"Sau tất cả những gì thầy nói, thầy mong các em nhìn nhận hiện thực theo hướng tích cực, chứ không phải là sự tiêu cực, cũng đừng nghĩ rằng nhân loại sẽ diệt vong."
"Đối với một số người, có lẽ hi vọng đang vụt tắt dần, nhưng điều đó chỉ xảy ra khi chúng ta ngừng hi vọng, ngừng đặt niềm tin vào sự sống còn của chính bản thân mình."
"Thời điểm n·hạy c·ảm này, hãy hi vọng nhân loại sẽ sống sót, như thế các em mới có thể hướng tới những khát vọng xa xôi hơn, những ước mơ mà các em hằng mong ước."
"Tiền bạc, danh vọng, và quyền lực, nó chỉ đến khi các em còn tồn tại, khi thế giới này không phải đối mặt với nguy hiểm nữa!"
Thầy Trương cảm thấy rất vui khi đám học sinh lắng nghe mình nói, cũng tiếc nuối vì không nói ra những lời này sớm hơn, cho tất cả các học sinh đã rời đi hiểu rõ hiện thực.
Nhưng có thể đấy là số phận đã áp đặt từ trước, và bọn họ sẽ nhận ra trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, chấp nhận hiện thực, hay chạy trốn khỏi nó đều do bọn họ tự quyết định.
Lúc đó, tâm lý và nhận thức, chính là thứ giúp bọn họ thay đổi cái nhìn về thế giới, việc phân biệt tầng lớp cao thấp chẳng khác gì một sự so sánh vô nghĩa.
"Thưa thầy, những chuyện thầy vừa kể cho chúng em nghe, thật sự chỉ có một số ít người biết thôi ạ?"
"Chuyện này vượt quá tưởng tượng của em, giống như tất cả bị thôi miên và sống một cách ngu ngốc..."
Vài học sinh tâm lý có chút bất ổn, nhất thời vẫn còn mơ hồ trước lời nói của thầy Phương, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng nói rõ bản thân đang chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Thầy Phương tiến tới gần bọn họ, nhìn qua một lượt, duy chỉ Trần Phương Vọng là người bình tĩnh nhất, như thể đã nhận ra hiện thực từ sớm, dù vậy vẫn khó tin trước sự xuất hiện của Á Thần và Ngoại Thần.
"Đừng nghĩ về việc bản thân từng sống như thế nào, thay vào đó, các em nên hướng tới mục tiêu tiếp theo, tương lai thế nào đều do chính các em quyết định."
"Chiều nay Đội Cảnh Vệ sẽ ghé sang trường chúng ta, các em đã trở thành siêu phàm giả hãy cố gắng gia nhập Đội Cảnh Vệ, phần còn lại chọn học những công việc thầy đã nói trước đó."
"Tuyệt đối không được nản chí, muốn trở thành siêu phàm giả, thì phải luôn luôn nỗ lực, muốn trở nên mạnh hơn, thì phải cố gắng đương đầu với hiểm nguy."
"Bây giờ tất cả ai về nhà nấy đi, hoặc quay lại phòng huấn luyện tìm hiểu sâu hơn về năng lực của mình, tìm hiểu xem tiếp theo mình nên làm gì, từ đó thể hiện cho Đội Cảnh Vệ thấy."
Nói xong, thầy Phương lạnh lùng vỗ vai Trần Phương Vọng một cái, muốn nói lời gì đó nhưng lại ngập ngừng không thốt thành lời, rồi lặng lẽ bước ra ngoài cửa, để lại đám học sinh còn đang ngơ ngác.
Đám học sinh sống ở khu vực nguy hiểm, chỉ là chưa bao giờ đối mặt với nó, giờ nghe đến một thứ cao siêu hơn, dĩ nhiên tâm trạng rất bối rối, việc chấp nhận hiện thực sẽ có chút khó khăn.
Lâm Đình Thái nằm trên giường bệnh nãy giờ, cơ thể hồi phục về trạng thái ban đầu, nhìn bạn học mới hiểu rõ bản thân cũng từng ngờ nghệch như thế nào, may mắn là hắn đã thay đổi sau khi ngất đi.
"Mọi người đừng đứng đây nữa, tôi bình phục rồi, cũng chẳng còn chuyện gì để nói, nghe lời thầy quay về hết đi, sức mạnh siêu phàm không phải thứ trong thời gian ngắn nắm bắt được đâu!"
Sau đó, từng người từng người rời đi, tràn ngập những suy nghĩ khác nhau, chuyện gì đến sẽ đến, trước mắt bọn họ cần gia nhập Đội Cảnh Vệ, hoặc tìm kiếm ngành nghề nào đó phù hợp.
