Giấc Ngủ Nhẹ Nhàng

Chương 22: Chương 22



“Anh phát điên cái gì vậy?” Cổ tay Lâm Miên bị anh siết chặt đến mức đau đớn, rõ ràng đêm qua anh đã đồng ý rằng hôm nay sẽ vạch rõ giới hạn với cô, nhưng bây giờ lại nổi điên ở một nơi có nhiều người qua lại như vậy.
Trì Khâm nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Miên, có tức giận, có hoảng loạn. Điều anh muốn biết là cô sợ bị tên kia nhìn thấy đang ở cùng anh hay cô sợ bị bạn cùng lớp nhìn thấy.
Người đã đến ngã rẽ, sắp đụng phải họ rồi, Lâm Miên lắc mạnh cổ tay nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích. Bị rơi vào tình thế nguy cấp, cô chỉ có thể xoay người dựa vào bức tường phía sau cửa cầu thang, dùng cơ thể của Trì Khâm để che mình lại.
Từ khe cửa nhìn thấy Hứa Nhiên đi vào hành lang, cô mớᎥ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng trên đỉnh đầu vẫn chưa hề dời đi.
Trì Khâm dựa lại gần, giam cầm cô gái vào giữa lồng ngực: “Có phải em thích cậu ta hay không?”
Tiếng chuông vào học vang lên khi anh vừa dứt lời.
Lâm Miên dùng sức giẫm lên giày của anh nhưng sắc mặt của người trước mặt không hề thay đổi, cô có chút tức giận, nói: “Anh coi tôi là loại người gì?”
Trong lòng có người khác nhưng vẫn làm những chuyện đó với anh mà mặt không đổi sắc hay sao. Hôm qua còn chung chăn gối với người này, hôm nay đã đổi thành người khác.
“Tôi phải về lớp rồi.” Cô che giấu sự khô rát trong cổ họng, đẩy vai anh ra. Quả nhiên, lời nói của đàn ông khi ở trên giường đều không thể tin được. Cho dù hôm qua anh có đồng ý thì cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay đến kiếm chuyện với cô.
.“Hôm nay em không được quay về lớp.” Lâm Miên vừa tiến lên một bước liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trì Khâm, giây tiếp theo, bả vai đã bị anh kẹp chặt, nửa túm nửa kéo lên lầu.
Lâm Miên không dám hét lớn vì sợ gây sự chú ý với người khác, chỉ đành thấp giọng mắng anh: “Đồ khốn nạn, Trì Khâm!”
“Anh bị điên à! Tên chó… điên! Mau buông tôi ra!”
Lâm Miên mắng người không ngừng, sức lực của chàng trai quá lớn, kéo cô lên trên, mắt cá chân bị cọ đến phát đau.
Cho đến khi bị ném xuống ghế sô pha trong phòng, mái tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng của Lâm Miên rơi tán loạn sang hai bên, trông vô cùng chật vật, đôi mắt cô đỏ hoe, nhận ra đây là nơi mình gặp Trì Khâm lần đầu tiên.
Đôi mắt đen nhánh của Trì Khâm vô cùng sắc bén: “Mắng đủ chưa?”
Lâm Miên có chút sợ hãi khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, vì vậy cô cố gắng bình tĩnh lại, ngồi trong góc sô pha, trên mặt rơi đầy nước mắt.
“Đừng có làm dáng vẻ đáng thương như vậy.” Cái đầu hơi cúi xuống của Lâm Miên bị nâng lên, hổ khẩu của chàng trai đè vào cằm cô, buộc cô phải nhìn anh.
“Em thích cậu ta sao?”
Bốn bề vắng lặng, thỉnh thoảng sẽ có tiếng đọc sách từ dưới lầu truyền đến, buổi học hôm nay chắc chắn là cô không thể quay về được rồi.
“Tôi không thích.” Giọng nói của Lâm Miên chứa đựng sự uất ức.
Trì Khâm hơi thả lỏng tay ra, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên má cô: “Vậy nói xem, em thích ai?”Hơi thở của Lâm Miên hơi khựng lại, anh không kiêng nể gì mà muốn công thành đoạt đất, không thèm suy xét đến sự hoang vắng đằng sau của tòa thành trì.
Hoàn toàn xem nhẹ việc anh đã từng thề non hẹn biển dưới tòa thành rằng sẽ cho phép cô làm một người qua đường bình thường.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.