Trong một ngõ hẻm ở Dương Hải, ánh nắng hắt qua ô cửa kính chiếu lên một người thanh niên đang nằm gục trên bàn, bầu không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc cùng hơi thở đều đặn của hắn.
Bỗng một trận nhuyễn hương quanh quẩn nơi chóp mũi, biết người đến là ai, hắn ngẩng đầu nhìn cô.
“Thư Di em đến rồi.”
Người con gái đứng ở cửa khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương mặt của Nguyễn Tử Dương, Trần Thư Di vẫn là cảm thấy ông trời thật sự quá ưu ái cho hắn.
Chỉ dựa vào gương mặt này muốn làm người mẫu, diễn viên còn không phải dễ dàng vậy mà hắn lại chọn giam mình trong một quán cafe nhỏ, làm công việc phục vụ sống qua ngày.
“Còn không phải tại anh? Hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ của em mà!”
Nguyễn Tử Dương giả bộ không nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô, hắn mỉm cười nói.
“Làm gì tức giận như vậy, hay tối qua đi chơi không vui?”
Trần Thư Di kéo ghế ngồi xuống, bưng lấy hai cốc cafe, một cốc đưa cho Nguyễn Tử Dương, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, thở dài, lắc đầu.
“Có gì vui vẻ a, nếu không phải mọi người đều đi em cũng không muốn đến những nơi đó, nhất là mấy tên nam sinh kia thật sự là quá phận…”
Nguyễn Tử Dương yên lặng nghe cô nói, trước kia hắn không có học đại học, đối với những chuyện cô kể cũng không quá rõ ràng, vì vậy từ đầu đến cuối đều là Trần Thư Di nói chuyện còn hắn thi thoảng đáp lại một vài tiếng.
Thật lâu, sau khi kể hết tội xấu của đám nam sinh kia, cô dường như mới thoả mãn, cảm thấy cổ họng có chút khô liền uống một ngụm cafe rồi quay sang Nguyễn Tử Dương chăm chú nhìn.
Nhận thấy ánh mắt Trần Thư Di một mực rơi trên người, Nguyễn Tử Dương không khỏi nghi hoặc.
“Trên mặt anh có gì à?”
Trần Thư Di không đáp, sắc mặt có chút ửng hồng.
“Đám người kia nếu được một phần như anh thì quá tốt rồi.” Cô thở nhẹ, trong lòng âm thầm tiếc nuối, hai tay bưng cằm tiếp tục nói.
“Anh Dương, anh không muốn làm người mẫu sao, với bộ dáng của anh nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
Đối với chuyện này, Nguyễn Tử Dương không biết đã nghe cô nói bao nhiêu lần.
“Thư Di, anh không hợp.”
Biết hắn không muốn nhắc lên chuyện này, Trần Thư Di liền không tiếp tục mở miệng, nhưng trong lòng vẫn hơi bất mãn, khẽ bĩu môi, thầm nghĩ.
Anh không thích hợp còn ai thích hợp a?
Rất nhanh đồng hồ đã điểm tám giờ tối, Trần Thư Di cởi bỏ bộ đồng phục trên người, mặc lên bộ quần áo thường ngày đối với Nguyễn Tử Dương tạm biệt.
Bình thường quán cafe khác sẽ không ai lại đi đóng cửa vào bây giờ, dù sao buổi tuối chính là giờ cao điểm dễ có nhiều người đến nhất, ai cũng không muốn bỏ lỡ thời gian này, nhưng quán cafe của Nguyễn Tử Dương lại bất đồng cứ đến đúng tám giờ tối liền đúng theo quy củ đóng cửa.
Trần Thư Di ban đầu cũng cảm thấy khó hiểu, cô cũng từng tò mò hỏi hắn không ít lần nhưng đều không nhận được câu trả lời, cuối cùng cũng chỉ đành buông tha dù sao thời gian làm việc không nhiều, tiền lương lại cao cô cũng không ngu mà từ bỏ công việc này.
“Em về trước đây.”
“Đi đường cẩn thận.” Nguyễn Tử Dương mỉm cười, đáp.
Đợi đến khi bóng lưng Trần Thư Di càng lúc càng xa, dần hòa mình vào trong bóng tối, trong phòng cũng không còn vị khách nào ở lại, Nguyễn Tử Dương vẫn giữ vững nụ cười trên môi, nhưng có thứ gì đó lại đang chậm rãi biến đổi.
Nếu Trần Thư Di ở đây sẽ dễ dàng nhận ra bộ dáng ấm áp mọi ngày bây giờ lại cảm thấy xa lạ cùng lạnh lẽo.
Sau lưng hắn, bỗng có một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, như một bức tranh đang được vẽ bằng mực đen, lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bóng dáng một người thiếu nữ đang dần ngưng kết.
Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng noãn như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, trên người mặc một bộ váy đen kết hợp một đôi guốc đen, bộ dáng có phần giống với búp bê phong cách gothic càng làm cô nổi bật giữa không gian u ám.
Lục Linh ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, trong lòng ôm theo một chiếc ipad, đôi mắt to tròn ngập nước bất mãn nhìn hắn.
“Chủ nhân, ngày nào ngài cũng diễn trò này không thấy nhàm chán sao? Thời gian đấy thà ngài chơi game với ta còn hơn a.”
Nguyễn Tử Dương lười biếng dựa lưng vào quầy, lắc lắc đầu: “Ta nói ngươi cũng không hiểu, ngươi cứ coi như thú vui của ta là được.” Nói xong, ánh mắt lại nhìn về ipad trong tay cô.
“Thế nào, lại muốn ta cho tiền nạp game?”
Lục Linh nghe vậy liền nhảy dựng, vội vàng chạy tới ôm thắt lưng Nguyễn Tử Dương, cười cười lấy lòng, nũng nịu nói: “Chỉ có chủ nhân là hiểu ta nhất! Ngài cho ta năm triệu…”
Còn chưa dứt lời, Lục Linh trông thấy sắc mặt Nguyễn Tử Dương tối sầm, vội vàng nói tiếp, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Hai triệu, không thì một triệu cũng được, nếu không ta sẽ bị rớt hạng mất…”
Nguyễn Tử Dương cánh tay nâng lên, không chút do dự gõ xuống đầu cô: “Suốt ngày chỉ biết chơi, ta sớm muộn cũng bị ngươi làm phá sản.”
Lục Linh bất mãn, chu môi khẽ kêu một tiếng, một đạo tiếng cười không ngừng vang lên khiến cô càng xấu hổ, phát hiện cái bóng Nguyễn Tử Dương phát ra tiếng cười, Lục Linh tức giận, dậm chân một cái, một tay chống nạnh, tay còn lại tức giận chỉ về phía nó.
“Ngươi dám cười ta, có tin ta xé nát miệng ngươi không!”
Tiếng cười lập tức im bặt, tưởng chừng mọi việc đã kết thúc thì một màn càng kỳ quái hơn xuất hiện, chiếc bóng dưới chân Nguyễn Tử Dương tựa hồ có suy nghĩ riêng của bản thân không ngừng di chuyển, rất nhanh liền tạo thành một dòng chữ.
Chỉ bằng ngươi? Đồ đần!
“Ngươi, ngươi,…” Lục Linh tức giận nhất thời không nói thành lời.
Nguyễn Tử Dương đối với bọn họ đã sớm quen thuộc vì vậy liền mặc kệ hai người đấu khẩu.
Trong mắt thoáng lộ một tia trầm lặng, Nguyễn Tử Dương có một bí mật không ai biết, hắn không phải người thế giới này.
Hơn nữa, hắn cũng không phải nhân loại, bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc mình là thứ gì, nếu mượn từ ngữ của nhân loại vậy thì cứ cho là quỷ đi.
Quỷ Vô Cực
Thực lực: Nhị tinh
Quy tắc
Giao kèo ác ma: Khi thực hiện giao dịch có thể lấy đi một trong cảm xúc của đối tượng, nếu vi phạm quy ước giao dịch, đối tượng sẽ mất toàn bộ cảm xúc và linh hồn, bản thân cũng thu được càng nhiều dung dịch quỷ hóa
Sáng tạo: Mỗi một tinh có thể triệu hoán một vị sứ đồ, khi giao dịch bị phá hủy đối tượng lập tức biến thành quỷ nhưng mất đi nhận thức, dung dịch quỷ hóa đạt đến một mức nhất định có thể chế tạo một con quỷ mới
Người xấu sau lưng có quỷ đi theo: Nếu mục tiêu là người thiện lương thì sẽ nhận được chúc phúc từ nữ thần may mắn, nhưng nếu là người xấu sẽ bị quỷ để ý, có thể thuấn sát kẻ yếu hơn mình mang theo sát ý
Cùng hưởng: Càng nhiều quỷ khí, quỷ khí càng mạnh thực lực của bản thân càng tăng trưởng
Nguyễn Tử Dương rút một điếu thuốc, khẽ châm lửa, sau đó hít sâu một hơi rồi thở ra.
Thông qua làn khói mờ ảo, quần áo trên người hắn cũng theo đó biến đổi.
Trên người khoác lên một bộ áo vest, bên trong là áo sơ mi trắng, đầu đội một chiếc mũ phớt đen.
Bên dưới mặc lấy một chiếc quần âu tôn lên dáng vẻ cao lớn của hắn, một đôi giày da đen, trong tay nắm lấy một cây gậy.
Lại thêm khí chất xuất chúng của hắn, thoạt nhìn qua liền rất giống một vị nhân sĩ thành công.