. Há mồm nhe răng, uy h·iếp kẻ đối diện.

"Giết." Cả mười hai người đồng thanh, điều khiển khỏa đầu lâu đó đột tiến về phía cự long.

"Ầm."

Hai bên v·a c·hạm nhau, cự long dùng đuôi quất thẳng về phía đầu lâu.

Đầu lâu không chịu thua, há mồm cắn vào phần đuôi mạnh mẽ của cự long.

Không bỏ qua cơ hội đó. Người đàn ông kiếm chỉ bọn họ.

Lao thẳng đưa từng kiếm chiêu trí mạng đến với bọn hắn.

Cả mười hai người thần sắc hoảng sợ. Hiện tại bọn hắn đang tập trung tinh lực điều khiển Huyết Ngục đầu lâu chống lại cự long.

Không rảnh tay để phản ứng hắn.

Nếu cứ để như vậy, người đàn ông chắc chắn sẽ g·iết sạch bọn hắn.

Người đứng đầu trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn:



“Nhanh, hợp thể. Vì Huyết Thủ đại nhân.”

Không để ý đến thế công của cự long, dứt khoát thu hồi Huyết Ngục đầu lâu.

Cự long không có sự cản trở, "Ngang" như có như không tiếng long ngâm, bá khí thẳng tiến đến chỗ bọn hắn.

“Thề c·hết.” Một đoàn người áo đen gầm thét.

Trung tâm của bọn hắn, sáng lên màu tím đậm. Ánh sáng quét ngang bóng tối xung quanh.

Bên trong luồng ánh sáng, vang lên tiếng la hét không ngừng. Cự long xông thẳng vào luồng ánh sáng.

Ngay sau đó một bàn tay to lớn, mò ra khỏi đoàn sáng, bám chặt vào nền đất.

“Grahhhhhh..” Tiếng gầm nhưng vang ra từ địa ngục.

Nếu nhìn kỹ, bàn tay to lớn là một sự kết hợp hỗn độn bởi nhiều huyết nhục, trông rất gớm, vẫn còn nhuốm máu.

Người đàn ông cầm kiếm đứng ở xa nhìn lấy, lồng ngực phập phồng không ngừng. Khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng còn chưa khô v·ết m·áu.

Bàn tay cầm kiếm hơi run rẩy, ánh mắt sắc bén nhìn đoàn ánh sáng màu tím phía xa. Đưa tay còn lại cầm lên tấm lệnh bài bên hông, đưa nó đến gần miệng.

Miệng nhấp nháy muốn nói gì, nhưng lại không lên tiếng. Đem lệnh bài trả lại chỗ cũ.

Nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy trên tấm lệnh bài khắc hai chữ rất oai vệ, Thất Tinh. Hắn thở dài một tiếng.

“Ngay cả Thất Tinh các cũng có gián điệp, nhiệm vụ của ta đã bại lộ.”

Đưa ánh mắt quyết định nhìn về phía con quái vật, đã lộ nửa người ra khỏi đoàn ánh sáng.

Ngoại hình gớm ghiếc của con quái vật chưa đủ để làm hắn sợ hãi hay nao núng.

“Hiện tại ta có chút hối hận. Năm xưa không nên thề quá nghiêm túc.”

Hiện giờ nội khí trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, lại bị đoàn người áo đen tập kích. Dẫn đến đã có chút nỏ mạnh sắp hết đà.

Dược tán, dược hoàn chữa thương đã dùng hết.

Ánh mắt quyết tâm nhìn về phía con quái vật trước mặt.

Thịt cự nhân cao vượt ba mét, trên người lít nha lít nhít xúc tu. Mùi thúi tràn ngậm trong cánh rừng, dù cho mưa lớn cũng không thể xóa nhòa mùi vị đó.

Vòm miệng răng nanh mọc lộn xộn, như chứa chất dịch ăn mòn. Ánh mắt đỏ thẫm nhìn thẳng vào người đàn ông.

“Ngươi…c·hết…”

“Hahahaa. Yên tâm, ta sẽ đánh với ngươi.” Người đàn ông cười cực kỳ hào sảng.

Sờ vào thanh kiếm đã theo mình gần 70 năm.

Đưa tay cầm vững, “Ta Phan Quân. Đã thề dùng thanh kiếm này chém hết thảy những kẻ cản đường, chém hết thảy những kẻ làm ta không vừa lòng. Người tốt thì thế nào, người xấu thì đã làm sao. Chỉ cần lương tâm ta không hối hận là được”

Dứt lời, thanh kiếm của hắn quang mang đại thịnh, ánh sáng vô cùng gắt.

Quái vật cũng biết không thể chờ nữa, gầm thét tiến công.

Thân thể dù trông rất cồng kềnh, tốc độ lại rất nhanh. Mỗi bước đi, như rằng làm cả đại địa rung chuyển.

“Thôn Thực.” Vòm miệng đầy răng gặm thẳng về phía người đàn ông.

Khí thế kinh khủng, bất kỳ ai cũng không thể giữ được sự tỉnh táo khi đối mặt với sinh vật này.

“Ta luyện kiếm 83 năm. Đây là tâm huyết cả đời của ta!!!” Người đàn ông hô to, ánh mặt quyết tâm.

Kiếm hình trở nên cực lớn, quang mang quét ngang mọi chỗ.

“Hình cấp áo nghĩa. Tuyệt kỹ: Tầm Vũ!!!”

‘Đùng…Đoàng…”

Âm thanh nổ mạnh vang lên, sóng xung kích xuất hiện, làm rung chuyển một vùng đất trời.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.