Tận dụng lúc hứng thú của mọi người đang tăng cao, hắn đã chỉ cách để tạo ra một cái sọt đứng cho mấy người xung quanh. Vì không quan tâm đến tính thẩm mĩ mà cốt yếu tập trung đến tính bền chắc chịu lực, nên mọi người cũng tiếp thu rất nhanh cách đan lát, cũng một phần vì nó rất đơn giản, đơn giản là xen kẽ một cái luồn lên trên rồi một cái lại luồn xuống dưới, xen kẽ liên tục mà thôi. Bây giờ là ban ngày, nên cũng không có ai dám ra cửa để kiếm dây leo về cho hắn đan cả.
Hắn phải chờ buổi tối các bô lão sẽ nói chuyện với nhóm đi rừng, để ý và lấy về các loài dây leo bền chắc. Hắn không rõ ngoài kia có tồn tại cây mây hay không, nhưng nếu bộ lạc đã biết cách làm dây leo để leo lên leo xuống cửa động, thì sẽ biết cách kiếm những loại dây leo bền chắc về cho hắn.
với lượng cỏ khô trong động bây giờ cũng không đủ để làm ra mấy cái sọt, nhất là cỏ cũng không phải loại chất liệu phù hợp để làm, cái giỏ bằng cỏ đầu tiên kia chẳng qua là bất đắc dĩ vì không có cái gì khác nên hắn phải bện cỏ để làm mà thôi.
Vì trong hang cả ngày ngoài mài đá cũng chỉ có dọn dẹp, giữ lửa và lấy nước, mấy công việc quanh đi quẩn lại, sau khi có cái giỏ, mẹ hắn rất nhanh đã đổ đầy máng với vài lần đi lại. Hiện tại cũng đang hăng say tham gia học tập lớp đan lát do hắn chỉ đạo. Mọi người đan rồi lại gỡ ra, chủ yếu là biết được nguyên lí cách làm, chờ mai có nguyên liệu sẽ thực hành. Thời gian cũng trôi rất nhanh khi mọi người mải mê học tập, người trông cửa đã ném cuộn dây rừng xuống cho mọi người đi kiếm ăn trở về.
Vẫn như thường lệ, đến khi trời chập choạng tối, thời điểm đám chim khổng lồ con đã về tổ, mọi người bắt đầu lục tục kéo nhau trở về hang đá chuẩn bị cho bữa tối, cũng là bữa ăn duy nhất của toàn bộ lạc.
Vì thời tiết gần như không thay đổi mấy ở các mùa, nên việc tiết kiệm hoặc tích trữ thức ăn cũng không được mọi người quá quan tâm, có lẽ cũng liên quan đến việc không có cách nào giữ tươi được đồ ăn trong một thời gian dài.
Không có mấy khác biệt về lượng hoa quả cũng như chủng loại so với ngày hôm trước, có lẽ với kinh nghiệm kiếm ăn hằng trăm, hàng ngàn năm trên mảnh đất này, mọi người đã quá quen thuộc với việc mùa nào thì nên đi thu hái ở đâu, hi vọng về một sự đột biến nào đó là quá xa vời.
Thứ mà mọi người quan tâm chủ yếu luôn luôn vẫn là thịt động vật, vì theo hắn biết, không có mấy loài động vật nằm trong danh sách con mồi của bộ lạc hiện tại, một số loài động vật ăn cỏ loại nhỏ về cơ bản kích thước tối thiểu cũng giống như con thỏ hôm qua, một số loài như rắn rết kích thước cũng rất khổng lồ, để có thể săn bắn được đều phải trả một cái giá không nhỏ.
Hắn cũng phát hiện thấy một vấn đề khá nghiêm trọng khác, đó là bộ lạc không có muối, cũng chưa từng biết đến cái gì tương tự, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mọi người khát vọng thịt động vật hơn là hoa quả thực vật. Trong thịt động vật sẽ chứa hàm lượng muối cao hơn hẳn so với các loại hoa quả thông thường. Con đường thành bá chủ thế giới xem ra còn thật nhiều chông gai, nhưng không sao, hiện tại hắn còn chưa đến một tuổi, hắn có đủ thời gian để thay đổi thế giới này.
