Trần Phương Vọng tách biệt hoàn toàn so với đám siêu phàm giả tân binh, trông như một mình hắn đang đối đầu với hơn hai trăm siêu phàm giả cùng lúc.
Ban đầu vẫn chưa xảy ra chuyện gì, lại trông thấy đám người kia rơi vào trạng thái hoảng loạn, nên hắn nhanh chóng lùi về bên trái, muốn hòa lẫn vào đám người bọn họ.
Nhưng còn chưa bước tới bước thứ mười, thì đã bị một người trong số bọn họ phát hiện, hắn biết mình sắp phải đối mặt với một cuộc hỗn chiến khốc liệt.
"Đừng hoảng nữa, tất cả nhanh vây hãm hắn, loại bỏ hắn khỏi cuộc thi trước!"
Mà Trần Phương Vọng đã đoán được phần nào rồi, chỉ là hơi khó tin khi người khởi đầu cuộc hỗn chiến lại chính là Lương Thành Tài.
Trần Phương Vọng không nghĩ hắn ta sẽ cố chấp đến vậy, rõ ràng chuyện trước đó chẳng to tát mấy, hắn ta vẫn muốn ép người khác vào đường cùng.
Với lời nói vây hãm đó, hàng trăm ánh mắt liền đổ dồn về phía Trần Phương Vọng, thấy rõ bọn họ thật sự muốn đánh gục và loại bỏ hắn khỏi bài kiểm tra này.
Và hơn hết, điều hắn lo lắng không phải việc đối đầu với hàng trăm người cùng lúc, mà là bản thân hắn chưa nắm rõ được thiên phú của tất cả bọn họ.
Mặc dù bản thân sở hữu kỹ năng Chữa Lành (A) có thể tự chữa trị cho bản thân, nhưng đối đầu nhiều người thế này, chẳng biết hắn kiên trì được đến bao giờ.
CQC.
Trước hàng trăm người đang lao lên, Trần Phương Vọng bình tĩnh sử dụng kỹ thuật CQC, nhằm giữ vững tinh thần, đồng thời lợi dụng sơ hở của đám người rồi lao vào đánh trực diện.
Tuy nhiên, kỹ thuật CQC nhanh chóng bị áp chế bởi khả năng đặc biệt của Lương Thành Tài, điều mà Trần Phương Vọng lo lắng nhất cuối cùng đã xuất hiện.
Lương Thành Tài co giãn hai cánh tay, khiến nó dài hơn hai mươi mét, rồi phóng tới chỗ Trần Phương Vọng, quấn lấy cơ thể hắn, trói chặt không buông.
Thiên phú Co Giãn ?
Loại thiên phú này giúp cơ thể siêu phàm giả co giãn bất cứ bộ phận nào, khiến chúng dài ra hay ngắn lại đều được, còn có khả năng lợi dụng độ đàn hồi để t·ấn c·ông.
Dĩ nhiên phải có sự hậu thuẫn của đám đông xung quanh, khi bọn họ liên tục dồn ép Trần Phương Vọng, khiến hắn không biết t·ấn c·ông hay tránh né từ bên nào.
Lương Thành Tài trong thời gian ngắn đã thành thục khả năng giãn nở cơ thể, dùng nó như một sợi dây thừng, canh lúc Trần Phương Vọng bị vây hãm rồi quấn chặt lấy cơ thể hắn.
"Tất cả tránh ra, tôi sẽ hạ gục hắn!"
Lương Thành Tài bất ngờ hét lên, khuôn mặt hơi khó chịu vì phải giữ chặt Trần Phương Vọng, cũng biết rõ bản thân không duy trì được lâu.
Chính vì thế Lương Thành Tài nhấc tay mình lên, đưa Trần Phương Vọng lên giữa không trung, rồi vận sức ném mạnh xuống đất.
"Nếu không muốn c·hết thì đầu hàng đi tên thấp kém. Còn nếu vẫn cố chấp chống cự, vậy thì đừng trách người khác ra tay độc ác!"
Lương Thành Tài hét lớn, dùng chút nhân tính còn lại của mình khuyên đối phương đầu hàng, ít nhất thì hắn còn biết không nên để ai đó phải c·hết trong bài kiểm tra.
Hắn ta bắt đầu cảm thấy run sợ, lo lắng rằng việc mình ra tay quá tàn độc sẽ khiến đối phương c·hết thật, nhưng hắn ta tự nhủ mình chỉ nghe theo lời đội trưởng Phùng Chí Thanh nói.
Trong khi đó, Trần Phương Vọng lao xuống mặt đất với tốc độ cực kỳ nhanh, ở vị trí này nhìn xuống, có thể thấy viễn cảnh kinh khủng sắp xảy đến.
Dẫu vậy hắn không hề tỏ ra lo lắng một chút nào, ngược lại còn nở nụ cười tà dị, khuôn mặt như đang tận hưởng điều gì đó vô cùng tuyệt vời.
Tất nhiên ít ai biết được hắn từng mong ước mình sở hữu khả năng bay lượn trên bầu trời, nhằm dễ dàng nhìn thấy khung cảnh bên dưới mặt đất.
"Có lẽ sẽ hơi đau một chút, nhưng mình phải cố gắng chịu đựng nó..."
...
Bên ngoài lồng ánh sáng.
Mười đội trưởng của Đội Cảnh Vệ lấy ghế ngồi xuống, nghiêm túc nhìn đám tân binh đánh đấm lẫn nhau.
Đối với siêu phàm giả cấp cao, việc nhìn phạm vi xa rất dễ dàng, nên bọn họ gần như thấy được mọi thứ từ khoảng cách gần.
Lúc này ba người Shogun Hiroshima, Jasmine Vincent, và Nguyễn Vũ Thiên di chuyển xuống, đến gần chỗ mười đội trưởng.
"Không cần câu nệ, tiếp tục quan sát bọn họ đi."
Shogun trầm giọng với với đội trưởng Phùng Chí Thanh, chỉ bằng lời nói cũng đủ khiến đám đội trưởng run rẩy và áp lực.
Biết đám người bọn họ áp lực khi ngồi cạnh kiếm sĩ mạnh nhất nhân loại, Jasmine bèn hỏi một câu, xóa tan bầu không khí căng thẳng.
"Đội trưởng Thanh, anh có ấn tượng với người nào trong số họ không?"
Đội trưởng Phùng Chí Thanh lập tức nhìn về phía Jasmine, giọng hơi run đáp.
"Tôi... Thú thật tôi không biết gì về đám tân binh này, vả lại trường cấp ba nằm ở khu vực xa xôi này, sợ rằng chẳng có ai đủ đặc biệt."
"Ồ? Vậy là thiên tài thức tỉnh thiên phú cấp SS hay SSS đều không có nhỉ? Nhưng ít nhất cũng phải có ai đó thức tỉnh thiên phú cấp S, nếu không thì khu vực Tây Nam sẽ gặp nhiều khó khăn trong tương lai."
Đội trưởng Phùng Chí Thanh hiểu lời này có ý nghĩa gì, nôm na chính là nhân lực yếu kém, tương lai thú triều kéo đến, chắc chắn không giữ được bức tường phía Tây Nam.
Mà một khi có bức tường nào đó sụp đổ, những bức tường liên kết sẽ gặp ảnh hưởng cực kỳ nặng nề, hơn nữa nguy hiểm nhất là bị tàn phá từ bên trong.
Tiếp viện chắc chắn không nhiều, và khi vỡ trận trước, thì xem thành công như đưa địch vào nhà, chỉ có t·ự s·át mới cản bước được phần nào thế tiến công của thú triều.
Dĩ nhiên việc siêu phàm giả bạo thể không còn xa lạ, thậm chí mười tám năm trước có đến hơn năm ngàn siêu phàm giả bạo thể để ngăn chặn thú triều.
"Jasmine, cô đừng nghĩ tiêu cực như vậy, ai cũng muốn trở thành thiên tài giống cô. Tuy nhiên, bọn họ mới tức tỉnh vài ngày trước, thậm chí là sáng hôm nay. Làm thế nào đội trưởng Thanh biết được ai thức tỉnh thiên phú cấp cao?"
Nguyễn Vũ Thiên bình tĩnh đáp lại Jasmine, lời nói vừa muốn tâng bốc đối phương, vừa cho thấy hắn rất lý trí, thận trọng trong từng câu nói.
Đội trưởng Phùng Chí Thanh lập tức cúi người cảm kích Nguyễn Vũ Thiên, được nhân loại mạnh nhất giải vây, đời này hắn chẳng còn gì hối tiếc.
"Cảm ơn ngài giúp tôi trả lời ngài Jasmine, quả thật phía Đội Cảnh Vệ chúng tôi không nhận được nhiều thông tin về học sinh năm nay. Mặt khác tôi nghĩ vẫn sẽ có ít nhất vài ba người thức tỉnh thiên phú cấp S, tôi tin vào trực giác của mình."
"Trực giác là thứ vô dụng nhất đối với một siêu phàm giả, nó nói rõ những gì anh có thể làm chỉ là bám víu niềm tin của mình vào điều anh không có phương pháp giải quyết. Thay vì dùng trực giác, sao anh không thử mạo hiểm hơn, hoặc ít nhất bỏ công sức ra để điều tra tình hình?"
Câu nói này của Jasmine tuy không nói thẳng, nhưng cũng vả vào mặt đội trưởng Phùng Chí Thanh vì không làm tròn bổn phận của một đội trưởng Đội Cảnh Vệ.
Bọn họ được trao nhiệm vụ canh gác bức tường, không có nghĩa bọn họ chỉ quan tâm tới mỗi bức tường, mà còn phải quản lý người dân sống gần khu vực đó.
Tức là nói, đội trưởng Phùng Chí Thanh chưa quản lý được cư dân xung quanh, còn nói những điều vô lý như tin vào trực giác, thứ không cần thiết đối với siêu phàm giả.
Trực giác chỉ đúng khi nó thuộc dạng quan sát và phản xạ trước những tình huống diễn ra xung quanh, đối với chiều hướng tâm linh, thì hắn sai hoàn toàn.
May mắn thay, một lần nữa đội trưởng Phùng Chí Thanh được giải vây, lần này nhờ vào việc Trần Phương Vọng đang rơi nhanh từ trên cao xuống.
"Đội trưởng Thanh, ngươi nhanh chuẩn bị cứu thằng nhóc đó đi, nhưng cũng phải chờ tới lúc thằng nhóc đó nói ra hai chữ đầu hàng!"
Shogun dùng giọng nội lực nói với đội trưởng Phùng Chí Thanh, cả đám người cùng lúc nhìn vào bên trong lồng ánh sáng.
Đội trưởng Phùng Chí Thanh ra hiệu cho vài đội trưởng khác chuẩn bị tiến vào trong, cứu lấy Trần Phương Vọng sắp chạm đất.
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, cách mặt đất chỉ còn khoảng tám mét, dường như trong vòng hai giây nữa hắn sẽ nằm bẹp dưới đất.
"Chẳng cần biết cậu ta có chịu nói đầu hàng hay không, lập tức xông vào cứu...!"
Đội trưởng Phùng Chí Thanh hốt hoảng gào thét vào tai các đội trưởng còn lại, với tốc độ này, đến bọn họ cũng chả dám chắc sẽ cứu kịp thời.
Đột nhiên, Shogun đưa tay ngăn cản, báo hiệu bọn họ dừng lại mọi hành động, dường như vừa nhận ra điều gì đó khác thường.
"Khoan đã, không cần cứu đâu, thằng nhóc đó nhất định sẽ sống sót!"
"Huh? T- Thưa ngài, tại sao...?"
Đội trưởng Phùng Chí Thanh hoảng hốt tới mức nói chuyện lắp bắp, khó hiểu trước quyết định ngừng cứu từ Shogun.
"Yên tâm đi, thằng nhóc đó vừa cười, đúng là tên điên mà!"
"C- Cái gì? Trong tình huống đó cậu ta còn cười được sao?"
Sau khi nghe câu trả lời của Shogun, đội trưởng Phùng Chí Thanh còn cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu hơn, thật sự chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nguyễn Vũ Thiên và Jasmine bên cạnh cũng gật đầu trước câu trả lời của Shogun, chứng tỏ Trần Phương Vọng hoàn toàn không gặp chút vấn đề nào.
...
Ầm ~
Thanh âm Trần Phương Vọng lao mạnh xuống đất vang lên, tất cả cùng hướng mắt về phía hắn, khá xa so với vị trí ban đầu.
Ngay tức khắc, bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc, chứng kiến Trần Phương Vọng vẫn đứng vững dù bị ném từ trên cao xuống.
Thậm chí bên dưới vị trí hắn tiếp đất, một vùng nhỏ trũng xuống, nền bê tông bị hắn phá nát, còn hắn chẳng hề hấn gì.
Vốn dĩ hắn có thể gặp nhiều vấn đề hơn nếu Lương Thành Tài giữ hắn trên tay, và vung mạnh xuống đất, vì như thế hắn sẽ không cử động được tay chân.
May mắn là Lương Thành Tài chọn cách ném, nên Trần Phương Vọng mới sử dụng kỹ thuật từ võ thuật Đài Quyền Đạo để tiếp đất.
Trong lúc bản thân lơ lửng trên không trung và sắp đến gần mặt đất, hắn dùng đòn đá xoay để cưỡng chế thay đổi tư thế, rồi kết thúc bằng đòn đá chẻ.
"A... Đau c·hết đi được, hắn thật sự muốn g·iết mình à? Nếu không có kỹ năng chữa lành, chắc mình tàn phế rồi..."
Đương nhiên không phải ai cũng làm được, chân hắn gần như bị gãy, các khớp xương cũng trật qua các bên, và nhờ vào kỹ năng Chữa Lành bậc (A) mới sống sót trong gang tấc.
"Chậc, tới nữa rồi."
Trần Phương Vọng tặc lưỡi lẩm bẩm một câu, vội vàng điều chỉnh tư thế, đặc biệt cố cử động hai chân, nhanh chóng bước lên khỏi vùng trũng.
Ngay khi hắn bước lên trên, hàng trăm người lao về phía hắn, dẫn đầu là một tên mập cao gần hai mét, toàn thân và các cơ bắp cứng như sắt thép.
Tên mập gồng cơ tay, cơ bắp nổi lên cực kỳ rõ ràng, săn chắc đến đáng sợ, và còn kinh khủng hơn khi hắn ta vung nắm đấm thép về phía trước.
Thay vì tránh né, Trần Phương Vọng bất ngờ đứng yên tại chỗ, giữ vững trọng tâm, tự tin đón nhận cú đấm như trời giáng đó.
Thiên phú của tên mập là Cứng Cáp.
Loại thiên phú này giúp hắn ta tăng cường sức phòng thủ của cơ thể, biến chúng trở nên cứng như sắt thép, vừa phòng thủ tốt, vừa t·ấn c·ông cực kỳ mạnh mẽ.
Trong thoáng chốc, cú đấm v·a c·hạm vào vùng ngực của Trần Phương Vọng, lập tức đẩy lùi hắn về sau, uy lực mạnh đến mức tạo ra chấn động nhẹ khi cả hai v·a c·hạm nhau.
Nhưng Trần Phương Vọng chỉ bị đẩy lùi đúng ba bước, lồng ngực hơi nhói một chút, bù lại kỹ năng Chữa Lành (A) giúp hắn giảm bớt cơn đau.
Đối với tên mập vừa mới t·ấn c·ông Trần Phương Vọng, trông hắn ta vẫn còn rất ổn định, hơn nữa còn đủ sức t·ấn c·ông thêm vài lần nữa.
Mà Trần Phương Vọng cũng chẳng nao núng một tí nào, liên tục dùng thân thể chống đỡ những cú đấm, điều này giúp hắn thích nghi nhanh với việc chịu đòn.
Chỉ trong thời gian ngắn, các cú đấm của tên mập không còn tác dụng đối với hắn, và khung cảnh hệt như những con thiêu thân lao vào lửa.
Mỗi một giây phút trôi đi, đám tân binh quên mất rằng bọn họ đang đối đầu với nhau, và một vài người trong số đó đã bất ngờ bị loại khỏi cuộc hỗn chiến.
Chín người ở cuối hàng đang lợi dụng sơ hở của đám tân binh, đánh vào vị trí trọng yếu của bọn họ, khiến rất nhiều người bị loại trong thời gian ngắn.
Nhận thấy cơ hội, Trần Phương Vọng bất ngờ tung cú đá nhanh thẳng vào mặt tên mập, ba bốn cái răng văng ra ngoài.
Đồng thời dùng đòn đá nhanh thêm lần nữa, đá thẳng vào bụng tên mập, làm cho hắn ta đau đớn ngã nhào xuống đất.
"Đầu hàng, đầu hàng, tôi đầu hàng...!"
Trần Phương Vọng bước nhanh tới phía trước, muốn t·ấn c·ông thêm nhưng lại nghe tên mập liên tục nói đầu hàng, nên quyết định dừng lại.
Sau đó, vài đội trưởng Đội Cảnh Vệ bên ngoài di chuyển vào trong kéo tên mập và những người bị loại ra ngoài.
Bấy giờ, tám người giúp Trần Phương Vọng giải vậy tập hợp về phía hắn, khuôn mặt của bọn họ rất quen thuộc.
Là đám người buổi sáng ở trong phòng y tế? Bọn họ chịu giúp mình sao?
Không để cho Trần Phương Vọng có thời gian thắc mắc, hai trăm người còn sống sót phía đối diện nổi giận xông lên.
"Này, chúng ta chuẩn bị tám người đối đấu với hai trăm người đấy, các cậu có ai sợ không?"
"Cậu nói gì thế Đình Thái, tụi này mà sợ bọn họ à?"
"Haha, phải như vậy mới hấp dẫn chứ, đây là trận đấu tôi luôn mong chờ."
"Hơi khó khăn để giành chiến thắng, nhưng phải đấu một trận bán sống bán c·hết với bọn họ."
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác xuất hiện trước mặt Trần Phương Vọng, những người chưa từng quen biết lại cùng chung chiến tuyến.
Bây giờ tất cả bọn họ phải đối đầu với hai trăm siêu phàm giả, điều chẳng dễ dàng đối với bất cứ ai, khi mà tất cả đều ngang bằng về cấp độ.