“Anh không tắt đèn à?” Lâm Miên nhìn ánh đèn phòng khách chiếu qua khe cửa, nhỏ giọng hỏi người nằm bên cạnh. Trì Khâm nhắm mắt lại nói: “Đó là thói quen của tôi.” Lâm Miên không có yêu cầu gì về chỗ ngủ, nhưng khi đèn bật sáng, cô luôn thấy vẻ mặt và động tác của hai người không có nơi nào để che giấu. Người nằm bên cạnh giống như một cái lò sưởi, liên tục truyền hơi ấm sang. Cô nhích người lại gần mép giường, dường như đêm nay kéo dài hơn bình thường, lúc này cô mới tĩnh lại, đối mặt với hiện thực: “Ngày mai anh có đi học không?” “Sao vậy?” Trì Khâm chú ý đến cô gái đang cuộn mình sát mép giường, có vẻ như rất bất an. Lâm Miên có chút khó nói, nhìn anh thăm dò: “Chuyện tối nay là tối nay, ngày mai là ngày mai, có được không?” Trì Khâm trở mình, có lẽ vì bầu không khí đêm nay quá tốt, sự lạnh nhạt trên người anh đã giảm đi rất nhiều, nhưng lúc cau mày thì vẫn vô cùng hung dữ: “Em sợ cái gì?” “Rất nhiều thứ.” Lâm Miên thở ra, cô cảm thấy mình giống như một kẻ cặn bã không muốn chịu trách nhiệm vậy: “Làm người qua đường bình thường vẫn tốt hơn.” Trong lòng Trì Khâm trầm xuống, anh không phải là Lâm Miên nên không có cách nào để đồng cảm với cô được. Nhớ đến những lời liên quan đếm cô mà Quý Ôn nói đến lần trước, Trì Khâm mềm lòng, vươn cánh tay dài ôm Lâm Miên vào lòng: “Được.” .Dù sao cũng chỉ là lúc đi học mà thôi. Lâm Miên ngửi thấy hương cam bergamot trên người anh, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, từ từ nhắm mắt lại. Cô đang mặc áo thun của Trì Khâm, hai tay nắm lấy cái áo đó, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. —— “Này, cậu lại phá kỷ lục mới rồi.” Trì Khâm bước vào từ cửa sau, ngồi bên cạnh Quý Ôn, anh ấy nhìn chằm chằm anh mỉm cười. “Trước đây trễ nhất là tiết thứ hai, hôm nay còn muộn hơn nữa.” Cả người Quý Ôn thò qua, cười hề hề hỏi: “Hôm qua anh cũng không chơi game, nói đi, anh đã làm cái gì.” Trì Khâm nhướng mày: “Học.” Anh lấy điện thoại di độn̴g từ trong túi ra, hơi khựng lại một chút. Anh vẫn chưa có phương thức liên lạc của Lâm Miên. Khi tỉnh dậy vào sáng nay, người trong lòng đã sớm không còn nữa, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã quá giờ tự học buổi sáng của trường trung học phụ thuộc rồi. Trì Khâm âm thầm cong môi cười, cái danh ăn chơi trác táng ở trường trung học phụ thuộc này của anh đúng là đã truyền đi xa, cô không hề có ý định gọi anh dậy đi học. “Cười dâm thế?” Quý Ôn đá ghế của anh: “Anh không cướp người về tay nhanh như vậy đó chứ? Em thấy cô gái đó ngoài trắng ra thì còn có gì đặc biệt đâu, còn không bằng cái người theo đuổi anh lúc trước, tên là cái gì Bùi học lớp 4 ấy?” Còn chưa kịp nói xong thì Quý Ôn đã bị đá xuống ghế, ngồi bệt trên mặt đất. Trì Khâm cúi đầu nhìn anh ấy, thấp giọng nói: “Đừng có nói nhảm.” Ánh mắt của mọi người trong lớp đảo qua, Quý Ôn còn chưa kịp ngồi dậy đã nghe thấy Trì Khâm giơ tay lên, mặt không đổi sắc nói: “Thầy ơi, cậu ấy nói thầy giảng sai rồi, cậu ấy làm mới đúng.” Quý Ôn đứng lên, mặt đối mặt với thầy giáo. Trong tiết thể dục giữa giờ, Trì Khâm đi theo đám người, khi giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy anh đi đến cuối hàng còn cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy người này xuống sân tập thể dục bao giờ.