Thế rồi, đội đi săn cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ba con mồi được đội săn mang trở lại, hai con thỏ, và một con rết, ngoài ra, hắn còn thấy một vài loại côn trùng nhỏ hơn, như 3 con châu chấu, tuy đã chấp nhận kích cỡ các loài sinh vật ở đây đều ở mức ngoại hạng, nhưng khi thấy 3 con châu chấu được treo bên hông của một người trưởng thành hắn cũng không khỏi tấm tắc.
Con châu chấu màu xanh và to như một con gà, nếu so sánh với kích cỡ tương đối của cơ thể người, nó phải nặng từ 3 đến 5kg. phần thịt của nó phải đủ cho vài đứa trẻ con ăn uống thoải mái.
Dù số lượng con mồi săn được nhiều hơn so với hôm trước, nhưng hắn thấy mọi người cũng không có biểu hiện vui mừng trên mặt, không khí của đội săn trầm lặng khiến đám người còn lại cũng im ắng dần.
Sau một hồi giải thích của tộc trưởng, hắn đã hiểu được nguyên nhân, đội đi săn từ 19 người nay đã còn lại 18 người. Trong quá trình đi săn, đội săn gặp phải một con thú săn mồi khổng lồ, thứ được gọi là “Hai chân to” trông thấy và đuổi theo, một người không kịp trèo đến độ cao an toàn đã bị mổ trúng và nuốt chửng. Theo miêu tả hắn đoán con vật này có hình thể giống với loài gà, nhưng to như những con chim khổng lồ trưởng thành với cặp chân cao, rắn chắc, tốc độ chạy cũng rất khủng khiếp. Một họ hàng nào đó với loài đà điểu.
Thức ăn của loài này chủ yếu là các loài côn trùng trong rừng như nhện, rết, hoặc tất cả những con vật biết di chuyển nhỏ hơn nó. Tất nhiên, con người cũng ở trong danh sách, nhưng con người có tốc độ cao và biết cách né tránh, rất khó để bắt ăn thịt, nên thông thường khi thấy con người trèo lên cao ngoài tầm với, nó sẽ bỏ đi.
Rất tiếc, tự nhiên là thế, chỉ chậm chân một chút thôi cũng sẽ bị vô tình đào thải. Sau khi biết nguyên nhân cả bộ lạc cũng trầm lắng xuống, một phần là buồn khi có tộc nhân chết đi, và một phần là vì lo lắng cho nguồn thức ăn tương lai sắp tới, ít đi một người của đội săn tức là giảm đi một phần tỉ lệ săn bắt được con mồi. Nếu không có đủ lượng thịt cung cấp cho bộ lạc, người trong bộ lạc sẽ rất mau xuống sức và mắc bệnh.
Dù không hiểu nguyên nhân cũng như các lí giải khoa học, nhưng kinh nghiệm để tồn tại của loài người cũng đã tìm ra cách để sinh tồn khi không có nguồn bổ xung muối trực tiếp từ bên ngoài. Dĩ nhiên, hắn hiểu rõ, thịt là nguồn bổ xung muối khoáng chính hiện tại cho bộ lạc, nếu nguồn muối ít ỏi này bị gián đoạn, thì bộ lạc sẽ rất khó để vận chuyển tiếp, nhưng hắn cũng tin tưởng, để tồn tại cho đến hiện tại, bộ lạc cũng sẽ có phương án giải quyết vấn đề này, chủ yếu nếu đó là giải pháp thay thế, nó sẽ không tốt bằng nguồn bổ xung muối hiện tại.
Theo hắn biết, thông thường ở trong lục địa, rất khó để tìm ra một mỏ muối khoáng hoặc nguồn nước mặn. Dĩ nhiên, trong tự nhiên thì không gì là không thể. Có rất nhiều mỏ muối trên cạn, chủ yếu là hắn có gặp được không mà thôi.
Kinh nghiệm tìm kiếm nguồn muối khoáng là đi theo những loài động vật ăn cỏ, những loài này thường phải bổ xung thêm nguồn muối khoáng bên ngoài, vì thức ăn của chúng thường khó cung cấp đủ cho chúng lượng muối khoáng cần thiết để. Đó là kinh nghiệm hắn đã từng nghe được ở đâu đó hoặc trong một vài truyện trở về thời đồ đá mà hắn đọc được. Hắn sẽ nói cho nhóm đi săn chú ý việc này.
