Đã có mẫu để làm theo nên sau khi ăn uống xong, mọi người bắt đầu chụm đầu lại xem 10 người có kinh nghiệm đan lát thể hiện, 10 cái đầu tiên được làm theo mẫu có khung chắc chắn, nhưng sau đó, không có nhánh củi phù hợp nữa nên phải giảm kích thước gùi để tăng sự ổn định, hắn cũng lăng xăng chỉ trỏ những chỗ đan sai sót và yêu cầu làm lại, mặc dù nếu xuống tay làm thật có lẽ hắn cũng chẳng hơn gì những người này.
Sau một lúc hắn đã mệt díu mắt lại và chuẩn bị đi ngủ, lúc này hắn mới nhớ ra, hắn đã quên xin một cục thịt thỏ để ăn thử. ngửi mùi thịt nướng cũng thơm, nhưng chưa biết vị như thế nào. Thôi, để mai vậy. Hắn nhắm mắt đi ngủ và mặc kệ sự đời.
Sáng hôm sau khi hắn mở mắt ra mọi người cũng đã đi hết. 5 vị bô lão đều đang ngồi trước cửa khu trẻ con thảo luận với nhau cách để đan một cái gùi vừa chắc chắn, vừa không bị vướng víu khi chạy trốn. Đúng là đôi khi chỉ cần một cái ý tưởng ban đầu, sau đó, mọi người sẽ tự giác phát triển cái sản phẩm đó sao cho phù hợp nhất với nhu cầu thực tế của họ.
Hắn đứng dậy và mò mẫm ra để xem cho rõ xem 5 bô lão đã thảo luận ra được ý tưởng nào mới mẻ rồi. 5 người đều đang tập trung vào một cái gùi mẫu được để trước mặt và chỉ chỉ trỏ trỏ. Hắn khá ngạc nhiên khi thấy sự cải tiến của cái gùi này, không có khung bằng các cành củi cứng như tối hôm qua nữa, khung của cái gùi này hoàn toàn được đan bằng dây rừng nhưng được đan lồng bằng 4 sợi, cách đan lồng giống như kiểu tết tóc dài này chính là cách hắn bện sợi cỏ cho cái giỏ xách nước đầu tiên, giờ đã được mấy ông lão học hỏi và áp dụng để tạo ra bộ khung của gùi, đáp ứng được cả hai điều kiện cứng chắc và mềm dẻo không bị cấn lưng khi đeo.
Phần trên miệng giỏ được thu nhỏ lại một phần chứ không mở rộng hoặc giữ nguyên kích thước, nếu không đựng đến đầy tràn, thiết kế này sẽ hạn chế đồ đựng bên trong không bị nảy ra ngoài khi di chuyển nhanh và xóc nảy. hình dáng gùi cũng dẹt hơn, với chiều ngang rộng và chiều rộng bên trong nhỏ hơn, gùi sẽ ôm sát vào lưng, quai đeo cũng được buộc lại với cả bốn góc trên của khung và chụm lại với nhau chỗ quàng lên vai và có thêm cả một đai buộc bên dưới để buộc vào bụng nếu cần.
Càng nhìn hắn càng ngạc nhiên rồi liên tưởng đến cái ba lô picnic của hắn, thiết kế đai đeo cả phần hông để cố định phần đáy ba lô không nảy ra theo mỗi nhịp bước. Không thể tin nổi, chỉ sau một đêm mà mấy ông già này đã thiết kế ra một cái gùi như thế này. Khi nhìn vào vẻ mặt phờ phạc nhưng ánh mắt đầy hăng hái của mấy người thì hắn đã hiểu. Đây là phát minh đầu tiên liên quan đến một số vấn đề kĩ thuật đơn giản, nhưng nó là cái thực sự mới lạ với bộ lạc này. Tối qua, sau khi được thấy khả năng chứa đồ vượt trội, và vừa giải phóng hai tay vừa tiết kiệm sức khi không phải nắm chặt túm lá liên tục. Hầu như tất cả mọi người đều ở trong trạng thái phấn khích.
Phải biết, bình thường khi đã kiếm đầy một bọc hoa quả, vừa phải cẩn thận tránh cọ vào cây rừng làm rách thủng lá cây, vừa phải túm chặt để tránh bị bung ra ngoài, tay sẽ bị mỏi rất nhanh. Cái gùi này đã giải quyết được phần lớn vấn đề đó, sau khi hắn đề điểm một số việc cần chú ý về khung của sọt cứng có thể gây cấn lưng và cản trở khi trèo cây trốn thú ăn thịt dẫn đến bỏ mạng.
