Thành phố Dương Hải về đêm vô cùng náo nhiệt, dòng người tấp nập đi lại, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười đùa từ những cặp đôi gần đó khiến cho khu phố càng trở nên nhộn nhịp.
Cách đó không xa, có một quán bar mang tên Vô Diện, nơi đây chính là địa điểm tụ tập của những con người sống về đêm.
Bên ngoài dòng người nối đuôi nhau tiến vào trong, đứng trước cửa liền trông thấy hàng chữ Vô Diện đỏ rực như một ngọn lửa đang rực cháy, tiếng bass trầm thấp vọng ra từ những bức tường cách âm như muốn rung chuyển cả con đường.
Vừa bước vào, mọi người đã ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá, âm nhạc được mở ở mức to nhất, dường như muốn điếc cả lỗ tai, nam nữ đều ở trên sàn nhảy điên cuồng vặn vẹo vòng eo của mình, những người phụ nữ ăn mặc cực kỳ quyến rũ, xen lẫn trong không khí náo nhiệt là tiếng cười đùa dâm đãng của đàn ông.
Người trẻ tuổi không khống chế được chính mình, dùng ngôn ngữ ngả ngớn trêu chọc các cô gái. Những người phụ nữ quyến rũ thì rúc mặt trong lòng ngực của những người đàn ông, mỉm cười thích thú.
Ở đây họ như được giải thoát, trở về con người thật của chính mình.
“Tài, tài, tài!”
“Là xỉu, xỉu nhất định là xỉu!”
“Toàn bộ tiền của tao đều đặt cược vào ván này, làm ơn nhất định phải thắng!”
Tiếng hô hoán không ngừng vang lên, lấn án âm thanh của tiếng nhạc, bồi bàn cũng không để bọn họ đợi lâu, nhanh chóng đem bát mở ra, tiếng hò hét như muốn bùng nổ!
“3,4,5, là tài!”
“Trúng rồi, trúng rồi!”
Một cô gái nhảy dựng ôm trầm lấy người đàn ông bên cạnh, gương mặt vì kích động mà trở lên đỏ bừng.
Đỗ Thông hai bàn tay siết chặt cố bày ra dáng vẻ trấn tĩnh, liếc nhìn số tiền trên bàn, hắn hận không thể quất mình một bàn tay, muốn xem rốt cuộc đây là mơ hay là tỉnh.
Lại nhìn về người phụ nữ bên cạnh, cả người mặc một chiếc váy liền đỏ, để lộ ra bầu ngực căng tròn cùng đôi chân thon dài, hắn liền cảm thấy nhân sinh như vậy liền mỹ mãn.
Đỗ Thông tùy ý cầm lấy một số tiền lớn trên bàn nhét vào khe ngực của người phụ nữ.
Thấy vậy cô ta liền lộ rõ vẻ sung sướng, giống như vô tình lại cố ý dùng cơ thể dán vào người Đỗ Thông.
“Anh Thông, anh cho nhiều lắm, em có chút không dám nhận.”
Đỗ Thông đưa tay bóp lấy bờ mông của cô, trên miệng treo lên nụ cười dâm tiện: “Không nhiều, không nhiều, đêm nay ngoan ngoãn đi theo tôi cô sẽ càng được nhiều hơn.”
Người phụ nữ sắc mặt ửng hồng, nhỏ giọng đáp ứng.
Thấy vậy, nụ cười càng trở lên đắc chí.
Cuộc sống mấy ngày nay cho dù trước kia hắn cũng chưa từng mơ đến.
Sau khi gặp người đàn ông thần bí kia, cùng hắn làm qua một vụ giao dịch, hắn liền đạt được năng lực nhìn xuyên thấu.
Dựa vào đôi mắt này, từ lúc chơi cá cược hắn liền chưa có một lần thất bại.
Mỗi khi hết tiền chỉ cần tùy tiện làm một chút cá cược hắn liền có thể kiếm về rất nhiều.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng giao ước, hắn muốn kiếm một khoản tiền lớn rồi rút lui.
Đỗ Thông nhìn đồng hồ trên tay sắp điểm mười giờ, hắn liền muốn đứng dậy mang theo số tiền, rồi cùng cô gái này tìm một nhà nghỉ bắn pháo.
Nhưng còn chưa kịp rời đi, một đạo âm thanh đột nhiên vang lên.
“Chậm đã, anh Thông cứ vậy rời đi mà không chào hỏi sao?”
Vừa dứt lời, từ phía sau Mạc Gia Long xuất hiện hai người đàn ông cao to, trên tay xăm kín một con rồng đứng chặn trước mặt Đỗ Thông.
“Chuyện này là sao? Mày muốn chơi xấu?”
“Chơi xấu?” Mạc Gia Long nhún vai, lắc lắc đầu cười nói.
“Anh nói vậy thật quá oan uổng tôi, quán của tôi làm ăn đặt chữ tín lên đầu, nếu tôi muốn chơi xấu anh sau này quán của tôi làm sao có thể tiếp tục mở.”