Nếu có thể tìm thấy mỏ muối thiên nhiên thì sự phụ thuộc vào thịt động vật cũng sẽ giảm đi đáng kể. Ít nhất, trong trường hợp xấu khi nguồn thực phẩm này khan hiếm hoặc trở lên khó săn bắt, người trong bộ lạc sẽ không bị thiếu muối làm giảm sức khỏe, sức bền và dễ mắc bệnh.
Nhưng vấn đề về muối hoàn toàn là hên xui, nó không phụ thuộc vào ý chí chủ quan của hắn. Nếu may mắn, bộ lạc của hắn đang ở vùng đất ngày xưa chìm dưới đáy biển, sau mới trồi lên, khả năng cao hắn sẽ tìm được một số nguồn muối nhỏ lẻ được tồn trữ lại. Nói chung, không nên đặt hi vọng vào khả năng này. Có lẽ giải pháp dễ dàng hơn cho việc bổ xung muối là tìm cách tăng năng xuất cho đội săn hiện tại. Chú ý một chút đến các loài ăn cỏ là được, nếu tìm được địa điểm mà chúng hay tập trung, khả năng khá cao sẽ tìm được nguồn muối khoáng.
Sau khoảng trầm khi nghe tin người xấu số, mọi người lại ai vào việc ấy chuẩn bị hưởng dụng bữa ăn duy nhất trong ngày. Sau đại hội chia của, thủ lĩnh và các thành viên đội săn đã ăn xong phần đồ ăn của mình, một bô lão bắt đầu kể về phát minh của hắn lúc ban ngày, sau đó nói cho thủ lĩnh ngày mai khi đi săn chú ý mang về thêm các loại dây rừng để mọi người chế tạo cái sọt, giúp mọi người mang mang vác hoa quả dễ dàng hơn. Mọi người cũng nhao nhao ra nhìn thành phẩm cái giỏ bằng cỏ hắn làm cho mẹ hắn xách nước.
Mọi người khi nhìn hắn cũng vui vẻ và thiện chí hơn hẳn, không khó để tưởng tượng ra thay vì xách túm lá cây, giờ đây mọi người có thể bỏ hoa quả vào cái gùi sau lưng, ít nhất về việc đi lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhất là khi phải trèo lên cây hái quả, nếu có một cái giỏ nhỏ đeo sau lưng, sẽ không cần quan tâm đến việc hoa quả bị rơi nát mất.
Nhân lúc này, hắn đã nghĩ ra mình cần nói với mọi người về việc chế tạo ra đồ gốm, một đồ vật có thể dùng để chứa nước, có thể dùng để nấu ăn rất tiện dụng. Tuy mọi người chưa hiểu nấu ăn là như thế nào, nhưng với niềm tin vừa tạo dựng với sản phầm đầu tay của hắn, mọi người cũng cảm thấy có lẽ sẽ không phải là một thứ vô nghĩa để chơi đùa nào đó của trẻ con.
Sau một buổi chiều vừa dạy mọi người đan sọt vừa suy nghĩ. Hắn đã thay đổi chủ ý về việc xây dựng hình tượng của hắn trong bộ lạc. Lúc ban đầu, theo hắn nghĩ nếu hắn bảo với mọi người có một vì thần nào đó đã truyền cho hắn những kiến thức này, đầu tiên mọi người có thể sẽ không tin, nhưng chỉ cần vài lần thể hiện ra các sản phẩm vượt thời đại của hắn, hắn chắc chắn tín ngưỡng về thần sẽ hình thành.
Nhưng hiện tại, hắn quyết định sẽ không làm như vậy. Việc thần hóa bản thân có thể sẽ khiến hắn dễ dàng điều khiển bộ lạc hơn, nhưng nó cũng tồn tại những tai hại to lớn. Nếu đã đầu thai sang thế giới này, hắn muốn làm cho loài người nơi đây sẽ có những đổi thay, không còn là con mồi dự bị nữa. Muốn làm được điều đó, một vị thần trong tưởng tượng sẽ gây ra rất nhiều hạn chế.
