Giấc Ngủ Nhẹ Nhàng

Chương 21: Chương 21



Trì Khâm đứng ở cuối hàng, liếc nhìn sang khối 11 vài lần, Lâm Miên học ở lớp 1, gần với khối 12 nhất.
Ngay cả Quý Ôn cũng chú ý tới anh liên tục quay đầu ra sau, tiết thể dục giữa giờ đã qua một nửa mà Trì Khâm vẫn không nhìn thấy cái người da trắng đến chói mắt ở lớp 1 đâu.
Mặc kệ người khác đang làm gì, Trì Khâm lẻn ra từ phía sau, khi đi đến tầng hai thì dừng lại rẽ vào. Cả hành lang không có một bóng người, vào lúc anh đi đến cửa lớp một, nghe thấy có tiếng nói chuyện bên trong.
“Cậu dựa vào định luật bảo toàn khối lượng, nó mất đi 0,093 mol…” Giọng nói của chàng trai rất rõ ràng và rành mạch.
Trì Khâm đứng ở cửa sau nhìn vào trong, hai bóng dáng dựa rất gần nhau, khi chàng trai đang giảng bài sẽ thỉnh thoảng chạm vào mu bàn tay đɑng cầm bút của cô gái.
Anh nghe thấy giọng nói vô cùng ngoan ngoãn của Lâm Miên, khác hẳn với giọng điệu cố ý già mồm khi nói chuyện với anh: “Được, để tớ cân bằng phương trình.”
Trì Khâm thu hồi ánh mắt, đi lên tầng. Nhóm người vừa mới tập thể dục giữa giờ xong đang chen chúc nhau đi lên.
Quý Ôn nhìn thấy chàng trai đứng ở hành lang, vốn định tiến lên khoác vai anh, nhưng khi vừa chạm vào lại chợt nhận ra hơi thơ của người trước mặt đang cực kỳ thấp, ánh mắt sắc lạnh như muốn đóng băng người khác.
“Cậu có biết thằng nhóc tên Từ Nhiên học lớp 11 không?”
.Quý Ôn hơi sửng sốt, gần đây Trì Khâm vô cùng có hứng thú với lớp 11: “Biết, ba của cậu ta là Phó giám đốc Sở Giáo dục, đã từng đến nhà em ăn cơm.”
Trì Khâm cau mày: “Cậu ta rất nổi tiếng à?”
“Đương nhiên rồi. Cậu ta giống như phiên bản lớp 11 của anh vậy, nhưng người ta tốt tính hơn tên mặt lạnh anh rất nhiều, phần lớn những người không dám thích anh thì sẽ thích cậu ta.”
Quý Ôn nói xong, cảm thấy hơi thở của người bên cạnh càng thấp hơn, vẻ mặt như chuẩn bị nổi bão.
Nhìn Trì Khâm đi vào lớp rồi lại đi ra, cũng không biết bị bệnh gì, chuông vào lớp vừa vang lên, anh vẫn không dừng bước, Quý Ôn cũng đã quen với việc anh không coi ai ra gì rồi.
Đến khi tan học Trì Khâm cũng không quay lại.
Lâm Miên đến trường mớᎥ được giáo viên dạy Hóa thông báo rằng cô phải học bù môn này, và từ nay trở đi sẽ phải ở lại lớp để làm bài tập trong tiết tập thể dục giữa giờ.
Sau giờ học, cô và Từ Nhiên bị gọi đến văn phòng để hỏi xem chuyện học bù có ổn không.

Từ Nhiên bị vướng chuyện phát bài thi nên Lâm Miên đành phải đi trước.
Khi cô đi đến hành thang tầng ba, đột nhiên cổ tay bị ai đó tóm lấy, chưa kịp hét lên đã đụng vào ngực của người trước mặt.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tim Lâm Miên đập như trống bỏi.
“Sao vậy?” Cô nhìn chàng trai đứng ở cửa cầu thang, liếc sang bên cạnh, cảm thấy chột dạ.
Trì Khâm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không còn ngang ngược như thường ngày mà có vẻ thờ ơ lạnh nhạt hơn, trái tim Lâm Miên run lên khi bị anh nhìn như vậy.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở dưới lầu, Lâm Miên quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô hoảng sợ, cơ thể vẫn đang bị Trì Khâm khống chế.
Lâm Miên giãy giụa, cuống quýt nhìn anh: “Mau thả tôi ra.”
Sắc mặt Trì Khâm càng lạnh lùng hơn, cô sợ người khác biết quan hệ giữa mình với anh, Hứa Nhiên cũng nổi tiếng như vậy, sao cô lại không sợ liên quan đến cậu ta.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Lâm Miên nhéo eo Trì Khâm, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ tay của cô vẫn không hề lơi lỏng.
Trì Khâm kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng nói: “Em thích cậu ta sao?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.