Đỗ Thông nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: “Vậy mày muốn gì? Chẳng lẽ tao muốn rời đi còn phải xin phép mày?”
“Tất nhiên không cần rồi, mỗi người vào đây đều là thượng đế… Nhưng đêm nay anh thắng nhiều lắm, làm tôi cũng có chút khó xử…” Nói đến đây, hắn thoáng ngừng lại chỉ tay về phía bộ bài tây trên bàn.
“Không bằng thế này, tôi với anh chơi một ván cuối, đem toàn bộ số tiền cược vào đây. Nếu anh thắng, anh có thể yên tâm mang theo số tiền rời đi, tôi sẽ không làm khó anh.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, tựa như âm thanh của một loại nhạc cụ quý giá, vang vọng khắp căn phòng.
Nhưng phía sau vẻ ngoài ấy lại cất giấu một loại ma lực, giống như ma quỷ không ngừng dụ dỗ.
Đỗ Thông nhìn xem sắc mặt của hắn, sau đó nhìn về phía đồng hồ phát hiện thời gian giao ước vẫn còn lại vài phút, đầy đủ cho một ván cược, hắn liền không chút do dự đồng ý.
“Được, mấy ngày hôm nay vận khí của tao không tồi, mày có thua cũng đừng ăn vạ!”
Lời đáp của Đỗ Thông vang lên như một tiếng sấm, kéo theo những tiếng xì xào trong đám đông.
Âm nhạc đột nhiên thay đổi, toàn bộ người trong phòng đều hướng mắt về phía hai người.
Mạc Gia Long một tay chắp sau lưng, tay còn lại đưa về phía Đỗ Thông làm ra động tác mời.
“Tùy anh chọn cách chơi.”
Đỗ Thông suy nghĩ một hồi, cầm lên bộ bài tây.
“Tao với mày chơi Black Jack, ai cao điểm hơn thì thắng, chỉ một ván duy nhất phân thắng bại.”
Mạc Gia Long mỉm cười, gật đầu: “Như ý anh.”
Bầu không khí căn phòng như lặng đi, chỉ còn tiếng xào xạc khi bộ bài được chia ra, hô hấp trở nên trì trệ khi nhìn đến từng lá bài trong tay của hai người.
Trong mắt Đỗ Thông lóe lên một tia quỷ dị, phát hiện bài của đối phương chỉ có 16 điểm lại nhìn về phía mình, vừa đủ 20 điểm, sắc mặt giấu không được vẻ trào phúng.
“Bài đẹp chứ? Tao nói rồi, vận may của tao hôm nay rất tốt.” Hắn nói xong liền không chút do dự ngửa bài.
Nhìn xem bài của Đỗ Thông, đám người đều cảm thấy chiến thắng đã thuộc về hắn.
Mạc Gia Long không trả lời ngay, ngón tay theo từng tiết tấu gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi đem từng lá bài lật lên.
Lá đầu tiên là một con tám cơ, sau đó là một con bốn bích, đám người đồng thời nhìn về lá cuối cùng, đến khi lá bài cuối cùng lật lên, Mạc Gia Long cười nói.
“Chín bích, vừa đủ 21 điểm… Xin lỗi, có vẻ đêm nay nữ thần may mắn mỉm cười với tôi.”
Tiếng hò reo vang dội khắp căn phòng, đám người đứng xem liên tục chúc mừng người thắng cuộc, còn Đỗ Thông thì như bị hóa đá.
Hắn ngây người trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào con bài trước mặt đối phương, trên mặt viết rõ vẻ không thể tin tưởng.
Thân hình không ngừng run rẩy, bất lực lùi lại phía sau, hai tay ôm c·hặt đ·ầu.
Hắn mặc dù rất sợ hãi, nhưng nỗi sợ của hắn đã sớm bị Nguyễn Tử Dương lấy đi.
Cảm xúc vừa dâng lên thì lập tức liền biến mất.
“Không thể nào, không thể nào… Tao không thể thua được.”
Hai mắt vì tức giận mà nổi lên tia máu, hắn chỉ tay về phía Mạc Gia Long gằn giọng.
“Mày chơi xấu! Tao biết mày đổi bài! Mày dám giở trò!”
“Anh Thông, cơm có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không được nói bừa, con mắt nào của anh thấy tôi g·ian l·ận?” Mạc Gia Long nụ cười trên môi càng đậm.
“Hơn nữa, anh nhìn đồng hồ xem.”
Đỗ Thông bỗng giật mình, hắn phát hiện đã quá thời gian giao ước, nghiến răng chửi rủa một câu.
Từng bước chân loạng choạng như thể quên mất cách giữ thăng bằng, dưới ánh mắt khinh bỉ cùng châm chọc của đám người, hắn không dám chậm chễ, lao nhanh ra khỏi căn phòng.
Mạc Gia Long ánh mắt lạnh lẽo dõi theo bóng lưng hốt hoảng của hắn, trên mặt thoáng xuất hiện một tia quỷ dị.