Thứ nhất, nếu thần nói cho hắn những kiến thức hiện đại, những kiến thức đó có thể cũng sẽ bị thần hóa, sẽ không còn động lực để cho những người thường sáng tạo ra cái mới, bất lợi với một giống loài phát triển, tín ngưỡng làm con người đoàn kết, nhưng nó cũng làm con người không dám phá vỡ những giới hạn do chính tín ngưỡng đó tạo ra. Cái hắn muốn là quyền chỉ huy bộ lạc, chứ không phải tạo ra một vòng kim cô để kiềm chế họ.
Thứ hai, nếu sau này hắn gặp bất trắc, không còn ai có thể câu thông vị thần mà hắn vẽ ra nữa, bước tiến văn minh của con người có thể sẽ bị đứt đoạn mất. Có lẽ do suy nghĩ quá nhiều đến việc tìm kiếm đồ đằng với các sức mạnh huyền bí nên hắn đã đi vào lối rẽ.
Bây giờ, hắn muốn xây dựng hình ảnh của hắn là một thiên tài, hắn muốn nói cho mọi người, hắn có thể nghĩ ra được một vài thứ là vì hắn chịu khó quan sát và suy nghĩ, chứ không phải được ai đó chỉ cách làm, để giải thích cũng rất đơn giản, hắn sẽ nói ra mạch suy nghĩ logic của ý tưởng đó, có lẽ mọi người sẽ không hiểu, nhưng không quan trọng, họ sẽ nghĩ do hắn rất giỏi và mọi người chỉ cần học cách làm từ hắn là được.
Một ưu điểm nữa với cách tạo uy tín này là hắn có thể nói cho mọi người, hắn có thể dạy cho đám trẻ con cách học để suy nghĩ như hắn, khi đó, sẽ có rất nhiều nhà phát minh khác ra đời chứ không chỉ riêng mình hắn nữa.
Việc của hắn, hắn tự hiểu một cách rõ ràng. Hắn là một người đầu thai có mang theo trí nhớ, hắn thông minh nhưng cũng không phải một thiên tài. Biết đâu đó trong thế giới này, khi tiếp cận được với các kiến thức khoa học cơ bản, sẽ sản sinh ra những bộ óc như anh sờ tanh, như ê đi sơn. Cái hắn cần làm là rút ngắn quá trình tìm hiểu những kiến thức cơ bản đó từ hằng nghìn năm xuống ngắn nhất có thể. Vì hiện tại hắn đã nắm trong tay thành quả công sức của hằng ngàn năm phát triển văn minh trên trái đất rồi.
Con người ở đây là sơ khai và nguyên thủy về mặt ý thức, chứ đầu óc và tư duy là hoàn toàn bình thường. Dưới sức ép của các loài ăn thịt khổng lồ, loài người ở đây chỉ có thể tập trung vào việc tìm kiếm thức ăn để sinh tồn, hắn tin nếu có đủ khoảng trống trong đầu khi không cần lo lắng về việc đi kiếm thức ăn và làm sao để sống sót trong rừng, nếu được dẫn dắt đúng hướng, những bộ óc này cũng sẽ có thể nghĩ ra những phát minh làm cho loài người phát triển như những người hiện đại ở trái đất.
Hiện tại, hãy để hắn làm thần đồng của bộ lạc này đi.
Sau khi mọi người đã thấy thành phẩm và đang mặc sức tưởng tượng sự tiện lợi mà nó mang tới, và tiếp đó nghe hắn trình bày về dự án đồ gốm, mọi người cũng hào hứng muốn nhìn thấy cái mà hắn gọi là đồ gốm này, và nó có thể mang đến những tiện ích gì cho bộ lạc. Hắn phải cố gắng liệt kê ra những thứ cần thiết.
Thứ nhất là nguyên liệu làm gốm, là một loại đất có tính dẻo, mịn, thường có thể nhìn thấy gần các suối nước, mất rất nhiều nước bọt hắn mới có thể miêu tả rõ cho mọi người biết loại đất mà hắn đang cần tìm, không phải loại đất nào cũng có thể làm gốm được. Quê hắn có mỏ đất sét khổng lồ, dưới tầng đất cát bình thường là một lớp đất sét dày, được khai thác để chế tạo đồ sứ cao cấp, nhưng hắn biết, với điều kiện hiện tại thì chẳng có cách nào nung ra được đồ sứ cả, đồ sứ cần có nhiệt độ nung cao hơn rất nhiều so với đồ gốm thông thường, và củi lửa thông thường rất khó cung cấp được nhiệt độ đó.
