Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 48: Nỗi Lo Của Mẹ



Chương 48: Nỗi Lo Của Mẹ

Dưới ánh nắng nhạt nhòa của buổi sớm tháng Sáu, ngôi nhà nhỏ của gia đình Trần An nằm yên bình nơi khu ngoại ô. Những tia nắng vàng ươm len lỏi qua khung cửa sổ, nhảy nhót trên mặt bàn gỗ mộc mạc, làm bừng sáng cả gian bếp.

Hơi ẩm của trời đất sau cơn mưa đêm vẫn còn vương vấn, quyện với hương thơm của bánh mì mới nướng và ly cà phê nóng hổi.

Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo đan xen cùng âm thanh xe cộ bắt đầu lăn bánh, tạo nên một bản hòa tấu sôi động của buổi sáng nơi phố nhỏ.

Không khí tháng Sáu mang theo chút se lạnh, thoảng mùi cỏ non và đất ẩm, khiến ai hít thở cũng cảm thấy như đang chạm vào trái tim của thiên nhiên. Đây đó, vài hạt mưa sương đọng lại trên lá cây, lấp lánh như những viên pha lê nhỏ dưới nắng mai.

Trước hiên nhà, Lý Nguyệt đứng trong bộ áo dài xanh ngọc nhã nhặn, tay xách cặp giáo án. Cô quay lại nhìn con trai cả, ánh mắt tràn đầy lo lắng pha lẫn tự hào.

“An à, nhớ kỹ lời mẹ dặn. Công việc dù quan trọng thế nào cũng phải giữ sức khỏe. Và… làm gì cũng phải cẩn thận, an toàn là trên hết, nghe con.”

Trần An, trong bộ quần áo giản dị chỉnh tề, khoác ba lô trên vai. Ánh mắt hắn đầy vẻ bất lực, nhưng không giấu được sự yêu thương dành cho mẹ mình.

“Mẹ à, con lớn rồi, không phải trẻ con nữa đâu. Mẹ đừng lo lắng quá.”

Dù vậy, Lý Nguyệt vẫn không giấu được sự bất an trong lòng. Cô khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng hơn.

“Dù con có lớn thế nào, thì trong mắt mẹ, con vẫn là đứa trẻ ngày nào. Làm mẹ thì lúc nào chẳng lo cho con mình.”

Những lời ấy không chỉ đơn thuần là dặn dò.

Đêm qua, sau khi Trần Dương tiết lộ rằng Trần An là nhân vật chủ chốt trong dự án ProtoVita, khiến cô vui muốn nhảy cẩn lên, trong ánh mắt cô lúc đó chỉ còn lại niềm vui, lẫn sự tự hào vô bờ bến dành cho con.

Thậm chí nếu không vì đã khuya, cô sẽ sẵn sàng gọi điện cho bạn bè lẫn họ hàng người quen. Để khoe với họ rằng, con trai cô Trần An, nó đã là một tiến sĩ có tiếng nói trong ngành. Thậm chí nó còn đang tham gia vào dự án gây chấn động cả thế giới.

Cô nhớ lại những lần họ hàng, bạn bè từng dè bỉu con trai mình.

“Con trai chị chỉ biết ăn chơi, không chịu làm ăn gì à?”

“Học hành giỏi giang mà cuối cùng cũng thất nghiệp.”

“24 tuổi rồi chứ có ít gì đâu,..”

Những lời cay nghiệt ấy cứa sâu vào lòng cô. Nhưng mà giờ đây cô chỉ muốn hét lên.

“Các người thấy chưa! Con trai tôi không chỉ giỏi, mà còn là thiên tài!” Rồi cô sẽ cười thật to vào mặt bọn họ với giọng cười đầy hả hê, đầy kiêu ngạo.

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Ngay khi Trần Dương nhắc đến những nguy hiểm Trần An có thể đối mặt, nỗi lo như cơn sóng ập đến, lấn át cả niềm tự hào vừa mới chớm nở của cô.

Như một đứa trẻ vừa háo hức muốn biết đến trường là như thế nào, vừa lo lắng rời khỏi vòng tay cha mẹ. Lý Nguyệt vui mừng vì con trai đã tìm ra được hướng để đi, nhưng cô cũng lo lắng thay cho nó về hành trình tiếp theo.

Từ trong nhà, Trần Dương bước ra trong bộ cảnh phục phẳng phiu. Hắn đặt tay lên vai vợ, trấn an.



“Đừng lo quá em à. Thằng An không còn nhỏ nữa, 24 tuổi rồi, nó biết tự chăm lo cho mình. Với lại, anh đã sắp xếp hai người của đội đặc nhiệm theo sát bảo vệ nó từ sáng đến tối. Em yên tâm đi.”

Nghe vậy, Lý Nguyệt chỉ còn biết thở phào nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cô vẫn không giấu được sự bồn chồn.