Rất nhiều người đã thức cả đêm để tìm cách giải quyết vấn đề này, đặc biệt là nhóm người già và tàn tật, cách duy nhất để họ có thể giúp sức vào công cuộc tìm kiếm thức ăn và nâng cao năng suất cũng như độ an toàn của nhóm người phải ra ngoài. Do đó họ dồn sức vào nghĩ cách xử lý các nhược điểm còn lại, kết quả chính là cái gùi đang được để trước mắt hắn.
Hắn thấy mấy ông già vẫn chưa hài lòng và còn đang suy nghĩ thảo luận để cải tiến một số chỗ như khung chưa được chắc chắn, dây đeo kiểu bện thừng sẽ làm đau vai khi đeo nặng... Hắn nghĩ hắn phải chỉ ra cho mấy ông bà già này một đạo lí, dục tốc bất đạt. Những vấn đề này đến thời hiện đại với đầy rẫy công nghệ và chất liệu cũng còn chưa hoàn toàn khắc phục được, làm sao chỉ với 1 ngày đầu làm quen đã có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Thấy hắn ra nhìn ngó cái gùi, mọi người đều dừng lại không cãi vã hay thảo luận nữa, nhìn hắn, chờ hắn đưa ra nhận xét hoặc cách giải quyết. Theo họ, hiện tại hắn là người thông minh nhất bộ lạc rồi.
Hắn đến nhìn ngó một lúc, rồi khẳng định với mọi người, thiết kế như này đã rất tốt, nếu muốn kết cấu đều và chắc hơn, mọi người phải đổi chất liệu, chính là lõi cây mây hôm qua hắn đã hỏi, sau khi lột vỏ, lõi cây này sẽ rất đều, mềm và dai, dùng để đan gùi là chuẩn chỉ nhất, vừa bền vừa nhẹ. Hiện tại, mọi người cần phải đi nghỉ, có đôi khi ngủ dậy đầu óc thoải mái sẽ tự nhiên mà nghĩ ra cách giải quyết các vấn đề.
Mấy ông già thấy hắn nói có lí, lại chuẩn bị lên kế hoạch để hôm sau mọi người đi thu hoạch cây mây nhưng hắn ngăn lại, cây mây rất nhiều gai mà lại còn là gai ngược, rất khó xử lý bằng tay hoặc rìu đá, nếu có đao xương mài sắc thì mới đi thu hoạch dây mây được. Tạm thời mọi người cứ dùng gùi thiết kế kiểu này và đan bằng dây bìm bịp một thời gian, vì dây này rất nhiều, hỏng lại có thể làm cái mới luôn nên cũng không cần quá quan tâm đến độ bền.
Sau khi an ủi và khẳng định mẫu cải tiến của đám người xong, mấy ông già cũng bắt đầu đi ngủ, hôm nay hang động rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ có tiếng khóc của trẻ con chứ không ồn ào với nhiều tiếng xoèn xoẹt mài đá như mọi khi nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ có được một phần đất sét vào cuối ngày, vì đã có 2 người của đội săn được cử đi để đào mẫu đất sét về cho hắn xem, có đúng là cái hắn muốn hay không. Đám bà bầu và đám nhóc con 5-7 tuổi mới được ra khỏi động, vì hạn chế trèo cây hái quả nên được cử đi tìm ụ mối và đào đất ở đó mang về cho hắn đắp lò, số lượng người đi lấy củi cũng được tăng lên 2 người, và tập trung chọn lựa những loại gỗ có cành cứng chắc, hắn hi vọng loại củi này có thể cung cấp nhiệt độ cao hơn khi đốt lò.
Bây giờ, hắn lại phải suy nghĩ tiếp về cách xử lý khói đầu ra cho cái lò hắn chuẩn bị dùng để nung gốm. Nếu có thể ra ngoài thì mọi chuyện trở lên thật đơn giản. Ngoài vấn đề về khói, hắn còn phát hiện một vấn đề khác về nhiệt độ, nếu kiên trì tạo lò nung trong hang động, thì quá trình nung sẽ sản sinh một lượng nhiệt cực lớn nữa, nó sẽ làm nhiệt độ trong hang tăng vọt. Đây là ngôi nhà duy nhất của toàn bộ lạc, hắn không thể vì một chút lợi ích nhỏ mà hi sinh môi trường sống duy nhất này được.