Đây cũng là vấn đề khiến hắn nhìn hai cục thiên thạch sắt mà bất lực. than lửa thông thường với một bếp lò xây kín có lẽ có thể cung cấp nhiệt độ cao nhất vào khoảng trên dưới 1000 độ C, nhưng nếu muốn có nhiệt độ cao hơn thì hắn phải tìm nguồn cung cấp nhiệt khác ngoài củi thông thường. Vấn đề này hắn cần có thời gian để suy nghĩ cách giải quyết. Hiện tại hắn cũng chưa có cách nào.
Ngoài ra, nếu khó tìm quá, mọi người có thể tìm kiếm sự thay thế bằng đất đùn lên của tổ mối, loại đất này cũng chứa chất kết dính tốt, bất đắc dĩ hắn cũng sẽ dùng thử.
Tiếp đến là củi, với cánh rừng trước mặt, có lẽ nguồn cung cấp chất đốt là bất tận, nhưng đừng quên, vũ khí hiện đại nhất bây giờ chỉ là mấy cái rìu đá, hắn không tin ai có thể cầm cái rìu đá chặt và chẻ được một cây gỗ to. Thế nên, sẽ phải phân công một số người thu gom những cây hoặc nhánh cây mới khô, vừa phải, vì gỗ mục cầm về cũng không có nhiều ý nghĩa.
Sau khi nghe và hiểu được hắn muốn gì, đã có một vị bô lão nói cho hắn, thứ đất mà hắn muốn tìm có thể đã được nhìn thấy ở một con suối cách bộ lạc một khoảng cách, trước đây bô lão này dẫn đám con gái đi trao đổi khi đi qua một đoạn suối đã bị trượt chân khi dẫm lên loại đất này. Hắn mừng húm, đúng, đặc điểm của đất sét là rất trơn trượt khi ẩm ướt. Nhưng nếu muốn đi đào lấy loại đất này, cả đi và về phải mất cả ngày. Thế nên ngày mai, mọi người vẫn tập trung vào việc kiếm thức ăn và thu thập dây rừng về làm sọt.
Hắn cũng đồng ý, khi có sọt thì việc mang đất về cũng dễ dàng hơn, Nhưng nếu ở gần đây có tổ mối nào, mọi người cũng cố gắng đào lấy mấy cục đất cứng mang về, hắn dự định đắp một cái bếp lò trước. Trước khi tốn nhiều công sức để mang lượng lớn đất về, hắn cũng phải thử xem ý tưởng của hắn có vấn đề gì không, và điều chỉnh để tìm cách nung ra sản phẩm đầu tiên, hắn cũng đã làm thực tế bao giờ đâu, tất cả đều chỉ là nghe nói.
Sau khi đã bàn giao xong mọi chuyện hắn phải chuẩn bị đi ngủ, cơ thể nhỏ bé của hắn cần phải ngủ đủ giấc để có thể phát triển một cách tốt nhất. Dù có tin buồn về một người trong đội săn đã mất, nhưng tâm trạng hiện tại của mọi người cũng khá tốt, một phần do lượng thịt hôm nay dồi dào hơn, một phần vì nhìn thấy công cụ mới đầy triển vọng, nó hứa hẹn một lượng thực phẩm lớn hơn sắp cập bến.
Rồi cả hang động cũng chìm vào im ắng, chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách cả đêm. Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy, mọi người cũng đã ai vào việc ấy từ bao giờ, cành cây chắn cửa cũng đã bị đẩy rơi xuống, ánh nắng cũng hắt vào một phần cửa hang. Mặc dù rất muốn lại chạy ra nhìn ngó bầu trời và cánh rừng xung quanh, nhưng hắn cũng sợ lại kéo xuống một con chim ưng khổng lồ nữa nên đành gắng nhịn.
hắn đi ra gần chỗ bếp lửa, cái hốc này rất phù hợp để cho hắn đắp một cái bếp lò. Nghĩ thì rất đơn giản, nhưng để làm được có lẽ hắn sẽ phải đập đi làm lại vài lần. Nghiên cứu kĩ địa hình là điều rất quan trọng.
