“Nghiêm Thanh sẽ tới nhắc ta khi tới giờ, ta thấy Tinh nhi đã dậy nên muốn ôm bé con tới chờ ngươi, muốn để ngươi khi tỉnh dậy có thể thấy bé con.” Hình Thần Mục vừa giải thích vừa ôm Tinh nhi tiến tới trước mặt Trác Ảnh.
Vì vết thương trên người Trác Ảnh, tạm thời y không thể tự mình bế hài tử. Nhưng có thể nhìn thấy Tinh nhi, trong lòng y như có gì đó được nhồi đầy, một loại cảm giác rất kì diệu. Y đoán, có lẽ đây chính là huyết mạch tương liên như người đời thường nói.
Chẳng được bao lâu, Tinh nhi đã có hơi đói bụng, không chịu phối hợp với Hình Thần Mục nữa, bắt đầu khóc lóc ầm ĩ. Hình Thần Mục gọi bà vú tới bế bé con đi, còn mình thì ra ngoài bưng canh bổ đã được chuẩn bị sẵn đi vào, cười nói: “Tinh nhi đã có người khác đút, A Ảnh cũng phải có người đút. Hai bảo bối không ai bị bỏ rơi nhé.”
“Tinh nhi chỉ là hài tử mới sinh chưa được một ngày, sao ngươi có thể so sánh ta với bé con vậy chứ…” Hai năm qua, hai người đã không làm ít chuyện thân mật, loại chuyện đút cơm cho nhau như này chỉ là chuyện thường. Nhưng Hình Thần Mục lại nói thẳng ra như vậy, Trác Ảnh không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Sao lại không thể so sánh?” Hình Thần Mục nghiêng đầu hôn lên mặt Trác Ảnh một cái, rạo rực nói, “A Ảnh là đại bảo bối của ta, còn quan trọng hơi cả Tinh nhi.”
Mỗi lần Hình Thần Mục nói lời âu yếm, Trác Ảnh đều bất lực. Nghe thế không biết nên nói gì tiếp, cuối cùng hai tai nhiễm đỏ, cúi đầu kê miệng tới thìa canh.
Hình Thần Mục sợ y bị sặc, cũng không dám trêu y nữa, nghiêng đầu cẩn thận thổi nguội canh, từng muỗng từng muỗng đút tới miệng y.
“Trước khi ngươi dậy đã dùng rồi.” Hình Thần Mục chỉnh lại mái tóc dài bên gối của y, dặn dò nói, “Sau khi lâm triều xong ta sẽ về, ngươi chú ý một chút đừng động tới miệng vết thương. Ta để Nghiêm Thanh lại cho ngươi, có chuyện gì thì dặn dò hắn đi sắp xếp.”
Nghiêm Thanh trước giờ đều đi theo Hình Thần Mục, còn Trác Ảnh xưa giờ chỉ có một mình. Hình Thần Mục sợ y không quen sai sử người ngoài nên để Nghiêm Thanh ở lại Minh Ảnh cung cũng yên tâm hơn.
Trác Ảnh muốn Hình Thần Mục an tâm nên không cự tuyệt, chỉ thúc giục Hình Thần Mục nhanh đi lâm triều.
—
Sau khi có Tinh nhi, mỗi ngày đều đặc biệt phong phú. Vì tuổi thơ mình từng trải qua, Trác Ảnh vô cùng coi trọng việc làm bạn với hài tử. Cho dù có bận mấy đi nữa cũng dành ra chút thời gian bế Tinh nhi, bồi bé con chơi một lúc.
Trác Ảnh ngẩn ngơ nhớ lại đêm mưa của mấy năm về trước, Hình Thần Mục cũng ôm y như vậy, hỏi y có nguyện ý không.
Hình Thần Mục của lúc đó sớm đã biết rằng Trác Ảnh sẽ không đáp ứng nhưng y vẫn chân thành hỏi từ tận đáy lòng, cũng giống như giờ phút này vậy…
Trác Ảnh rời khỏi cái ôm ấp của Hình Thần Mục, trong lúc đối phương ngây người thì y hơi ngửa đầu đối diện với đôi mắt của hắn, vô cùng thành kính nói: “Trác Ảnh nguyện ý cùng Thánh thượng răng long đầu bạc, trọn đời không rời xa.”
Hình Thần Mục vuốt v e mặt nạ của y, trong mắt chỉ toàn là cưng chiều: “Mười năm trước, ngươi nói ‘thề sống chết nguyện trung thành’, mười năm sau ngươi nói ‘trọn đời không rời’. Ta dùng mười lăm năm để đổi lấy trọn đời trọn kiếp của ngươi, đáng giá.”
Rõ ràng không phải là ngày đầu ở bên nhau thế mà hốc mắt của hai người dần đỏ ửng dưới ánh trăng sáng tỏ.
