Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 47: Âm Mưu Trong Đêm Đen



Chương 47: Âm Mưu Trong Đêm Đen

(Chương này mình tranh thủ giờ nghỉ để viết vội, sẽ có vài lỗi. Mong mọi người thông cảm.)

Không khí trong phòng họp trầm lắng, như thể mọi người đều đang giữ hơi thở của mình. Trung tướng Lâm Vũ, với ánh mắt sắc bén nhưng điềm đạm, ngồi tại vị trí trung tâm.

Bao quanh ông là những gương mặt nghiêm nghị của các sĩ quan cấp cao trong ngành cảnh sát đặc nhiệm, bao gồm cả Trần Dương, cha của Trần An và Trịnh Hải cha của Trịnh Kỳ Thanh.

Trước mặt họ là tấm màn hình lớn đang trình chiếu đoạn video từ camera giấu kín trên người Lưu Kỳ và Phạm Vân.

Hình ảnh hiện lên rõ nét các khu vực trong phòng thí nghiệm của Trần An, từ những dãy máy móc hiện đại, chuột thí nghiệm, cho đến cảnh Trần An giải thích về mẫu ProtoVita-X.

Khi đoạn video kết thúc, căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nhịp đồng hồ vang lên đều đều. Sau một vài giây yên lặng, mọi người dường như thở phào nhẹ nhõm.

Trung tướng Lâm Vũ thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, rồi quay sang Trần Dương. Giọng ông chân thành và có chút áy náy.

“Trần Dương, ta xin thay mặt Bộ Tư lệnh, gửi lời xin lỗi đến đồng chí và cả Trần An. Không phải chúng ta không tin tưởng cậu ấy, nhưng đây là quy trình bắt buộc. Một dự án quan trọng như thế này, cần đảm bảo tất cả đều minh bạch và an toàn.”

Trần Dương, với vẻ ngoài điềm tĩnh thường thấy, gật đầu nhẹ, trả lời bằng giọng ôn hòa.

“Không sao, tôi hiểu. Đây là trách nhiệm của mọi người. Thật lòng mà nói, ngay cả tôi cũng muốn biết rõ hơn những gì con trai mình đang làm trong phòng thí nghiệm.”

Một sĩ quan trẻ ngồi gần đó bật cười, chen vào với vẻ thân mật.

“Nhưng phải công nhận thằng nhóc nhà anh đúng là thiên tài! Trước đây cứ nghe anh kể nó lêu lổng, không chịu kiếm việc làm, tôi còn tưởng nó chỉ giỏi làm bố mẹ đau đầu. Ai ngờ, nó lại âm thầm chuẩn bị cả một dự án tầm cỡ thế này!”

Mọi người bật cười. Một sĩ quan khác hào hứng nói tiếp.

“Đúng là không hót thì thôi, mà hót thì cả thế giới phải chấn động!”

Tiếng cười lan tỏa khắp căn phòng, tạo nên bầu không khí nhẹ nhõm hơn. Chỉ riêng Trịnh Hải là không cười. Hắn khẽ khịt mũi, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua màn hình trước khi hướng về phía Trần Dương.

Trần Dương nhận ra điều đó nhưng không để tâm. Hắn chỉ nhún vai, giữ cho nụ cười không quá lộ vẻ tự hào.

“Nó cũng khiến tôi rất bất ngờ. Cảm ơn mọi người đã tin tưởng.”

Trung tướng Lâm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua từng người một như để chắc chắn mọi vấn đề đã được giải quyết. Sau đó, ông đứng dậy kết thúc buổi họp, giọng dứt khoát nói.

“Được rồi, buổi họp hôm nay kết thúc tại đây. Tất cả vẫn tiếp tục duy trì công tác bảo vệ Trần An và tiến sĩ Viktor như đã phân công. Không được phép để lộ bất kỳ sơ hở nào.”

Các sĩ quan đồng loạt đứng dậy, giơ tay chào theo kiểu q·uân đ·ội. Tuy nhiên, khi vừa bước đến cửa, Trung tướng Lâm Vũ dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì. Ông quay đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía Trần Dương nói.

“À, Trần Dương, hãy cho hủy camera giấu kín trên người Lưu Kỳ và Phạm Vân. Ta chắc chắn rằng Trần An cũng đã đoán ra sự tồn tại của chúng. Nhưng cậu nhóc vẫn tin tưởng chúng ta. Vậy thì, chúng ta cũng nên đáp lại bằng sự tin tưởng tương xứng.”

Trần Dương lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào, trong giọng nói có phần vui vẻ.



“Rõ!”

Trung tướng Lâm Vũ mỉm cười nhẹ, sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt vốn nghiêm nghị của ông. Sau đó, ông cũng rời khỏi phòng, để lại một không gian bớt căng thẳng nhưng vẫn mang nặng trách nhiệm.

Tại trung quốc...

Thành phố Bắc Kinh về đêm hiện lên như một viên ngọc phát sáng lấp lánh giữa màn đêm sâu thẳm, nhưng ánh sáng ấy không chỉ rực rỡ mà còn mang một sắc lạnh vô hình.