Thông thường, bếp lửa chỉ được giữ ở mức khá nhỏ, nên hắn cũng chưa quan tâm khói bếp sẽ thoát ra đâu, nếu đường ra không đủ thông thoáng, khi hắn đốt lò đồng thời sẽ hun chết tất cả mọi người trong động. Hắn cũng phải giải quyết vấn đề này. Ở trái đất, hắn chỉ cần ra hàng vật liệu xây dựng hô một câu, là sẽ có một cái ống thoát khói phi 20 được ship về tận nhà, và mọi việc lại trở lên hết sức đơn giản, còn ở đây, hắn chưa nghĩ ra cách nào để xử lí vấn đề này.
Và còn hai cục sắt kia nữa, làm cách nào để nấu nó ra, đúc lại thành vài vật dụng cần thiết. Hắn hoàn toàn mù tịt về luyện kim, hắn chỉ nhớ mang máng sắt có nhiệt độ nóng chảy khá cao, vào khoảng trên 1500 độ, còn quặng sắt với hàm lượng cao như cục thiên thạch kia thì hắn không rõ. Khi có điều kiện hắn sẽ thử, vì một thứ gì đó bằng kim loại bây giờ sẽ giảm độ khó cho các kế hoạch sắp tới của hắn rất nhiều.
hắn đã phát hiện ra những lỗ nhỏ để thoát khói trên nóc động. đó là một vài kẽ nhỏ dẫn ra bên ngoài núi đá, khe khá hẹp, nó không phù hợp để thoát một lượng lớn khói, nếu hắn muốn nung gốm hoặc làm bất cứ thứ gì với bếp lò, hắn phải tìm ra cách xử lý vấn đề này trước đã. Thật quá khó vì hiện tại hắn đang chẳng có cái gì trong tay cả.
Khó quá bỏ qua, làm cái gì dễ dàng hơn đã. Sau khi đòi hỏi tiếp liệu buổi trưa xong hắn bắt đầu đi ngủ.
Khi hắn tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối, các nhóm đi kiếm đồ ăn vẫn chưa về, vài bô lão vẫn đang ngồi luyện tay đan lát với đám cỏ khô để chuẩn bị thực hành với dây rừng. Hiện tại, hắn chỉ có thể chỉ đạo kĩ thuật, chứ không đủ sức để thực hành với vật liệu mới.
Mọi người lục tục dừng tay khi hai người gác cửa quăng cuộn dây rừng xuống đón những người đi kiếm ăn trở về. Hôm nay, mọi người cũng chờ những nhóm đi kiếm đồ ăn trở về, nhưng ngoài ra, còn đang chờ những cuộn dây rừng để thể hiện tay nghề, rất nhiều người đã luyện tập đan cỏ cả một ngày để chuẩn bị cho việc tạo ra những chiếc gùi bền chắc.
Hắn cũng rất ngạc nhiên về khả năng học hỏi nhanh nhạy của những người này, có lẽ, trong đầu càng đơn giản, ít suy nghĩ vụn vặt thì càng dễ dàng học tập kiến thức mới. Sắp tới, có lẽ hắn nên mở lớp dạy chữ cho đám trẻ con. Muốn có một nền văn minh, buộc phải có một loại ngôn ngữ chữ viết, vừa để dễ dàng truyền dạy kiến thức, cũng vừa để truyền đạt thông tin, tránh nói miệng tam sao thất bản. Dự định thì thật nhiều, nhưng muốn có được uy tín và tiếng nói trong bộ lạc, phải xem lợi ích thực tế của việc làm gùi sau tối hôm nay như thế nào.
Vì phải để ý thu thập dây rừng nên thu hoạch cả ngày của các nhóm hái lượm bị sụt giảm đôi chút, nhưng may mắn không có trường hợp giảm quân số nào xảy ra. Nhóm phụ nữ nuôi con có vẻ như được giao nhiệm vụ chủ yếu đi thu thập dây leo, trong 20 người đi ra ngoài kiếm ăn, có đến 15 người vác bó lớn dây rừng trở về.