Vậy thì giải pháp duy nhất còn lại là phải làm lò nung bên ngoài cửa hang. Mấy ngày nay dù không dám thò đầu ra ngoài cửa, nhưng hắn cũng quan sát rõ phần ngoài cửa hang có một khoảng trống khá lớn kéo dài sang bên cạnh, đó là chỗ mọi người vứt bỏ phân và nội tạng động vật ra ngoài cũng như tất cả các thứ được gọi là rác thải. hắn không biết phía bên dưới đó là cái gì, và sau bao năm xả rác vô tội vạ như thế thì đống rác nó đã chất cao lên bằng hang động hay chưa.
Có lẽ phân và nội tạng động vật sẽ được các loài động vật nhỏ hơn dọn sạch, nhưng phần xương sau bao năm chất chồng không thể là một đống nhỏ được, mặc dù bộ lạc chỉ săn được các con thú nhỏ, nhưng số lượng xương cũng không thiếu cây nào.
Hắn đang tưởng tượng ra một đống xương trắng như núi được chất chồng từ năm này qua năm khác ở bên cạnh cửa hang. Có lẽ, khi nhìn từ bên ngoài trông sẽ khá ghê rợn.
Quay lại với cái lò nung, nếu muốn chuyển lò nung ra ngoài, thì phải giải quyết được đám chim ưng khổng lồ luôn lởn vởn trên đầu. còn nếu muốn xây trong rừng thì hắn lại không ra được, độ nguy hiểm quá lớn, Hắn chỉ muốn xây một cái lò thôi sao mà khó quá vậy.
Đi vào hỏi các bô lão về đia hình của hang động này, hắn muốn biết hang động này có cửa ra nào khác hay không, hoặc một nơi thoáng gió nhưng không bị đám chim ưng phát hiện, chỉ cần xây được lò và nổi lửa là hắn đã thành công rồi, vì hắn tin chắc khi hắn nổi lửa lên, khói từ lò nung sẽ khiến cho đám săn mồi không dám lao xuống.
Khi hắn quay lại xem, hắn mới nhớ đến các bô lão đã đi ngủ được một lúc rồi. quay ra hỏi hai người gác lửa. Có lẽ chỉ cần là người lớn đều sẽ biết được địa hình trong và ngoài hang động. Hai người tàn tật trông bếp lửa đều đang thức, rất chăm chỉ luyện tập đan cái gùi theo mẫu mà các bô lão đã cải tiến được. Thấy hắn ra hỏi, cả hai đều rất vui vẻ trả lời cho hắn một cách chi tiết.
Sau một lúc hắn mới hiểu được, bộ lạc tìm được hang động này là có bao nhiêu may mắn, và các đời tổ tiên đã dồn bao nhiêu cố gắng để cải tạo nó. Mẹ hắn vốn cũng không phải người được sinh ra ở bộ lạc và mới sống ở đây vài năm, nên có lẽ một số những câu truyện được đời đời truyền lại cũng chưa được nghe kể lại. Hiện tại, hắn mới chính thức có một bức tranh đầy đủ về hang động này cũng như lịch sử của nó.
Hang động này ngày trước rất hẹp, chỉ rộng bằng cửa hang và hẹp dần vào trong chứ không phải nở rộng hình bầu dục như hiện tại. Khi tổ tiên bộ lạc tìm đến hang này và sinh sống ở đây mới dần dần mở rộng ra như hiện tại, về lịch sử bao nhiêu năm thì chính người trong bộ lạc cũng không có khái niệm gì, chỉ biết là rất rất lâu rồi. Và cũng rất rất lâu rồi hang động không được mở rộng ra nữa, vì số lượng người của bộ lạc hiện tại đang ở rất thoải mái rộng rãi. Trong quá khứ có lẽ một đoạn thời gian nào đó dân số của bộ lạc rất thịnh vượng, nên mới cần mở rộng hang ra đến mức hiện tại.
Phần cuối hang trước kia cũng chỉ đủ một người đi nghiêng người vào, trong đó có một nguồn nước chảy, có một ao nước lớn và sau đó chảy xuống một khe ngầm thông ra một con suối bên cạnh vách núi này. Bên ngoài vách núi cửa hang phía bên trái, nơi mà mọi người vất rác thải sinh hoạt hằng ngày là một con suối chảy ra từ khe của vách đá, sau đó rẽ sang hướng bên trái chứ không đi qua phía dưới cửa hang.
Điều đó cũng có nghĩa là đống xương trắng mà hắn tưởng tượng là không tồn tại, nếu có cũng chỉ có đàn cá béo mầm dưới suối mà thôi.
Có lẽ tiếng đập và mài đá hằng ngày trong động đã làm cho hắn không nghe thấy tiếng suối chảy cũng như tiếng nước ở cuối hang. Hiện tại lối vào ao nước trong hang cũng được mở rộng ra cho một người ra vào thoải mái chứ không còn bó hẹp như ngày trước nữa. Câu truyện được truyền lại từ xưa cho các thế hệ trong bộ lạc có lẽ cũng để nhắc nhở đám con cháu, sau này nếu dân số tăng lên, thì cũng có thể mở rộng kích thước hang ra để sinh sống.
Nhưng hắn dám chắc, nếu mọi người còn mở rộng kiểu lấy cục thiên thạch kia để đập vào thành động, sớm muộn hang động này cũng sẽ sụp xuống.
Tóm lại, hiện tại, hang động mà bộ lạc đang ở đang ở độ cao khoảng 20 đến 30 mét so với chân vách núi, phía bên tay phải vẫn là vách đá kéo dài, độ dài bao nhiêu thì không ai miêu tả rõ cho hắn được, khi hết vách núi bên phải là một sườn thoải nhiều đá, ít cây rất thoáng, mấy hòn thiên thạch cũng được nhặt ở đó. Hắn đang tưởng tượng ra đó là một con suối đã cạn nhưng do quá nhiều đá bị nước xối trồi lên nên cây cối không mọc lên được.
Thông thường bộ lạc cũng hay ra đó kiếm những hòn đá nhỏ rắn chắc về để chế tạo đồ đá, dĩ nhiên cũng chỉ dám ra bìa rừng để nhặt, không ai muốn lao ra một nơi trống trải để làm mồi dụ đám chim ưng khổng lồ kia cả.
Cái phần chìa ra ở cửa động không kéo dài về phía bên phải, nó chỉ kéo ra thêm một đoạn mà thôi. Trái lại, phần ở phía bên trái càng ra gần vách suối lại càng rộng. phần ngoài cùng theo miêu cả của người giữ lửa này phải chìa ra ngoài một khoảng bằng chiều cao của 3 người đàn ông trưởng thành, tức là theo hắn hiểu nó sẽ vào khoảng 5 đến 6 mét. Một khoảng trống thừa đủ để hắn xây bất cứ cái lò nào hắn muốn. Vấn đề lại quay lại, làm sao để lũ chim ưng tha cho hắn khi hắn thò đầu ra ngoài.
Hắn đã suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này mấy hôm nay rồi mà chưa tìm ra phương pháp nào khả thi.
Chợt, một ánh sáng lóe lên trong đầu hắn. Đúng rồi, lửa, tại sao hắn lại không để ý đến nó, giải pháp chính là lửa. Động vật, dù lớn dù nhỏ cũng đều sợ lửa, nhất là những loài có lông vũ và những loài sống trong rừng, nỗi sợ này đã in vào trong máu của chúng rồi, nếu hắn muốn ra ngoài, đơn giản chỉ cần đốt một đống lửa bên cạnh, sẽ không con chim nào dám nhào xuống gần một đống lửa cả, thậm chí không cần lửa, cái hắn cần là một đống khói. Như vậy khi làm việc bên cạnh hắn cũng không cần phải sợ đám chim to cũng như quá nóng.
Tất nhiên, hắn sẽ nói chuyện với mấy bô lão, hắn cần phải ra ngoài, hắn cần nhìn thấy trực tiếp bầu trời trên thế giới này. Hắn lọ mọ trong hang gần 9 tháng rồi. Đầu tiên là phải đốt một đống lửa từ sáng sớm lúc đám chim ưng chưa đi săn và đám săn đêm nếu có đã về nghỉ. Sau đó giữ cho lửa luôn âm ỉ để khói bốc lên nhiều nhất có thể. Hắn sẽ nhờ người gác cửa ra thử trước, nếu đám chim ưng vẫn không sợ và lao xuống thì vẫn chạy thoát thân được. Đúng vậy, kế hoạch cứ làm như thế, chờ các bô lão dậy hắn sẽ nói chuyện này.
Bây giờ, hắn cũng phải đi ngủ, suy nghĩ nhiều khiến đầu óc bé nhỏ của hắn quá mệt mỏi rồi, đáng lẽ ra, ở tuổi này của hắn, bộ óc chưa nên hoạt động nhiều đến mức này. Cũng may đây là ở bộ lạc nguyên thủy, nếu ở thế giới hiện đại hắn thể hiện ra khả năng này, có lẽ hắn sẽ sớm bị đem ra cắt miếng.
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại