Khi về đến thấy ông Tùng cũng vừa về đến nhà, thấy anh ông Tùng khen anh hôm nay thể hiện khá lắm Vương Gia rất vui và khuyến khích anh tiếp tục phát huy con đường thăng tiến của anh không còn xa nữa. Anh cười cám ơn, sau đó xin phép vào nhà trong tắm rửa thay quần áo tối còn đi dự tiệc. Giờ Dậu điểm hai chú cháu cưỡi ngựa đến Phủ Chiêu Văn. Khi đến nơi thấy đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe tấp nập. Thấy ông Tùng viên quản gia gật đầu và mời hai người vào. Khi đi qua cổng vào trong khu vườn đã thấy bầy tiệc với nhiều chiếc bàn lớn, mọi người đang đến ngồi vào vị tri được bố trí sẵn. Thấy Mạnh, Vương Gia vẫy bảo anh đến ngồi bên cạnh. Vương Gia giới thiệu người cùng bàn một người ăn mặc kiểu đạo sĩ dáng tiên phong đạo cốt để râu dài là Nguyễn Trung Ngạn đạo sĩ từ bên Tống sang và tướng quân Triệu Trung cũng là người Tống, ngoài ra còn hai vị tướng dưới trướng trần Nhật Duật là Võ quan Đỗ Khắc Trung và mưu sĩ Trần Mục.
Sao khi chào hỏi xong mọi người ngồi xuống bàn tiệc, đột nhiên một tiếng nói vang lên phía sau anh.
-Toản nhỉ chào Vương Gia và các vị khách quan.
Mạnh quay lại thì ra là Quốc Toản, anh gật đầu coi như chào hỏi. Vương gia nói định mấy hôm nữa cho Toản nhi xuống trang trại để tướng Triệu Trung rèn thêm về thuật bắn cung, cưỡi ngựa. Lên cho Toản nhi ra để làm quen với mọi người. Mạnh thấy thể hỏi kéo Quốc Toản lại gần và hỏi
-Cháu uống hết thuốc chú đưa chưa.
Quốc Toản nói
-Cháu uống gần hết, nhờ đan dược của chú giờ cháu khỏe hẳn ra luyện võ cả canh giờ không thấy mệt. Cháu cám ơn chú.
Đạo sĩ bên cạnh nói xen vào.
-Bần đạo có nghe nói đến tài chữa bệnh của các hạ, không biết lúc nào có thể trao đổi học hỏi thêm được không ?
Mạnh cười nói
-Thật ra tại hạ chỉ học được chút da lông về thuật chế thuốc, luyện đan chứ về thăm khám bệnh chưa học được bao nhiêu.
Đạo sĩ cười nói.
-Không biết ngài có viên đan dược nào ở đây để bần đạo mở mang tầm mắt.
Sẵn trong người có mấy viên dầu cá omega 3, anh lấy một viên đưa cho đạo sĩ. Sau khi xem cẩn thận, đạo sĩ đưa cho anh và nói.
-Luyện đan trống như châu ngọc, bóp lại mềm đưa lên mũi ngửi không thấy vị thuốc bên trong thì quả là bần đạo chưa thấy bao giờ. Tự thẹn là không thể bằng được không hổ danh là Quỷ cốc phái.
Mạnh cười thầm, anh nói kiểu thần côn.
-Bể học mênh mông, mỗi người một sở học ngài không tên tự trách.
Vương gia thấy thế nói xen vào.
- Hôm nay mọi người đến đây là để ăn mừng, mọi người phải ăn uống cho no say không bàn chuyện khác. Ai làm trái sẽ bị phạt ba chén rượu.
Sau đó Vương Gia cầm chén rượu lên nói lớn.
-Hôm nay ăn mừng chúng ta có được hỏa pháo, thần khí lợi hại để đánh quân giặc Thát. Mọi người chúng ta hôm nay phải vui và say nhé. Mọi người cùng cạn chén.
Mọi người thấy vậy đều cầm chén rượu lên chúc mừng Vương gia rồi đồng loạt cạn chén rượu. Lúc này người hầu mang các món ăn lên Mạnh nhìn thấy các món ăn mới thấy Vương Gia quả là người biết thưởng thức. Ngoài thịt gà còn nhận ra còn có món lạ hỏi mới biết là tay gấu hầm, gân hổ nấu thuốc bắc, canh vây cá mập … toàn những món ăn thời Mạnh đi khách sạn năm sao chưa chắc đã có vì các loại động vật toàn loại sách đỏ quý hiếm mang đi thịt.
Sau một hồi ăn uống no say, Vương Gia sai người tấu nhạc một đội nhạc công đã chuẩn bị sẵn tấu nhạc làm âm thanh rộn rã khắp khu vườn. Đột nhiên có một người con gái mặc váy màu xanh đi đến cạnh Vương Gia nũng nịu nói.
-Huynh trưởng tổ chức tiệc to thế này mà không mời muội.
Vương Gia thấy thế cười.
-Đâu có hôm nay làm tiệc nhỏ nhân dịp có chuyện mừng nên không mời muội.
Sau đó chỉ vào Mạnh giới thiệu
-Đây là thầy Mạnh học trò Quỷ Cốc giúp ta chế ra thần khí đánh giặc Thát hôm nay ta tổ chức tiệc mừng.
-Giới thiệu với mọi người đây là tiều muội An Tư Công chúa.