Những tòa cao ốc bằng kính vươn lên sừng sững như những ngọn tháp pha lê, phản chiếu thứ ánh sáng nhân tạo lạnh lẽo, hờ hững. Chúng đứng đó, như những người khổng lồ bất động, âm thầm nhìn xuống dòng chảy không ngừng của cuộc sống bên dưới.

Tráng lệ là vậy, nhưng dưới lớp vẻ ngoài rực rỡ, vẫn có những góc khuất nơi bóng tối ngự trị. Đó là những con hẻm nhỏ không ánh đèn, những con người vô danh sống trong vỏ bọc tăm tối, và những bí mật ẩn giấu nơi tầng cao chọc trời.

Tầng 88 của trụ sở Hoa Long Pharmaceuticals, căn phòng họp rộng đầy hiện đại và trang nhã.

Không gian được bao phủ bởi những bức tường kính, nhìn thẳng ra ta có thể thấy được đường chân trời đầy ánh đèn.

Trên tường, chiếc đồng hồ treo tường phát ra tiếng tích tắc đều đặn.

Đã là 22:30 tối, nhưng phòng họp cấp cao vẫn rực sáng.

Phía ngoài chủ tịch Trương Hoa Thịnh từ từ bước vào, âm thanh giày da cứng chạm lên sàn đá hoa cương khiến mọi ánh mắt lập tức hướng về ông.

Gương mặt ông, dù có phần mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, nhưng vẫn toát lên vẻ quyền uy của một kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Đôi mắt thông tuệ của ông đảo qua từng người đang ngồi ở bàn họp dài, dừng lại một thoáng trên từng gương mặt.

Ngồi ở hàng ghế gần trung tâm là Vương Thiên, phó chủ tịch của công ty.

Kế đó là Trần Vĩnh Hạo, trưởng bộ phận nghiên cứu, một người đàn ông trung niên với đôi mắt thâm quầng vì những đêm dài mất ngủ.

Cuối cùng là Lăng Mộc Kỳ, trưởng bộ phận an ninh, một kẻ lạnh lùng ít nói, luôn toát lên vẻ đáng sợ với vết sẹo dài trên mặt.

Trương Hoa Thịnh không ngồi ngay vào ghế. Ông bước thẳng đến trước màn hình chiếu khổng lồ chiếm trọn bức tường đối diện. Trong vài giây ngắn ngủi, ông chỉ đứng im, lặng lẽ nhìn từng người, tạo nên một bầu không khí nặng nề đến mức như cả căn phòng đông cứng lại.

Rồi ông cất giọng, trầm thấp đầy uy lực.

“Ta vừa gặp một số nhân vật rất quan trọng.”

Cả căn phòng không ai lên tiếng. Dường như họ đều cảm nhận được điều gì đó không ổn từ thái độ của ông.

Trương Hoa Thịnh tiếp tục, từng chữ như đâm thẳng vào không khí.

“Và bọn họ... không hài lòng.”

Tiếng tích tắc của đồng hồ dường như vang lên rõ ràng hơn trong khoảnh khắc ấy. Vương Thiên nhướn mày, nhưng không nói gì. Trần Vĩnh Hạo khẽ cựa mình trên ghế, còn Lăng Mộc Kỳ thì ngồi bất động, ánh mắt sắc lạnh chờ đợi.



Trương Hoa Thịnh búng tay. Màn hình trình chiếu bật sáng, chiếu lên những hình ảnh và tài liệu liên quan đến ProtoVita.

Từng dòng chữ, biểu đồ, và thậm chí cả video về một người phụ nữ trẻ người Nga hồi phục kỳ diệu sau khi sử dụng loại thuốc này.

Không ai khác, đó chính là Elena vợ của tiến sĩ Viktor, một bệnh nhân u·ng t·hư giai đoạn cuối hiện lên như một câu chuyện cổ tích giữa thực tại khắc nghiệt.

“ProtoVita.”

Chỉ một từ, nhưng sức nặng của nó khiến mọi người trong phòng bất giác ngồi thẳng dậy.

Vương Thiên, dù nổi tiếng với bản lĩnh điềm tĩnh, cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Hắn nhíu mày, lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Ta tưởng đó chỉ là tin đồn nhằm thu hút đầy tư thôi chứ.”

Trương Hoa Thịnh quay lại, ánh mắt như muốn xuyên qua từng người, giọng ông trầm, dứt khoát nói.

“Tin hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng là nó đang đe dọa vị thế của chúng ta.”

Trương Hoa Thịnh dừng lại một thoáng, đôi mắt ông sắc bén như muốn đoán trước mọi phản ứng từ những người đối diện. Rồi ông chỉ tay vào màn hình, nơi một biểu đồ thị trường đang hiển thị.

“Nhìn đi. Đây chính là tương lai của ngành dược phẩm.”

Biểu đồ hiện lên những đường cong dự đoán tương lai của các công ty dược, một bên đại diện cho sự phát triển vượt bậc mà ProtoVita hứa hẹn, bên còn lại là sự tụt dốc không phanh của các đối thủ, trong đó có cả Hoa Long.

Một viễn cảnh rõ ràng, khắc nghiệt như một bản án dành cho những ai không kịp thay đổi.

“ProtoVita không chỉ là một loại thuốc.” Trương Hoa Thịnh tiếp tục, đôi mắt như nhìn thẳng vào tận tâm can của từng người.

“Nó là một tuyên ngôn. Nếu loại thuốc này được thương mại hóa trước khi chúng ta có cách đối phó, toàn bộ thị trường sẽ thuộc về họ. Mọi thứ chúng ta xây dựng suốt ba thập kỷ qua sẽ trở thành dĩ vãng.”

Lời nói của ông như con dao sắc bén cắt qua không khí, khiến cả phòng rơi vào im lặng.

Vương Thiên nhíu mày, cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng giọng vẫn không giấu nổi chút nghi hoặc.

“Chủ tịch, chúng ta có chắc là họ đã hoàn thiện được nó chưa? Có thể đây chỉ là một trò bịp...”

Trần Vĩnh Hạo, người đàn ông trung niên có vẻ ngoài mệt mỏi nhưng luôn đầy nhiệt huyết với nghiên cứu, cắt ngang bằng giọng đầy căng thẳng.

“Khó có thể là trò bịp. Vì người công bố nó là tiến sĩ Viktor.”

“Và nếu những gì chúng ta đang thấy là thật, thì mẫu ProtoVita này hẳn đã vượt qua những giới hạn mà chúng ta còn đang chật vật tìm hiểu.”



Hắn chống tay lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt lóe lên sự ghen tị pha lẫn tò mò.

“Nếu có công thức này, chúng ta không chỉ duy trì vị trí dẫn đầu mà còn vượt xa mọi đối thủ. Nhưng...” Hắn ngừng một nhịp, giọng có chút chùng xuống.

“Dù vậy thì ta cũng không nên quá manh động. Vì Việt Nam là một khu vực phức tạp. Chúng ta không thể hành động thiếu cẩn trọng.”

Lăng Mộc Kỳ, trưởng bộ phận an ninh, với thân hình cao lớn cùng đôi mắt như lưỡi dao, hắn nghiêm nghị lên tiếng.

“Tuy ta có thể làm như mọi lần. Nhưng đa phần những lần đó là trên đất của chúng ta, hoặc trong các khu vực mà chúng ta kiểm soát. Tỷ lệ thành công sẽ rất cao.”

“Nhưng nếu là ở một nơi mà an ninh như Việt Nam thì ta không chắc lắm.”

Ai cũng hiểu ý của Lăng Mộc Kỳ nói đến là gì và nó khiến không khí càng thêm nặng nề.

Trương Hoa Thịnh bước chậm rãi về phía bàn họp, mỗi bước chân đều vang vọng trong căn phòng im lặng. Ông đặt tay lên mặt bàn kính, gõ nhịp đều đặn, từng tiếng như những hồi chuông cảnh báo.

“Chính vì thế, lần này chúng ta cần phải làm thật hoàn hảo. Ta muốn hai phương án, một là thỏa thuận và hai là hành động.”

Ánh mắt ông quét qua từng người, rồi dừng lại ở Vương Thiên.

“Vương Thiên, ngươi sẽ dẫn đầu đoàn ngoại giao đến Việt Nam. Hãy chuẩn bị một bản đề nghị hợp tác với bên họ đi.”

Vương Thiên hơi nhíu mày, sự lo lắng thoáng hiện trên gương mặt hắn.

“Nếu họ từ chối thì sao? Nếu tôi mà có thứ này thì tôi cũng sẽ không giao ra đâu.”

Trương Hoa Thịnh nhếch môi cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến không khí thêm lạnh lẽo.

“Nếu từ chối, thì chúng ta sẽ lấy thứ thuộc về mình.”

Giọng ông chùng xuống, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn bao giờ hết khi hướng về Lăng Mộc Kỳ.

“Lăng Mộc Kỳ, ngươi chịu trách nhiệm chuẩn bị đội tác chiến. Ta muốn một kế hoạch chi tiết, không để lại bất kỳ dấu vết nào.”

Lăng Mộc Kỳ gật đầu không nói gì nhiều.

Trần Vĩnh Hạo nhanh chóng xen vào, giọng đầy toan tính.

“Hình như ta nhớ không lầm, chúng ta vẫn còn một ít mối quan hệ với chính quyền bên họ. Liệu tôi có thể liên lạc với mấy kẻ đó được không?”

Trương Hoa Thịnh đứng dậy, tiến ra phía bức tường kính, hướng ánh mắt nhìn xuống thành phố bên dưới.

Ông chậm rãi nói.

“Ta không quan tâm các ngươi làm như thế nào. Chỉ cần nhớ, thất bại đồng nghĩa với mất tất cả.”

“ProtoVita không chỉ là một loại thuốc. Mà đó là quyền lực, là tiền bạc, là vị trí thống trị.”

“Nên là đừng có thất bại. Bọn họ không có kiên nhẫn đâu.”

Cả phòng họp rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ. Và một làn sóng lạnh lẽo len lỏi qua từng người.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.