“Em chỉ mong nó được an toàn. Dù nó trưởng thành thế nào, thì với em, nó vẫn là con trai bé bỏng của mình.”

Phía trong nhà, Trần Kiệt, cậu em trai út đang học lớp 12 của Trần An hấp tấp lao ra, tay cầm ổ bánh mì nhai dở, miệng lẩm bẩm.

“Mẹ ơi, đợi con với!”

“C·hết còn thiếu cái bộ đồ thực hành điện! Chờ con 5 phút.”

Lý Nguyệt quay lại nhìn con trai út, thở dài nhưng vẫn dịu dàng nhắc.

“Lớn rồi mà vẫn cẩu thả như vậy. Nhanh lên kẻo muộn học!”

Trần An nhìn em trai, bật cười rồi xoa đầu nó.

“Đúng là không thay đổi chút nào.”

Trần Kiệt thường chẳng mấy thích thú mỗi khi bị xoa đầu. Nhưng lần này, cậu nhóc không tỏ vẻ khó chịu như mọi khi. Thay vào đó, ánh mắt lấp lánh lên như vừa nghĩ ra một điều gì đó. Nó tiến lại gần anh trai, vẻ mặt ngoan ngoãn, rồi bất ngờ hỏi.

“Anh hai à... Em nghe mấy đứa bạn em nói thuốc ProtoVita có màu xanh nhạt, giống giống thứ huyết thanh trong phim siêu chiến binh! Anh cho em qua phòng thí nghiệm xem thử được không?!”

“Em chỉ muốn chụp bức ảnh thôi…Được không anh hai?”

Trần An dựa lưng vào khung cửa, khoanh tay trước ngực. Nhìn đứa em trai nhỏ, hắn khẽ cười, nửa đùa nửa thật nói.

“Muốn vào à? Được thôi, dạo này anh mày đang thiếu mẫu vật thí nghiệm cho hợp chất mới."

“Sao, muốn qua thử không? Biết đâu em sẽ thành siêu chiến binh thật.”

Trần Kiệt chẳng buồn bận tâm xem câu nói ấy là thật hay đùa. Hai mắt của nó sáng rực lên, như thể vừa được trao một lời mời gọi đầy vinh quang.

“Thật hả anh? Vậy khi nào em qua được? Em sẵn sàng làm chuột bạch ngay và luôn!”

Sự phấn khích quá mức của cậu nhóc khiến Trần An bật cười, lắc đầu ngán ngẩm. Trông em trai hăng hái thế này, hắn cũng không nỡ làm nó cụt hứng.

Đứng cách đó vài bước, Lý Nguyệt nhìn cảnh tượng của hai anh em mà không khỏi lắc đầu thở dài. Chẳng nói chẳng rằng, cô bước tới, tay nhanh như chớp kéo lấy lỗ tai Trần Kiệt. Giọng cô trách móc, không giấu được chút khó chịu.

“Con đừng có làm phiền anh nữa. Đến giờ đi học rồi mà còn bày đặt đòi vào phòng thí nghiệm. Anh con không rảnh chơi với con đâu!”

“Đau! Đau! Mẹ nhẹ tay thôi!” Trần Kiệt nhăn mặt, la oai oái, nhưng vẫn không quên lên tiếng cãi lại.



“Nhưng mà... nếu anh hai gọi con qua thật thì mẹ đừng cản con nha!”

Lý Nguyệt chỉ nhéo thêm một cái, rồi buông ra, ánh mắt vừa yêu thương vừa bất lực.

“Được rồi, nhưng trước hết lo mà đi học đi!”

Cậu nhóc không quên quay lại hét với Trần An.

“Anh nhớ nha! Khi nào cần, cứ gọi em. Em luôn sẵn lòng hy sinh vì khoa học!”

Nhìn bóng dáng em trai bị mẹ kéo đi, miệng vẫn không ngừng líu lo, Trần An không nhịn được cười. Tiếng cười của hắn không chỉ mang theo sự bất lực, mà còn tràn đầy yêu thương.

Hắn đứng lặng vài giây, ánh mắt dõi theo bóng lưng họ. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng.

Những ký ức cô độc từ tương lai xa xôi ùa về, nơi hắn đã mất đi tất cả gia đình, bạn bè, và cả chính mình. Nỗi đau, sự nuối tiếc từng gặm nhấm tâm hồn hắn, khiến hắn nghĩ rằng không gì có thể bù đắp được.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Những ngày tháng đau khổ ấy đang dần bị thay thế bởi những khoảnh khắc ấm áp như thế này. Tiếng cười của mẹ, sự lém lỉnh của em trai, những lo lắng giản đơn nhưng đầy yêu thương.

Tất cả như ánh mặt trời xua tan bóng tối trong lòng hắn.

Trần An khẽ siết chặt tay, ánh mắt hướng về phía trước, mang theo quyết tâm mạnh mẽ nhưng vẫn đong đầy sự dịu dàng.