Cũng đúng, vì họ cũng chính là chủ lực của nhóm hái lượm, ai cũng muốn mình có một cái gùi thật lớn, thật chắc để đựng được càng nhiều thứ hơn, lắm lúc gặp rất nhiều quả rừng, nhưng gói lá đã đầy nên mọi người đành phải bỏ lại, mà hoa quả đã chín trong rừng nếu không vặt hết sẽ có những loài động vật khác dọn sạch. Nhóm đi săn hôm nay cũng vác về 5 bó dây lớn và 3 con mồi.
Một con không biết gà hay chim nhưng to như con đà điểu, một con thằn lằn dài bằng một người trưởng thành, hắn không chắc có phải thằn lằn hay không, nhưng về hình thể khá tương tự. Và một con thỏ xám như thường lệ, có vẻ vùng đất này có khá nhiều thỏ xám, đây là loại thịt xuất hiện với tần xuất tối đa, bữa tối thứ 3 kể từ khi hắn đi ra khỏi khu vực trẻ sơ sinh. Cả ba ngày hắn đều nhìn thấy thỏ, hôm nay hắn sẽ quyết định xin thử một miếng thịt. Vì theo hắn cảm nhận, sữa mẹ đã không đủ cung cấp cho nhu cầu của hắn hiện tại. Và dĩ nhiên, phần của hắn sẽ được khấu trừ từ xuất của mẹ hắn.
Ngoài ra, nhóm lìu tìu và bà bầu cũng mang về lẻ tẻ những bó dây nhỏ hơn, nhưng gộp lại số lượng cũng rất khả quan. Khi những người chuyên chế biến thức ăn bắt đầu hành động, một số người cũng đã bắt đầu gom đống dây rừng lại và sơ chế, tuốt bỏ những mầm chồi và những đoạn dây đã khô giòn cũng như những đoạn còn quá non. Mọi thứ dường như đã tấp nập hơn mọi hôm.
Đặc biệt, hôm nay hắn đã nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán khi mọi người làm việc, chứ không trầm lắng im lặng như mọi khi. Có người hỏi nhau cách đan sọt, có người lại lo lắng không đủ dây để làm cho mỗi người một cái. Hắn cũng ra xem xét xem mình có nhận ra đây là loại dây gì không, có đảm bảo chất lượng hay không. Kết quả khiến hắn rất im lặng, hắn chẳng nhận ra loại dây nào cả.
Có một loại dây hắn nhìn rất giống dây bìm bịp, một loài thân cỏ nhỏ bằng nửa cái đầu đũa, đấy là trong trí nhớ của hắn, còn ở đây, chỉ giống về đặc điểm hình dáng, còn kích thước của nó to như một ngón tay người lớn. Mọi người chủ yếu đều lấy loại dây này, thân mềm dai và rỗng ruột. Đặc biệt là khi khô cũng không bị giòn.
Cuộn dây mọi người sử dụng để leo lên và xuống hang động cũng là loại dây này, nhưng là một bó to được buộc lại với nhau. ngoài ra, còn có một số loại dây khác nhưng hắn không nhận được, không giống với bất cứ một loài nào trong trí nhớ của hắn, dù gì, hắn cũng chẳng phải nhà thực vật học, nên không nhận được mới là bình thường, hắn tặc lưỡi bỏ qua, dùng được là được rồi.
Hắn cũng hỏi xem mọi người có gặp loại dây leo có gai ngược mọc thành bụi lá thon dài không, hắn nhận được câu trả lời là rất nhiều, vì loài này không có thiên địch nhưng nhu cầu ánh sáng lớn nên ở những nơi có ánh sáng tốt mọc rất nhiều, nó cũng có rất nhiều gai nhọn mọc ngược nên mọi người gặp thường đi đường vòng. Cũng đúng, thời đại này chưa có đồ kim loại để phát rừng.