—
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị rất nhiều nhưng sau khi tin phong hậu được truyền ra vẫn có không ít cựu thần đứng ra phản đối, quỳ trong điện cũng có, liều chết can ngăn cũng có nhưng Hình Thần Mục vẫn không hề lung lay.
Ngày hôm đó, trời vừa sáng, trong cung đã bắt đầu chơi nhạc. Hương án (bàn thờ) đã được chuẩn bị xong, Lễ quan gõ chuông cổ, Hình Thần Mục mặc áo long cổn đội mũ miện đi vào Bảo Hòa điện trước. Dựa theo lễ chế hoàn thành nghi thức long trọng, sau đó mới dẫn theo bách quan đi tới Phụng Tiên điện.
Cùng lúc đó, trong Minh Ảnh cung, Trác Ảnh lấy ra nửa mặt nạ được làm từ vàng ròng ở trong hộp gỗ ra đeo lên. Dưới sự hầu hạ của cung nhân, y mặc từng lớp lễ phục từng xuất hiện trong bức tranh. Sau khi trang điểm một chút, y lại theo Lễ quan đi từng bước tới Phụng Tiên điện. Đằng sau y không có bất kì cung nữ thái giám nào đi theo, chỉ có mấy trăm tên ảnh vệ đã được chọn kỹ lựa khéo trong Minh Ảnh cung.
Ảnh vệ quân là quân đội của Thiên tử nhưng Trác Ảnh hiểu rõ, từ khi Hình Thần Mục tặng Minh Ảnh cung cho y làm thành tẩm cung, Ảnh vệ quân đã trở thành thanh kiếm treo lơ lửng trên hoàng cung, không chỉ uy hiếp tới đám loạn đảng mà còn đe dọa cả Thiên tử và triều thần.
Đối với một vị Đế vương mà nói, đây là một hành động không hề sáng suốt. Nhưng đối với một vị trượng phu mà nói, đó là sự tín nhiệm và trung thành lớn nhất mà hắn có thể trao cho y.
Trác Ảnh từng bước đi về phía Hình Thần Mục, còn Hình Thần Mục đứng bên ngoài Phụng Tiên điện, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trác Ảnh.
Trác Ảnh sau khi sinh con hồi phục rất tốt, dáng người y thon dài nhưng lại không thể hiện sự gầy yếu. Luyện võ thời gian dài đã khiến mỗi một phần trên cơ thể y vừa phải. Áo long cổn lẫn mũ miện cực kì giống với trường bào bị thổi bay trong không trung, trên y phục là hai con trường long đang quấn lấy nhau bay lượn trên không trung. Song long được khắc trên nửa mặt nạ vàng cũng giống như song long trên hoa văn, cũng bổ sung khiến cho bào phục càng rực rỡ, lộng lẫy.
Mặc dù y đã che đi hơn phân nửa dung mạo, chỉ để lộ làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng, phía sau là một đám ảnh vệ làm nền hỗ trợ càng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Hình Thần Mục đã từng vô số lần phác họa nên dáng vẻ của Trác Ảnh ngày hôm nay trong đầu nhưng dù phác họa thế nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy. Hắn gần như ngẩn người, mãi đến khi Trác Ảnh đi tới trước mặt, hắn mới giật mình hoàn hồn, giơ tay ra. Trác Ảnh căng thẳng đặt bàn tay đang run rẩy của mình vào lòng bàn tay hắn. Hai người cùng nắm tay nhau đi vào Phụng Tiên điện.
Cảnh đọc là jǐng, nghĩa là cảnh sắc phồn hoa thịnh vượng, đọc là ying đồng âm với từ Ảnh (yǐng), đây là suy nghĩ tham lam của Thánh thượng. muốn phải thịnh thế phồn hoa lại vừa muốn A Ảnh của hắn phải vĩnh viễn bồi bên cạnh hắn.
✤ Đôi lời của editor:
Vậy là sau bao ngày lê la rề rà thì cũng đã hoàn thành chính truyện rồi, còn vài chương ngoại truyện nữa. Vì một chiếc comment của một bạn độc giả trên tường nhà Watt mà mình đã vội vàng beta cho xong chính truyện trong tối nay luôn. Còn ngoại truyện thì hẹn mọi người một ngày không xa nhé. Thật sự cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng bộ truyện này đến khi nó được hoàn thành, thực sự là cũng lâu lắm ha. Hứa hẹn sẽ hoàn thành xong ngoại truyện sớm và comeback bằng một bộ truyện khác khi mình có thời gian nhiều hơn nha. Chân thành cảm ơn mọi người đã yêu thương tác giả, anh Mục, anh Ảnh và các nhân vật trong bộ truyện này nhó.