Khi chiếc xe của Trần Dương chở Lý Nguyệt và Trần Kiệt rời khỏi, không gian lại trở nên tĩnh lặng hơn trong phút chốc.

Nhưng ngay lập tức, một chiếc xe đen bóng lướt tới, dừng lại ngay trước nhà. Trần An đã quen với sự xuất hiện này, đó là xe từ Bộ Tư lệnh, chuẩn bị riêng cho hắn.

Cánh cửa xe mở ra, Lưu Kỳ và Phạm Vân bước xuống. Cả hai diện trang phục công sở thường ngày, gọn gàng nhưng không kém phần chỉnh chu. Dù vậy, Trần An thừa biết rằng dưới lớp quần áo bình thường ấy là những thứ mà người thường khó có thể tiếp cận.

Điều khiến làm hắn chú ý hơn cả là một thành viên mới, một chú chó cảnh sát to lớn, bộ lông vàng óng mượt mà, trên người khoác chiếc áo Hawaii đầy màu sắc, trông không khác nào đang chuẩn bị cho một buổi đi biển.

Lưu Kỳ giơ tay chào, giọng nói pha chút câu đùa dí dỏm quen thuộc.

“Chào cậu chủ đẹp trai! Hôm nay cậu vẫn khỏe chứ ạ?”

Trần An chỉ bất lực nhìn hắn, không khỏi lắc đầu.

“Anh có thể ngừng gọi em như vậy được không? Nó kỳ lắm.”

Lưu Kỳ cười toe toét, chẳng mảy may bận tâm đến thái độ của Trần An. Phạm Vân, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu chào, vẻ điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược với đồng đội của mình.

Ánh mắt Trần An dừng lại trên chú chó, không giấu được sự tò mò.

“Sao lại có chú chó này ở đây? Và, nó đang mặc áo đi biển à?”



Phạm Vân nhoẻn cười, nhìn Lưu Kỳ như muốn nhường lời giải thích. Lưu Kỳ không ngại ngần trả lời, giọng pha chút tự hào.

“Cấp trên lo ngại tình hình gần đây nên muốn tăng cường an toàn cho em. Vậy nên họ cử thêm Shunny, chó nghiệp vụ tốt nhất của đội. Đừng để cái áo làm cậu lầm tưởng, nhóc này xuất sắc lắm.”

“Nó đánh hơi được bom, phát hiện nguy hiểm, và còn rất thiện chiến nữa.”

Trần An nhìn chú chó, ánh mắt tràn đầy hứng thú. Hắn bước lại gần, cúi xuống, giơ tay ra chào hỏi.

“Chào ngươi, Shunny.”

Shunny lập tức vẫy đuôi, ngoe nguẩy tiến lại gần. Nó không chỉ thân thiện mà còn tỏ ra đặc biệt quấn quýt, dụi đầu vào tay Trần An. Hắn bật cười, xoa đầu chú chó, cảm nhận được sự gắn bó nhanh chóng.

Đúng lúc đó, Phạm Vân lên tiếng.

“Hôm nay em định đi đâu? Lịch trình thế nào?”

Trần An đứng thẳng dậy, thoáng nghĩ một chút rồi đáp.

“Chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng trước mắt, chúng ta sẽ đến Công ty Tài chính Khải Hoàn cái đã. Em cần xử lý vài việc ở đó.”

Lưu Kỳ, nghe cái tên ấy, hơi nhíu mày rồi hỏi lại.

“Công ty Tài chính Khải Hoàn? Khu Thí nghiệm Khải Hoàn?”

Trần An mỉm cười, giọng nói thoáng chút hài hước.

“Vụ lùm xùm vé số lần trước chính là vì em nhờ cha rút tiền thưởng. Sau khi nhận được tiền, em đầu tư thẳng vào khu thí nghiệm và công ty tài chính này.”

Nghe vậy, Lưu Kỳ trố mắt, dường như cuối cùng cũng hiểu ra. Hắn cười phá lên.

“Bảo sao tự dưng đang yên đang lành lại kêu bọn anh đi lãnh tiền vé số, mà còn phải bí mật nữa chứ. Hóa ra là vì chú em thích riêng tư này.”

Phạm Vân cũng gật đầu, góp thêm lời.

“Lúc đó tôi với Tống Hạo cứ nghĩ đây là nhiệm vụ đặc biệt gì đó. Ai ngờ chỉ là đi lãnh thưởng bình thường.”

Lưu Kỳ vẫn chưa ngừng cười.

“Nếu đám nhân viên công ty xổ số biết mình vô tình bị vạ lây, chắc tức đến hộc máu mất!”

Trần An chỉ cười khẽ, không định giải thích thêm. Sau vài câu bông đùa, cả ba cùng chú chó Shunny lên xe, hướng đến Công ty Tài chính Khải Hoàn.



Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.

Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.