Khoảng mười lăm phút sau khi đưa Lâm Đình Thái đến đây, nhìn chung tình trạng của hắn tương đối bình thường, hoàn toàn không gặp chút vấn đề gì.
Theo lời cô y tá nói, quả thật hắn bị sốc do di chuyển nhiều với tốc độ cao và bất ngờ bị t·ấn c·ông vào ngay giữa bụng, mới khiến hắn sùi bọt mép rồi ngất đi.
Lúc này, thầy Phương, Trần Phương Vọng và những học sinh trong lớp tập hợp xung quanh giường bệnh của Lâm Đình Thái, chờ hắn tỉnh dậy.
Đến thời điểm hiện tại Trần Phương Vọng vẫn đang băn khoăn, không hiểu tại sao đám học sinh kia lại khó chịu với hắn nhiều như thế.
Rõ ràng chỉ là một cuộc so tài bình thường, đối phương cũng chẳng gặp vấn đề nặng nề gì, nhưng ai nấy đều muốn làm quá vấn đề lên, ép ai đó phải vào đường cùng.
Điều này giống như muốn nhân loại xảy ra nhiều mâu thuẫn trong nội bộ, từ tầng lớp thấp bên dưới cho đến tầng lớp cao hơn, khống chế suy nghĩ và hành động của bọn họ.
May mắn là Trần Phương Vọng đủ thông minh, đủ nhận thức để hiểu những gì thầy Phương dạy suốt thời gian qua, nên ít nhiều suy nghĩ lẫn hành động đều thiên về lý trí.
"Ư... C- Chuyện quái gì vừa xảy ra với mình vậy?"
Đột nhiên, giọng nói của Lâm Đình Thái vang bên tai, cả đám người đều tập trung nhìn về phía hắn, trông hắn bây giờ khá hỗn loạn, liên tục lẩm bẩm trong miệng.
"Đình Thái, em không sao chứ? Mọi thứ vẫn ổn đúng không?"
"A? Thầy Phương, em không sao, hơi nhói ở bụng một chút thôi. Nhưng vừa rồi có chuyện gì xảy ra với em thế thầy...?"
Lâm Đình Thái nhất thời khó chấp nhận việc mình bị Trần Phương Vọng đánh bại, lại còn chỉ trong duy nhất một đòn, thật sự rất đáng xấu hổ.
Nhất là khi cuộc sống của cả hai được phân biệt vô cùng rõ rệt, một người được ăn học và huấn luyện tử tế, một người thì chẳng khác gì ăn mày.
Hơn nữa, nếu nghĩ kỹ hơn, thiên phú của Trần Phương Vọng cũng mạnh hơn hắn vài bậc, vừa phòng thủ tốt, vừa t·ấn c·ông mạnh, công thủ song toàn.
"Đình Thái, cậu ổn thật chứ? Đừng tự dối lòng mình, nếu cảm thấy đau ở đâu, bộ phận nào gặp vấn đề thì cứ nói, mọi người sẽ giúp cậu đòi lại công đạo!"
Đám học sinh vẫn chưa chịu từ bỏ, đặc biệt là Lương Thành Tài, dường như hắn muốn ép Trần Phương Vọng và thầy Phương, buộc bọn họ chịu toàn bộ trách nhiệm.
"Tôi thật sự không gặp chút vấn đề nào cả, các cậu bị làm sao thế?"
"Còn làm sao nữa? Tên ăn mày này vừa rồi đánh cậu ra nông nỗi đó, tất nhiên chúng tôi muốn hắn chịu trách nhiệm rồi?"
"Huh? Ý cậu là, tôi, tôi bị tên đó đánh bại trong một đòn? Đừng đùa nữa, chắc chắn ai đó cố tình đánh lén tôi, bằng không..."
Khi Lương Thành Tài nhắc về việc Lâm Đình Thái bị Trần Phương Vọng đánh gục bằng duy nhất một đòn, hắn càng suy sụp hơn, tâm trạng trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, Lâm Đình Thái không có ý định bắt Trần Phương Vọng chịu trách nhiệm, ngược lại còn tỏ ra ngưỡng mộ hắn.
"Chuyện này khá bất ngờ, nhưng mọi người đừng làm quá lên như vậy, hắn vẫn rất biết chừng mực mới không t·ấn c·ông vào yếu điểm của tôi."
"Này này, cậu..."
"Vả lại kỹ thuật chiến đấu của hắn cực kỳ tốt, ngay cả CQC cũng sử dụng thành thục, quả thật rất đáng khâm phục tài năng luyện võ của hắn."
"Chậc, cậu đang nghĩ gì thế? Bị đánh bại bởi một kẻ thấp kém như hắn, đáng tự hào lắm sao?"
Trong một phút bốc đồng, Lương Thành Tài buông lời cay độc lên Lâm Đình Thái, đồng thời hạ thấp Trần Phương Vọng xuống.
Thầy Phương nhẫn nhịn từ lúc ở phòng thí nghiệm tới hiện tại, giờ đây cũng không thể nhịn nổi nữa, lập tức quát lớn.
"Lương Thành Tài, em câm miệng cho thầy!"
"Đây là lần cuối thầy nhắc nhở em, có thể sau hôm nay thầy không còn dạy ở đây nữa. Nhưng bởi vì từng là học sinh của thầy, nên thầy mới luôn nhẫn nhịn không nói."
"Em mở miệng một câu người này thấp kém, người kia thấp kém, trong khi em chẳng hơn được bao nhiêu người ngoài kia? Em cảm thấy việc so sánh giúp em trở nên thanh cao hơn, thượng đẳng hơn sao? Đúng là suy nghĩ nông cạn!"
"Em nên tự biết kiểm điểm bản thân đi, vốn dĩ được nuôi dạy trong môi trường tốt nhất, được cung cấp nhiều tài nguyên. Tuy nhiên, mãi cho đến hiện tại em mới thức tỉnh thành công, lại nghĩ rằng khi trở thành siêu phàm giả thì em có thể đứng trên tất cả mọi người rồi?"
"Bởi vậy nên thầy thường dạy các em rằng, nhân loại chúng ta đều bình đẳng với nhau, chẳng có người nào cao thượng hơn người nào hết. Nhưng vì sự phân biệt cấp bậc từ những phần nhỏ nhặt đó, dần dần nó trở nên lớn hơn, trôi dần theo thời gian, mới dẫn đến sự suy tàn của nhân loại."
"Hai năm sắp tới mọi người đều sẽ rất bận rộn, cuộc càn quét của dị thú có thể lấy đi tất cả những gì chúng ta đang sở hữu. Thay vì ở đây chê trách ai đó, ép họ vào đường cùng, thì hãy nghĩ xem nên làm cách nào trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn."
Những lời này khiến Lương Thành Tài vừa xấu hổ, vừa tức giận hơn, trong khi một vài người khác lại chú tâm lắng nghe nó, và cho rằng hắn đang làm sai.
"Thầy Phương nói đúng đó, cậu sai rồi Thành Tài, xin lỗi thầy một tiếng rồi suy nghĩ về nó đi."
Ban đầu Trần Phương Vọng còn nghĩ Lâm Đình Thái là người thiếu suy nghĩ, thích hành động theo ý bản thân, bây giờ có cái nhìn khá tốt về hắn.
Rõ ràng ban nãy hắn ta rất khó chịu trước Trần Phương Vọng, lúc này thứ suy nghĩ đó đã biến mất, ngược lại tỏ ra khó hiểu trước hành động của đám học sinh kia.
Lương Thành Tài nhìn thấy ánh mắt của mọi người khó chịu đối với mình, dẫu vậy vẫn không chịu nhận sai, cố gắng giải thích điều gì đó.
"Chậc, tôi đang cố giúp cậu đấy?"
Lương Thành Tài nghe hắn nói vậy, trong lòng trở nên bực tức hơn, giống như bị phản bội bởi một người thân cận, khó chịu tột cùng.
"Mấy người muốn làm gì, muốn nói gì thì tùy, tôi rời khỏi đây là được, từ nay chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ đi!"
Dứt lời, Lương Thành Tài giận dữ bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa tỏ thái độ thiếu tôn trọng trước tất cả mọi người.
Lâm Đình Thái với tay tới phía trước, cố gắng bắt lấy Lương Thành Tài, nhưng hắn đi rất nhanh, trong thoáng chốc liền khuất khỏi tầm mắt.
Ngay sau đó, từng người từng người cũng rời đi, mỗi người mang một vẻ mặt riêng biệt, cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng còn lại đúng mười người.
Thầy Phương nhìn bọn họ với ánh mắt trìu mến, trong số đó có tổng cộng tám học sinh đã trở thành siêu phàm giả, có thể thấy bọn họ rất tin tưởng vào lời dạy của thầy.
"Thầy thật sự, thật sự rất vui mừng vì các em ở lại đây, tuy không biết nguyên do gì, nhưng nói chúng thầy vẫn cảm kích các em."
"Thế này đi, dù sao thì sau hôm nay thầy cũng không còn ở đây nữa, nên sẽ giảng cho các em bài giảng cuối cùng, cũng là thứ thầy tâm đắc nhất trong đời mình."
Mười học sinh, Trần Phương Vọng và Lâm Đình Thái đều chăm chú lắng nghe lời thầy Phương nói, có chút luyến tiếc khi nghe thầy bảo ngừng dạy.
Đương nhiên bọn họ biết lý do thầy Phương ngừng dạy, đơn giản mà nói, thầy phải trở lại Đội Cảnh Vệ, chuẩn bị cho giai đoạn thú triều sắp tới, bảo vệ bức tường cuối cùng của nhân loại.
Thầy Phương hít thở sâu vài hơi, ánh mắt và khuôn mặt nghiêm túc đến đáng sợ, nhìn thẳng vào mắt đám học sinh.
"Thầy mong các em ghi nhớ những điều thầy sắp nói, làm theo nó, và tuyệt đối đừng quên, vì nó mang tính chất sống còn của cả nhân loại!"
"Khi đối mặt với dị thú bình thường, cố gắng gom chúng về một chỗ, hoặc nhắm vào những khu vực đông nhất, dùng kỹ năng diện rộng quét sạch chúng càng nhanh càng tốt."
"Khi đối mặt với dị thú hắc ám, tuyệt đối không để cho nguồn năng lượng hắc ám chạm vào cơ thể, bởi nó chính là một lời nguyền."
"Khi đối mặt với dị thú trên không, bằng mọi cách t·ấn c·ông vào cánh bọn chúng, và ra đòn kết liễu vào phần đầu.
"Khi đối mặt với ác quỷ, một là hợp lực với nhau tiêu diệt nó, hai là bỏ chạy ngay lập tức, kêu gọi siêu phàm giả trên cấp một trăm hỗ trợ."
"Đối với dị thú trên cấp một trăm, thời điểm các em chạm tới cấp độ đó, các em sẽ biết cách tiêu diệt bọn chúng, và số lượng dị thú cao cấp không hề ít."
"Đấy là những điều các em cần biết khi đối đầu với dị thú, cực kỳ hữu ích và chính xác, hãy cố gắng ghi nhớ tất cả, g·iết bọn chúng nhanh nhất có thể."
Thầy Phương bỗng dừng lại, trầm tư vài giây, cố gắng sắp xếp đống suy nghĩ của mình, nên triển khai làm sao cho đám học sinh hiểu.
Rất nhanh sau đó, thầy Phương hơi trầm xuống, giọng nói có chút thiếu tự tin và sợ hãi.
"Dị thú, ác quỷ, bọn chúng không phải nhóm sinh vật duy nhất muốn g·iết nhân loại chúng ta. Hay nói cách khác, chúng chỉ là công cụ hủy diệt Lam Tinh, vẫn còn những sinh vật thượng đẳng hơn tồn tại!"
"Huh? Ý thầy nói..."
Đám học sinh lập tức kinh ngạc trước lời này, ngay cả đám dị thú nhân loại còn chưa ngăn cản nổi, thử hỏi sinh vật thượng đẳng hơn xuất hiện, nó còn khủng kh·iếp tới nhường nào?
Căn bản nhân loại đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, một chút thay đổi cũng đủ khiến bọn họ bị c·hôn v·ùi trong dòng sông lịch sử.
"Bình tĩnh nghe thầy nói tiếp, khoảng năm mươi tám năm trước, Á Thần lần đầu tiên xuất hiện. Nó hủy diệt toàn bộ không gian của bức tường thứ ba chỉ trong vùng chưa đầy mười phút."
"Sau cuộc hủy diệt kinh khủng đó, nhân loại may mắn thoát được một kiếp nạn, bức tường thứ tư vẫn còn giữ vững sau hai mươi năm. Cho nên gần một trăm hai mươi năm qua nhân loại mới bảo vệ được tới bức tường thứ năm, khi phải đối mặt với sáu lần thú triều, và kiên trì bảo vệ bức tường cuối cùng."
"Mà vào mười tám năm trước, một sinh vật còn mạnh hơn Á Thần đã xuất hiện, chỉ một số ít người biết về sự kiện năm đó, phần lớn câu chuyện đều bị thay đổi hoàn toàn. Con quái vật đó, dù mới lộ diện một con mắt thôi đã khiến toàn bộ cư dân của bức tường thứ tư chịu ảnh hưởng tiêu cực, gần như bị chi phối."
"Dưới ảnh hưởng đó, bọn họ trở nên điên loạn, chém g·iết lẫn nhau, dẫn đến cuộc hỗn loạn đẫm máu, mà chỉ có duy nhất nhân loại thua thiệt. Cho đến khi nó rời đi, bức tường thứ tư sụp đổ, và nó tự xưng mình là Ngoại Thần, chu kỳ thú triều hai mươi năm tiếp theo t·ấn c·ông, nó sẽ quay trở lại, mang đến nỗi kh·iếp sợ gấp trăm ngàn lần."
Nói tới đây, thầy Phương ngã quỵ xuống, toàn thân run rẩy liên hồi, một nỗi sợ thầm kín bao trùm lấy tâm trí thầy, như thể vừa đánh thức cơn ác mộng đã lãng quên bấy lâu nay.
Á Thần, còn cả Ngoại Thần, lần thú triều tiếp theo diễn ra, là ai cũng sẽ nghĩ tới viễn cảnh nhân loại bị diệt vong, mà điều đó lại chỉ có riêng những cao tầng mới biết.
Đồng nghĩa với việc, cư dân trong bức tường cuối cùng đã bị cưỡng ép thay đổi suy nghĩ, quên mất rằng vẫn còn những thứ cao siêu hơn tồn tại, hoàn toàn không biết điều khủng kh·iếp sắp xảy đến.
"Chúng ta... Chúng không có cách nào chống lại Á Thần và Ngoại Thần sao?"
Trần Phương Vọng vốn trầm tính cũng phải vô thức đặt ra câu hỏi này, nhân loại chưa từng có ai chạm tới Bán Thần, cấp bậc ngang ngửa dị thú Á Thần khi cả hai vượt qua cấp độ 100.
Theo lời kể của thầy Phương, thì trăm phần trăm nhân loại không có cửa thắng, muốn giữ mạng sống, chắc chắn cách tốt nhất là không đối đầu với chúng, và tìm mọi cách chạy trốn.
"Nếu các em nghĩ chạy trốn chính là phương pháp an toàn nhất, thì sai rồi, sai lầm hoàn toàn! Cho dù các em chạy khỏi Lam Tinh, ra ngoài vũ trụ, Ngoại Thần vẫn g·iết được các em, vì cơ bản là nó tồn tại bên ngoài vũ trụ rộng lớn kia."
"Thầy biết nói ra lời này sẽ khiến các em nhục chí, nhưng thật sự nhân loại chẳng còn đường lui nữa rồi, lần thú triều tiếp theo diễn ra, tất cả nhân loại đều sẽ c·hết. Nếu có phép màu, thầy chỉ mong nó đến sớm hơn, ít nhất là kéo dài thời gian vài năm, để cho siêu phàm giả có nhiều không gian thăng cấp hơn, từ đó mở ra cơ hội chiến thắng..."
Tất cả mọi người có mặt trong phòng y tế đều thể hiện bộ mặt lo lắng, những điều bọn họ không hề biết đang được kể lại từ chính người đã tham gia cuộc chiến năm đó, thấy rõ sự tàn khốc.
Và, khẳng định một điều rằng, lời thầy Phương nói đều là sự thật, ký ức mà Trần Phương Vọng thấy vào mười tám năm trước, trong đó có khung cảnh đôi mắt khổng lồ hiện trên bầu trời.
Minh chứng cho việc một sức mạnh khổng lồ từ Ngoại Thần có thể thổi bay các bức tường vững chắc. Nhưng đấy là chuyện của hai năm sau, tạm thời mọi người chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục nỗ lực thăng cấp.