Đi từ sáng sớm theo xe giao rượu lên đến nơi anh không ghé vào tiệm của ông Hợi, mà đi đến khách điếm lớn nhất Huyện là Vu Lai Khách do đã hỏi thăm ông trưởng thôn trước khi đi. Hỏi đường qua mấy con phố đến nơi anh thầy một tòa nhà bằng gỗ tương đối lớn có 2 tầng với biển hiệu Vu Lai Khách nạm vàng treo ngạo nghễ trên tầng 2 khách ra vào khá tấp nập. Đi vào trong thấy trưởng quấy là một người đàn ông bốn mươi tuổi khá mập mạp có nụ cười rất dễ gần anh tiến tới quầy và hỏi.
-Ông chủ thuê phòng ở đây giá cả thế nào.
-Dạ chào quý khách, giá ở đây có ba loại hạ đẳng là 5 quan tiền một ngày, trung đẳng là 20 quan tiền, còn thượng đẳng là 50 quan tiền một ngày.
Mạnh nghĩ lương thầy giáo của mình cũng không đủ trả tiền một ngày, đúng là trên huyện cái gì cũng đắt. Thấy Mạnh chần chừ ông chủ sợ anh không đủ tiền nên gợi ý.
-Chúng tôi có dãy trọ, khách có thể ngủ chung với bốn người khác thì giá chỉ có 1 quan tiền một ngày thôi.
-Cho tôi phòng thượng đẳng. – Mạnh nói
-Quý khách thuê phòng thượng đẳng phải không a. Quý khách ở bao nhiêu ngày. Nội quy khách điếm chúng tôi ở ngày nào trả trước ngày đó. Ông chủ cẩn thận sợ Mạnh không đủ tiền.
Mạnh không nói gì, để luôn một nén bạc lên quầy.
-Tôi đặc cọc trước hết bao nhiêu tính toán sau.
Thấy nén bạc ông chủ khách điếm thay đổi hẳn thái độ, ông gọi tiểu nhị đến mang hành lý và đưa khách nên phòng. Đi vào sân Mạnh mới thấy tòa nhà xây hai tầng có bốn dãy quây thành hình vuông. Tầng hai có ban công nhìn xuống sân chung. Tiểu nhị nói.
-Phòng thượng đẳng ở tầng hai phía sau cho yên tĩnh vì sau khách sạn là bờ sông rất thoáng mát. Ở phòng thượng đẳng chúng tôi có bồn tắm nếu quý khách yêu cầu chúng tôi sẽ phục vụ đổ nước vào bồn ngày một lần.
Lên đến phòng, Mạnh quan sát phòng rộng hai mươi mét vuông có một chiếc giường gỗ khá to đủ nằm hai người có chăm đệm, một phòng tắm riêng tầm năm mét vuông bên trong có bồn tắm bằng gỗ đầy nước một cái chum nước và một cái bô đất và một cái chum nhỏ có nắp đậy. Tiểu nhị chỉ bô đất và chum nhỏ nói
-Quý khách đi vệ sinh xong đổ vào chum này. Chúng tôi sẽ thay chum ngày một lần.
Sau khi tiểu nhị đóng cửa, Mạnh để hành lý xuống, anh nhìn ra cửa sổ thấy có một con suối nhỏ chảy qua, nước khá trong có thể thấy những tảng đá dưới suối. Anh nghĩ so với resort ở thời mình thì kém quá xa mà giá cả thì đắt không kém. Thời đại này không kiếm được tiền thì đúng là khó mà ra khỏi lũy tre làng. Ngày xưa các cụ khăn gói lên kinh dự thi mà nhà nghèo thì đúng là như đi ăn xin, ăn nhờ ngủ đậu dọc đường lên lên kinh có khi mất một tháng đúng là nghị lực kinh người. Sau khi rửa mặt mũi cho tỉnh táo, anh quyết định đi ăn thử bữa chưa ở tửu lầu. Xuống nhà hỏi ông chủ khách điếm.
-Ở đây có nhà hàng nào ngon nhất ông chủ.
Thấy anh, ông chủ cười đầy nịnh nọt.
-Anh ra cửa rẽ tay trái đi khoảng ba trăm bước rẽ phải đi một đoạn nữa thấy tòa nhà hai tầng có bảng hiểu Lưu Lang tửu quán thì đó là quán ngon nhất khu này. Đầu bếp là người Hoa có tay nghề lâu năm.
Mạnh cám ơn rồi anh thong thả đi bộ theo hướng dẫn, vừa đi anh vừa ngắm các cửa hàng hai bên. Buổi trưa nên người đi lại cũng không đông, các cửa hàng san sát hai bên anh có cảm giác như đi ở phố cổ Hội An. Đi một lúc thì anh nhìn thấy một quán ăn hai tầng khá lớn trên nóc tầng hai có bảng hiệu Lưu Lang Tửu quán anh vừa bước vào có tiểu nhị đon đả chạy ra hỏi.
-Quý khách đi một mình hay có hẹn trước.
Mạnh nói
-Ta đi một mình, cho ta một chỗ trên tầng hai.
Tiểu nhị cười
-Mời quý khách, trên đó rất thoáng mát chúng tôi sẽ bố trí cho quý khách chỗ ngồi thoải mái.
Nên tầng hai anh thấy lượng khách cũng không đông, chắc do quán ăn đắt nên cũng không nhiều người dám vào. Tiểu nhị hỏi
-Không biết quý khách ăn gì.
Theo thói quen Mạnh nói
-Cho ta xem menu
Tiểu nhị ngơ ngác
-Chỗ chúng tôi không có món đó, mà tôi cũng chưa nghe thấy bao giờ.
Mạnh cười ngại ngùng, thời này làm gì đã có cái đó. Anh hỏi
-Vậy ở đây có mòn gì ngon kể thử ta nghe
Tiểu nhị bắt đầu liệt kê các món. Mạnh thấy thất vọng thời này chủ yếu thực phẩm là gà, thịt lợn và cá. Ngoài món luộc, rán, nướng, hấp ra các món xào gần như không có. Anh đành lựa tạm vài món.
-Cho ta con cá hấp và nửa con gà nướng. Cho thêm đĩa rau luộc và canh bồ cầu hầm sen.
Tiểu nhị hỏi
-Quý khách có cần thêm rượu không, gần đây chúng tôi có rượu rất ngon không thua kém mỹ tửu ở kinh thành.
Mạnh cười lắc đầu.
-Chiều ta còn có việc nên không uống rượu.
Tiểu nhị nói anh chờ một lát rồi chạy xuống lầu. Mạnh quan sát xung quanh thấy chỉ có ba bàn, một bàn có bốn người đang nói chuyện. Một bàn có hai vị công tử đang uống rượu thỉnh thoảng ngâm bài thơ. Còn một bàn có một chàng trai cũng đang ăn một mình giống anh. Một lát sau tiểu nhị bê món ăn lên. Mạnh thưởng thức và thấy món cá đúng là khác biệt so với thời anh, vì lúc này cá tự nhiên nên thịt rất chắc ăn thấy rất ngọt. Món canh chim bồ câu đậm vị thuốc bắc uống thấy rất dễ chịu có hậu vị ngọt ở cuống họng không hổ danh là quán ngon nhất phố huyện này.
Sau khi thủng thỉnh ăn hết món ăn Mạnh gọi tính tiền, tiểu nhị chạy nên báo của anh hết trăm quan tiền, Mạnh trả tiền sau đó thủng thỉnh đi khỏi quán. Anh tranh thủ vào xem một số tiệm quần áo định mua mấy mảnh vải để tặng nhà hàng xóm mình gửi đồ và mình may lấy hai bộ. Từ lúc đến đây trên người anh cũng chỉ có hai bộ quần áo. Thời tiết sang thu sắp chuyển lạnh anh cũng muốn có thêm vài bộ quần áo ấm.
Đi vào tiệm bán vải lớn nhất, anh đứng ngắm mấy mẫu vải lụa tơ tằm và gấm. Anh thấy do thời này nước nhuộm vải chưa phát triển nên chủ yếu là màu tự nhiên là màu đỏ, trắng, nâu, đen, xanh… màu vàng của hoàng gia nên cấm dân chúng mặc. Thấy anh đứng ngấm người bán hàng chạy ra hỏi
-Công tử định mua để mặc hay để tặng ai ?
Mạnh chỉ mấy mảnh gấm nói.
-Ta định mua mấy mảnh gấm này để may hai bộ quần áo.
Chủ quán đề nghị
-Chỗ chúng tôi có quen một số thợ may để tôi đo cho quý khách rồi nhờ họ may luôn. Ngày kia quý khách qua lấy là được.
Mạnh gật gù
- Vậy cho ta bộ màu đen và bộ màu nâu, thêm ba bộ lụa tơ tằm nữa. Cho ta thêm 2 thước vải đỏ và đen để ta biếu.
Sau khi chọn và thống nhất giá cả xong, ông chủ nói
-Xin quý khách ngồi uống nước chờ một chút để tôi gọi thợ may đến đo để làm cho quý khách. Quý khách yên tâm đây là thợ may nhiều kinh nghiệm giỏi nhất vùng, trước ông ấy từng mở cửa hiệu ở kinh thành Thăng Long.
Mạnh ngồi xuống bàn trà thông thả uống nước quan sát khách hàng, thấy có hai cô gái đang chọn vải gần anh đang bàn chuyện.
-Quần áo tôi ướp hương hoa nhài, ai cũng khen thơm bạn thử xem
-Tôi thích hương bưởi hương chanh, ông chồng tôi thích mùi đó nên tôi không đổi đâu. Tiếng cô bạn nói
Mạnh chợt nghĩ thời này chưa có nước hoa, không biết nếu mình sản xuất không biết có bán chạy không. Mình nấu rượu đã có sẵn rượu nồng độ cao làm nước hoa chắc không khó nhưng giá cao quá thì cũng khó bán. Anh quyết định đợt này về sẽ nghiên cứu sản xuất thử nước hoa. Một lát sau thấy một người tầm sáu mươi tuổi bước vào cùng cô gái tầm hơn ba mươi tuổi chào ông chủ, thấy ông chủ chỉ về phía anh người đó tiến đến trên vai vắt cái thước dây.
-Chào công tử, phiền công tử đứng dậy để tôi đo kích thước.
Sau khi đo xong, hỏi về kiểu dáng Mạnh yêu cầu ông nói chiếc áo công tử dài hai mét hai anh giật mình chiều cao mình có 1m65 sao áo dài thế được hay họ định ăn gian vải, anh chợt nhớ ra thời này thước ta có 0,645 mét thước tây. Ông đọc các số đo người, tay cổ áo, cô gái chăm chú ghi suốt từ đầu đến cuối không nói cau nào. Sau khi đặt tiền Mạnh báo địa chỉ khách điếm anh ở để họ giao hàng. Nghe khách sạn anh ở họ biết anh là dạng khách sang nên càng cung kính hẹn đúng giờ. Sau khi hai người đi xong ông chủ nhìn theo chép miệng nói.
-Ông lão này là thợ may ở kinh thành, sau khi vợ c·hết mang đứa con gái về quê sinh sống. Sau này gả cho một anh chàng suốt ngày cờ bạc chẳng làm ăn gì. Giờ ông ấy đang truyền nghề cho con gái.