Trần Phương Vọng cũng tương tự, dù sao trường học không phải nơi hắn thuộc về, bây giờ có sức mạnh rồi, nên tập trung phát triển bản thân, và cố hết sức gia nhập Đội Cảnh Vệ.
Tuy nhiên, còn chưa đi được ba bước, Lâm Đình Thái bất ngờ kéo tay hắn lại, khuôn mặt hơi ngượng ngùng, hít thở sâu một hơi như thể lấy hết dũng khí ra để nói.
"Mày... À không... Tôi xin lỗi cậu, lẽ ra tôi không nên thách đấu cậu, mọi chuyện cũng chẳng rắc rối đến vậy. Nhưng thành thật mà nói, tôi rất cảm ơn cậu vì đã chấp nhận lời thách đấu, nếu không tôi cũng chẳng nhận ra bản thân tự cao thế nào."
Trần Phương Vọng không còn bất ngờ trước hành động của Lâm Đình Thái nữa, và ngay từ đầu hắn cũng chắc trách móc gì đối phương, một trận đấu thử sức là điều nên được diễn ra thường xuyên.
"Chúng ta chưa đủ thân đến mức nói những lời sến súa này, chuyện hôm nay cứ để gió cuốn đi đi, chúng ta đều phải sống cho chính mình, hi vọng được gặp lại cậu ở Đội Cảnh Vệ."
"Hahaha, tất nhiên, hẹn gặp lại."
Nói xong, Trần Phương Vọng trong bộ quần áo rách rưới bước ra khỏi phòng y tế, không lâu sau đó Lâm Đình Thái cũng rời đi, quay về chuẩn bị cho buổi chiều gặp mặt các thành viên của Đội Cảnh Vệ.
...
Buổi chiều, 15 giờ 30 phút, trường cấp 3 Phòng Tuyến Số 13, sân chính.
Vốn Trần Phương Vọng chẳng có nhà, khắp nơi tứ phương đều là chỗ nghỉ ngơi, nên từ sớm đã có mặt ở sân chính của trường, chờ đợi Đội Cảnh Vệ tiến vào.
Cùng với đó là hàng trăm học sinh, hay nói đúng hơn là những siêu phàm giả tân binh, tất cả đều tập trung đầy đủ tại đây, ai nấy đều thể hiện dáng vẻ tự tin và nghiêm túc.
Mà Trần Phương Vọng giống như một kẻ lạc đàn, hắn vẫn mặc bộ quần áo rách rưới, và mọi người cố gắng cách xa hắn, ánh mắt cũng có chút khinh thường, ghét bỏ.
Cho nên hắn chỉ có thể đứng ở cuối hàng, riêng một mình hắn đứng đó, thật sự trông rất tội, nhưng hắn chẳng bận tâm lắm, đã quá quen với việc bị đối xử thế này rồi.
Khoảng năm phút sau, từ bên ngoài cổng trường xuất hiện rất nhiều xe chuyên dụng dành cho Đội Cảnh Vệ, mỗi chiếc xe được trang bị các thiệt bị phòng vệ lẫn t·ấn c·ông.
Sau một hồi sắp xếp xe ngay ngắn, mười đội trưởng Đội Cảnh Vệ bước xuống, đi tới trước mặt đám siêu phàm giả tân binh với vẻ mặt nghiêm nghị, cùng với giọng nói đầy nội lực.
"Tất cả, nghiêm!"
Tất cả nghe theo, hai chân khép lại hình chữ V, đứng thẳng như cột, giữ vững tư thế nhìn về phía trước, tiếp tục lắng nghe từ vị đội trưởng đứng giữa hàng.
"Chào tất cả các tân binh, những siêu phàm giả sắp gia nhập Đội Cảnh Vệ. Tôi là Phùng Chí Thanh, đội trưởng Đội Cảnh Vệ số 1, trực thuộc khu vực bức tường phụ, hay còn gọi là cổng phụ, phía Tây Nam bức tường thành!"
Bức tường được xây dựng theo hình vuông, bao quanh toàn bộ không gian bên trong, bao gồm bốn bức tường chính, hay cổng chính, tương ứng bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Ngoài ra còn bốn bức tường phụ, hay cổng phụ, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, và Tây Bắc, mỗi hướng của các cổng phụ gần như không có sự khác biệt so với cổng chính.
Bởi vì trước đây thú triều thường t·ấn c·ông theo các hướng chính Đông, Tây, Nam, Bắc, nên phía cao tầng mới gọi cổng chính cổng phụ, nhằm dễ phân biệt và tập trung nhân lực vào các cổng chính.
"Chắc hẳn các bạn đều nghe qua về việc tuyển nhân lực cho Đội Cảnh Vệ rồi, nên chúng tôi sẽ vào thẳng vấn đề, cũng như sắp xếp buổi kiểm tra một cách nhanh chóng."
Đám siêu phàm giả tân binh bất đầu cảm thấy hơi run sợ, thông thường trong các buổi kiểm tra, mọi người phải thể hiện sức mạnh của mình tốt nhất có thể, bung hết toàn bộ khả năng.
Do số lượng siêu phàm giả các năm gần đây khá khan hiếm, đặc biệt là siêu phàm giả ở độ tuổi 18, nên mới kiểm tra từng người một, hơi mất thời gian nhưng đánh giá cũng chuẩn xác hơn.
Tất nhiên dưới sự chứng kiến của mọi người, việc thể hiện sức mạnh sẽ không được trơn tru, thậm chí còn vì áp lực mà thể hiện kém cõi, phụ thuộc rất nhiều vào tâm lý của mỗi người.
Đội trưởng Phùng Chí Thanh nhìn lên bầu trời, lúc này ba siêu phàm giả xuất hiện và lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ của bọn họ vừa thanh cao, vừa tỏ ra áp lực vô cùng mạnh mẽ.
"Bài kiểm tra gia nhập Đội Cảnh Vệ lần này thay đổi, không còn kiểm tra từng người giống lúc trước nữa. Thay vào đó, Đội Cảnh Vệ và những cao tầng trong Hiệp Hội Siêu Phàm Giả quyết định chọn Hỗn Chiến làm bài kiểm tra chính thức!"
Toàn bộ tân binh trong sân chính đều ngạc nhiên khi nghe đội trưởng Phùng Chí Thanh nói, thay đổi phương thức kiểm tra thành một cuộc hỗn chiến, chưa từng có tiền lệ như vậy xuất hiện trước đây.
Bình thường kiểm tra năng lực của từng người đã đủ khó khăn rồi, bây giờ lựa chọn từ cuộc hỗn chiến, khẳng định quá trình đánh giá năng lực sẽ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Tức là nói, đánh giá đối với mỗi người cao hơn những năm trước, không còn thể hiện kỹ năng và thiên phú riêng biệt, mà tập trung vào sức mạnh tổng thể lẫn khả năng chiến đấu trong sự hỗn loạn.
Trần Phương Vọng cảm thấy bất an khi bài kiểm tra thay đổi, điều này đồng nghĩa với việc, nếu hắn tham gia vào cuộc hỗn chiến, nhất định sẽ bị tất cả mọi người chú ý, và tập trung loại bỏ đầu tiên.
Mặc dù đây là một cuộc hỗn chiến diễn ra giữa tất cả các siêu phàm giả tân binh, nhưng đối với một kẻ ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội như hắn, nó chẳng khác nào mở ra thêm cơ hội cho những người khác.
Loại bỏ một kẻ thấp kém là loại bỏ đi một đối thủ không xứng tầm, từ đó nâng cao cơ hội gia nhập Đội Cảnh Vệ, cuộc cạnh tranh cũng diễn ra công bằng hơn trong mắt đám tân binh kia.
"Nghe đây, hỗn chiến là gì thì các bạn đều biết rõ rồi nên tôi không giải thích về nó, việc của các bạn là thể hiện thật tốt, và thậm chí giành chiến thắng cuối cùng."
"Ba vị phía trên mà các bạn nhìn thấy là giám khảo đánh giá bài kiểm tra lần này, có thể nhiều người đã biết đến, nhưng tôi vẫn giới thiệu cho những ai chưa biết."
"Đầu tiên, bên trái hướng mắt của các bạn, Shogun Hiroshima của gia tộc Hiroshima, gia tộc nổi tiếng về kiếm thuật. Ngài Shogun đây cũng là Kiếm Sĩ mạnh nhất nhân loại, sáng tạo nhiều kiếm thuật đỉnh cao, năm nay bốn mươi hai tuổi."
"Tiếp đến, người đứng giữa, Jasmine Vincent của gia tộc Vincent, gia tộc nổi tiếng với khả năng sử dụng ma pháp. Ngài Jasmine là nữ trưởng của gia tộc, còn được biết đến với cái tên Nữ Hoàng Ma Pháp, Pháp Sư mạnh nhất nhân loại, và chỉ mới hai mươi tám tuổi."
"Cuối cùng, người đứng bên phải các bạn, Nguyễn Vũ Thiên, nghe đến họ Nguyễn chắc các bạn cũng đoán ra phần nào rồi. Ngài Vũ Thiên chính là người được sinh ra từ gia tộc họ Nguyễn nổi tiếng, những người góp công xây dựng năm bức tường thành vững chãi. Hơn hết, ngài Vũ Thiên hiện là nhân loại mạnh nhất, người gần chạm tới cấp độ Bán Thần, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi!"
"Nếu như các bạn thể hiện tốt trong cuộc hỗn chiến, ngoài được gia nhập Đội Cảnh Vệ, nhiều khả năng các bạn còn được ba người bọn họ để mắt và nâng đỡ. Nên biết, việc nâng đỡ ở đây chính là trao nhiều tài nguyên quý giá, giúp các bạn thăng cấp thật nhanh, trong hai năm đạt tới cấp độ một trăm."
Nghe đến đây, đám tân binh càng áp lực hơn, việc có mặt của ba nhân vật nổi tiếng trong bức tường cuối cùng cũng đủ khiến bọn họ khó tin. Bây giờ nghe thấy nhận được sự nâng đỡ của bọn họ, tất cả mọi người đều sẽ bán sống bán c·hết giành lấy chiến thắng cuối cùng trong cuộc hỗn chiến.
Trần Phương Vọng ở cuối hàng nuốt một ngụm nước bọt, đối với hắn gia nhập vào Đội Cảnh Vệ đã đủ giúp bản thân hướng tới nguyện vọng hằng mong ước. Giả sử được một trong ba vị đó nâng đỡ, tỉ lệ tìm ra tung tích của cha mẹ hắn lên đến một ngàn phần trăm, thậm chí mất vài giờ thôi đã nhận được thông tin về bọn họ rồi.
Bởi thế nên, Trần Phương Vọng rất khao khát trở thành người đứng vững cuối cùng của cuộc hỗn chiến, cơ hội này, dù là ai cũng không muốn bỏ qua. Nhất là khi hắn còn nhiều điều cần giải quyết và hướng tới, mà để làm được tất cả điều đó, bắt buộc hắn phải có sức mạnh và quyền lực.
Bấy giờ, một bức tường ánh sáng được dựng lên xung quanh sân chính của trường học, toàn bộ siêu phàm giả tân binh bị nhốt vào bên trong.
Đội trưởng Phùng Chí Thanh nhìn lên trên không rồi gật đầu, nãy giờ giải thích cho đám tân binh vừa đủ thời gian năm phút, nên nhận được chỉ thị bắt đầu hỗn chiến.
"Tất cả siêu phàm giả tân binh, thời gian chuẩn bị đã hết, những gì cần nói tôi đều nói rõ cả rồi, việc còn lại là sự thể hiện của các bạn đối với ba vị giám khảo. Hơn nữa, nhớ kỹ điều này, mỗi người các bạn hãy bung hết sức mình, tuyệt đối không khoan nhượng, thể hiện sát ý lên đối phương cũng được."
"Đội Cảnh Vệ sẽ luôn bảo đảm an toàn, chỉ cần hét lên 'đầu hàng' thì bọn họ sẽ đưa các bạn ra ngoài, cho nên đừng sợ gặp nguy hiểm trong lúc chiến đấu. Và, các bạn hãy xem đối thủ như dị thú bên ngoài bức tường, bằng mọi giá phải lấy mạng chúng!"
Vừa dứt lời, bức tường ánh sáng bao trùm cả phần trên cao, trông hệt một cái lồng chim, đồng thời một hình chiếu xuất hiện giữa không trung.
Bên trên hình chiếu, dãy số đang đếm ngược dần, tất cả mọi người biết rằng đó chính là thời gian diễn ra cuộc hỗn chiến.
59 phút 57 giây.
59 phút 56 giây.
59 phút 55 giây.
Đồng hồ không ngừng đếm ngược từng giây, sự hoảng loạn vẫn còn hiện trên khuôn mặt đám tân binh, mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng.
Bọn họ phải chém g·iết lẫn nhau để giành chiến thắng, hoặc từ bỏ một cách hèn nhát để có thể thoát khỏi c·ái c·hết, tương tự việc đánh mất cơ hội vào Đội Cảnh Vệ.
Tuy rằng mọi người hơi hoảng loạn, nhưng khi một người nào đó khởi đầu cuộc chiến, tất cả lập tức trở thành một con người khác, lao vào nhau điên cuồng như những con mãnh thú kháu máu.