Mạnh giật mình, đứng lên thi lễ, An Tư nhìn liếc qua anh gật đầu coi như chào rồi quay ra làm nũng Vương Gia. Mạnh nhìn thấy một người con gái da như trứng gà bóc, khuôn mặt trái xoan nhan sắc với mũi dọc dừa cảm thán người đẹp thế này về thời mình chắc cũng thi hoa hậu mỗi tội hơi lùn cao cỡ 1m52 chỉ tiếc mấy năm nữa phải sang làm th·iếp cho Thoát Hoan để làm chậm bước chân của giặc thật là đáng tiếc. Vương Gia uống rượu và thưởng thức âm nhạc một lúc sau đột nhiên quay sang hỏi Mạnh.
-Ngoài thuật tạo vật và nghề y ta nghe nói phái Quỷ Cốc còn dạy đạo cầm binh và cầm, kỳ thi, họa không biết thầy có biết thêm môn nào không.
Mạnh thưa
-Bẩm Vương Gia ngoài học y và tạo vật thì thần ngu dốt nên chỉ học thêm một chút về cầm thôi thời gian ngắn có hai năm nên cũng không thể học hết được. Thầy của thần có nói, thần không có tài cầm quân nên không dạy.
Vương Gia gật đầu.
-Học hai năm mà biết được như thầy cũng là kỳ tài rồi. Nhân tiệc vui hôm nay thầy có thể đàn một bài để ta mở mang tầm mắt không.
Mạnh lên mượn cây đàn nhị, anh nói với mọi người.
-Hôm nay mạn phép mọi người trình bày một bài về làng quê, mong mọi người chiếu cố.
Mạnh chỉ thích mấy bài nhạc mang âm hưởng dân gian, anh quyết định hát bài bà tôi của tác giả Nguyễn Vĩnh Tiến.
Bà tôi đưa tôi ra đầu làng
Một mình bà đội cả trời nắng to
Này là gió cuốn mây trôi theo tôi về làng,
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co, quanh co, quanh co, quanh co…
Phải nói bài hát của nhạc sĩ vượt không gian và thời gian, mọi người ở đây cũng cảm nhận được cái hay của bài hát, khi anh hát đoạn đầu mọi người lắng nghe một lúc sau các nhạc công cũng cảm nhận được giai điệu lên hòa tấu theo. Lúc anh hát xong nhìn xuống có nhiều người còn cảm động có nước mắt trong khóe mắt. Vương Gia nhìn anh ngạc nhiên nói.
-Ta thích những bài hát về quê hương nhưng chưa thấy bài nào lạ và mới mẻ như của thầy.
Mọi người lúc này mới choàng tỉnh, ồ lên ai cũng cảm nhận bài hát hay đi vào lòng người. Công chúa An Tư tò mò.
-Người học bài này ở đâu, ta chưa nghe thấy bao giờ.
Mạnh nói.
-Khởi bẩm công chúa hạ thần nhớ bà lúc bé chăm sóc cho thần, nên một lần tức cảnh thần tự sáng tác.
Công chúa nói, bà ta ở trong cung không ở quê nhưng ta cảm nhận được tình thương của người bà trong bài hát của ngươi. Ngươi còn bài hát nào nữa không hát cho ta nghe.
Mạnh nói.
-Xin Vương gia và công chúa chờ cho một lát.
Anh quyết định hát bài “Ôi! quê tôi” bài hát anh và bạn được giải ba tiếng hát toàn quân. Đi về phía đội chơi nhạc, để hát và hướng dẫn họ chơi theo ý mình. Thời này về nhạc lý chia làm ngũ cung chứ không phải bẩy nốt như âm nhạc hiện đại, thời kỳ ở làng được ông già dạy cho ngũ cung và cách phối hợp với ban nhạc nên không mất thời gian nhiều họ cũng hiểu ý đồ của anh. Là những nhạc công chuyên nghiệp nên họ có thể bắt đầu đánh nhạc dạo đầu. Anh vừa chơi đàn nhị vừa hát
Ôi quê tôi vẫn còn mái nhà
Liêu xiêu liêu xiêu thơm mùi khói chiều
Trong giấc mơ của tôi cánh diều no gió
Ði bên em bên em bắt chim sâu …
Nghe Mạnh hát xong An Tư lặng đi trong đầu nàng nàng cứ hiện lên câu hát “ Ánh mắt như dao cau liếc và mỏm đá “. Nàng rút cây trâm ngọc trên đầu đưa cho Mạnh.
-Ta ban thưởng cho ngươi. Hay cho câu “ Ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá “
Mạnh vội khom người nhận lấy nhìn cây trâm bằng vàng nạm ngọc rất tinh xảo anh mừng rỡ, vội nói lời cảm tạ. Vương Gia nhìn anh thích thú và nói.
-Ta không ngờ ngươi cũng có tài ca hát, sau này thỉnh thoảng rảnh rỗi qua phủ ta chơi, ta thường xuyên tổ chức các buổi nhạc xướng mà thiếu người tri kỷ. Ta cho ngươi lệnh bài này lúc nào cũng có thể ra vào trong phủ. Em gái ta đã tặng thưởng cho ngươi, lẽ nào ta lại keo kiệt. Người đâu mang bộ nghiên mực bằng ngọc của ta mang tặng cho thầy Mạnh.
Mạnh cúi người bái tạ cầm lấy ngọc bài và nghiên mực trong tay mà trong người lâng lâng như vừa trúng xổ sổ. Chỉ riêng ngọc trâm của công chúa và bộ nghiên mực bằng ngọc của Vương Gia mang về thời anh thì chắc kiếm tiền tỷ. Thỉnh thoảng được thưởng đồ như hôm nay thì mấy tháng nữa về nhà cũng kiếm bộn tiền tha hồ mua căn chung cư và chiếc oto mơ ước. Tối hôm đó mọi người uống rượu say và vui vẻ đến khuya tiệc mới tán.