Đồ sắc bén nhất là 3 cái đao xương của nhóm thợ săn, ai rảnh mà chui vào bụi dây mây đầy gai góc, trong khi đó sự lựa chọn cho dây leo còn rất nhiều. Nhưng mọi người không biết, dây mây sau khi lột vỏ phơi khô mới là chất liệu tuyệt vời nhất để làm gùi. Bền, nhẹ nếu ngâm được với dầu nữa thì có thể làm áo giáp giống như đám gì đó trong phim tam quốc mà hắn quên mất chi tiết rồi. Thôi kệ nó, muốn thu hoạch được dây mây thì cần có cái gì đó sắc bén, hoặc đao xương to và dài hơn mới có thể thu lấy dễ dàng, hiện tại cứ bằng lòng với những loại này đi đã. Dùng tạm một thời gian là đủ rồi.
Sau một lúc, với sự chỉ đạo kĩ thuật của hắn, mà thực ra mọi người đã không cần hắn chỉ đạo nữa, tại hắn lon ton đi lại chỉ trỏ để giành công thôi, một chiếc sọt đứng đã được ra đời với đai bằng 3 vòng dây và hai quai được luồn vào buộc một cách thủ công.
Sau khi hoàn thành, một phụ nữ to lớn cơ bắp lập tức thử đeo lên người, dù không biết cảm giác thế nào, nhưng có vẻ như người này đang rất hãnh diện vì là người đầu tiên được thể nghiệm một sản phẩm mới chưa từng có.
Khi mọi người thử cho hoa quả vào trong cái gùi để nhìn xem khả năng chứa đựng của nó như thế nào, sau khi cho hết phần của gần 7 bọc lá mới gần được một nửa của cái gùi, mọi người bắt đầu ồn ào trầm trồ cả lên, điều đó có nghĩa là nếu có cái gùi trên lưng, lượng hoa quả tối thiểu của một người có thể mang được bằng mười người trước kia. Sẽ không để bị lãng phí khi không có khả năng cầm về nữa. Ngày trước, khi đầy bọc lá, mọi người chỉ có thể cố gắng ăn hết phần hoa quả chín còn thừa, và để số đã hái được làm phần cho những người ở nhà hoặc những đội không tìm thấy hoa quả khác, nếu vẫn dư ra thì chẳng còn cách nào ngoài bỏ lại.
Bây giờ mọi người có thể tự tin sẽ càn quét sạch số hoa quả đã chín mang về. Mọi người thì háo hức nhìn ngó sờ thử hoặc đeo thử cái gùi mới, còn hắn lại nhăn mặt lại, vì hắn nhìn ra một điểm thiếu sót của cái gùi. Đó chính là bộ khung, cái gùi hiện tại khi chưa đựng đầy hoặc chưa đủ nặng còn chưa thấy điểm thiếu sót rõ ràng, nhưng hắn đã thấy nó có biếu hiện xệ xuống và méo lại.
Trước hắn không chú ý, vì bố mẹ hắn làm sọt tre và khung sọt cũng bằng tre luôn, làm hắn nhầm tưởng đó là những lan dọc, nhưng hắn nhớ lại rồi, những cái đó không phải là lan dọc mà là bộ khung để duy trì cái sọt không bị méo xệ khi chứa nặng.
hắn bắt đầu giải thích với mọi người về thiếu sót của cái gùi hiện tại. Rất nhanh, mấy bô lão đã hiểu được ý của hắn, sau đó lựa chọn một vài cành củi vừa phải để buộc lại thành một bộ khung, sau đó mới đan lồng vào, đồng thời gia cố thêm các nút buộc ở mỗi lần đan vòng qua.
Đến khi mùi thịt nướng lan tỏa khắp nơi báo hiệu nhóm chuẩn bị đồ ăn tối đã hoàn thành, thì một chiếc sọt mới cũng được trình làng. Rắn chắc, vuông vức có lẽ đeo lên hơi cấn lưng một chút, nhưng với loại dây mềm thì đây là giải pháp hợp lý nhất để vừa đựng được nhiều hoa quả lại tránh móp méo.
Hắn lại chú ý với mọi người, vì gùi là đeo trên lưng, nên mọi người đều phải cẩn thận chú ý hơn khi đi kiếm ăn, cần có đủ thời gian cởi gùi để leo cây khi có nguy hiểm tới gần, trước mọi người cầm túm lá cây, nên khi nguy hiểm chỉ việc buông tay rồi trèo lên cây, hắn không muốn vì chưa quen với công cụ mới mà bị giảm quân số vì không chạy kịp.
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại