Tu Tiên Từ Mê Vụ Sơn Lâm Bắt Đầu

Chương 30: Kiều Gia phường thị.



Chương 30: Kiều Gia phường thị.

Tới đây Trần Nguyên chuẩn bị đi tới phường thị một chuyến, nhưng hắn cũng không định một mạch bay thẳng tới Thanh Huyền phường thị ngay.

Lần này hắn dự định trên đường đi, sẽ ghé qua thử hai cái tiểu phường thị do trúc cơ gia tộc thành lập, thử xem có gì ngoài ý muốn kinh hỉ hay không.

Hơn nửa tháng sau, Trần Nguyên lúc này đang ở trên phi thuyền, nhìn trong tay tấm bản đồ.

"Ân, nếu đúng theo bản đồ này chỉ dẫn, như vậy cách hơn 10 dặm phía trước chính là Kiều Gia phường thị".

Tới đây hắn cũng đáp xuống đất, sau đó thu lại phi thuyền, tìm chuẩn một phương hướng, sau đó trực tiếp chạy đi.

Sau một lúc di chuyển, lúc này Trần Nguyên dừng lại trước một vách đá.

Nhìn cảnh này hắn hơi nhíu mày.

"Không phải trên bản đồ có đánh dấu, nơi này chính là Kiều Gia phường thị sao, giờ lại là vách đá".

Lúc này Trần Nguyên xem kỹ lại, thì thấy cái này vách đá trước mặt có chút khác lạ.

"Ân, không đúng, cái này trước mặt là huyễn trận".

Hắn lúc này thử dùng linh lực bao bọc lại hai mắt, giờ đâu còn cái gì vách đá, vốn là một cái phường thị khu giao dịch.

Hơi do dự một chút, nhưng hắn vẫn quyết định tiến vào xem thử.

Sau khi đi vào, nhìn ở xa xa, thấy có hai tên nam tử đang đứng trước cửa phường thị, lúc này Trần Nguyên cũng thử tiến lại gần hỏi.

"Hai vị này đạo hữu, nơi này là Kiều Gia phường thị sao".

Hai tên này Kiều Gia đệ tử đang đứng gác cổng, thì thấy một tên tu sĩ lạ mặt tiến tới lên tiếng hỏi thăm.

Một tên nam tử trong đó nghe Trần Nguyên hỏi vậy liền đáp lại.

"Đúng vậy đạo hữu, nơi đây là Kiều Gia phường thị".

"Đạo hữu ngươi vào phường thị mua bán vật tư, như vậy thì không cần phải giao linh thạch, nhưng nếu muốn ở lại qua đêm thì cần phải thuê động phủ".

Trần Nguyên nghe vậy cũng hơi gật đầu cảm ơn một cái, sau đó đi vào bên trong phường thị.

Sau một lúc đi dạo quanh nơi này, hắn cũng hiểu đại khái tình hình.

Trong này phường thị có hơn 300 tu sĩ ở lại.

Trong đó có đến ba phần là trở thành linh nông, thay Kiều Gia làm ruộng.

Tu sĩ cấp cao ở nơi này cũng rất ít, trên mặt nổi, trong phường thị chỉ có hơn 10 người là luyện khí hậu kỳ.

Đi tới trong đó một cái cửa hàng phù lục.

Bước vào bên trong, bán ra trăm tấm trung phẩm phù lục, thu được 340 linh thạch, cao hơn ở Thanh Huyền phường thị một chút.

Cái này cũng không có nghĩa rằng ở đây phù lục có giá hơn, chỉ là nơi này cửa hàng không kiếm nhiều bằng Thanh Huyền phường thị thôi.



Sau khi bán xong phù lục, Trần Nguyên đi tới Kiều Thị cửa hàng, nơi này chính là Kiều gia mở cửa hàng, buôn bán đủ các loại phù lục, đan dược, pháp khí.

Bước vào bên trong, Trần Nguyên cũng xử lý một phần pháp khí, cái này đều là hắn đánh g·iết vài tên tu sĩ khác mà đoạt được.

Tuy là chỉ bán ra một phần trong đó, nhưng cũng thu được hơn 700 linh thạch.

Nửa ngày sau thấy cũng không còn thứ gì có thể mua bán, hắn cũng rời đi phường thị.

Ra khỏi phường thị, Trần Nguyên cảm nhận ngay được phía sau có vài cái đuôi nhỏ.

Hơi cảm ứng chút xíu.

Phát hiện phía sau đi theo tổng cộng sáu người, trong đó có ba người luyện khí bốn tầng, hai tên luyện khí năm tầng, một tên luyện khí sáu tầng.

Tới đây hắn dán lên thân một tấm phi hành phù, sau đó toàn lực chạy đi.

Mấy người phía sau thấy con mồi mình để mắt tới, đã phát hiện ra bản thân, cũng không ẩn dấu thân hình toàn lực gia tốc đuổi theo.

Sau một hồi chạy đi, nhìn lại phía sau chỉ thấy còn bốn tên tu sĩ, hai tên luyện khí bốn tầng, có lẽ thấy không thể đuổi kịp cũng không tiếp tục theo đuôi nữa.

Vừa chạy Trần Nguyên vừa tính toán.

"Kẻ địch có ba tên tu sĩ, trong đó một tên là luyện khí hậu kỳ, ta vẫn có sáu phần chắc chắn chiến thắng, nhưng nếu muốn lưu lại toàn bộ, như vậy rất khó thực hiện".

Tới đây hắn vừa di chuyển vừa quan sát xung quanh, tìm nơi chật hẹp dễ dàng để dây leo thuật có thể phát huy tối đa lực lượng.

Sau một hồi thì Trần Nguyên cũng tìm được một hẻm núi.

Nơi này hẻm núi đường đi cũng không quá rộng, chỉ hơn mười mét, chính là tốt nhất địa hình để dây leo thuật của hắn phát huy.

Không chần chừ thêm, hắn trực tiếp chạy vào bên trong hẻm núi.

Khoảng một phút sau, trước lối vào, nơi này cũng xuất hiện ba người.

Ba người này nhìn nhau một cái, trong đó tên kia luyện khí sáu tầng lên tiếng.

"Hai vị đạo hữu, tên này nhìn có vẻ rất có thân gia, các ngươi có tính tiếp tục truy theo không".

Hai tên này hắn cũng biết, chính là một đôi huynh đệ, ở nơi này làm c·ướp tu cũng có hơn năm năm, hai cái hợp sức lại hoàn toàn có thể chiến luyện khí sáu tầng.

Một tên trong đó có vẻ như là đại ca lên tiếng.

"Tại sao không truy, chúng ta ba người chẳng lẽ còn không đánh lại một tên mao đầu tiểu tử".

Tên kia luyện khí sáu tầng nghe vậy cũng hơi mỉm cười lên tiếng.

"Tốt, như vậy chúng ta tạm thời hợp tác xử lý tên này dê béo, còn chiến lợi phẩm thì phải xem bản lĩnh của ai cao hơn".

Ba người sau khi đã ăn ý hợp tác lẫn nhau, cũng không kéo dài thêm thời gian, trực tiếp chạy vào bên trong hẻm núi.

Ba người dừng lại trao đổi chỉ là chuyện trong vài giây, cũng không ảnh hưởng gì đến việc truy đuổi.



Đi được một lúc thì ba tên này tu sĩ thấy một thân ảnh đang đứng chờ sẵn.

Trần Nguyên thấy ba người cũng đã đuổi tới, hắn cũng không làm cái gì lời nói nhảm, trực tiếp toàn lực t·ấn c·ông.

Chỉ thấy 12 cây dây leo từ dưới đất mọc lên, cao hơn 20 mét chặn kín hai đầu đường đi.

Ba người thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tế ra pháp khí đánh tới.

"Ầm ầm ầm"...

Một lúc sau.

Nhìn trên mặt đất ba cỗ t·hi t·hể, Trần Nguyên hơi lắc đầu cười cười, có chút bản lĩnh đó cũng bày đặt đi làm c·ướp tu.

Sau khi sờ thi thu chiến lợi phẩm, hắn lúc này cũng không vội rời đi ngay, lấy ra ba cái bình sứ, sau đó bấm một cái pháp quyết.

Chỉ thấy lúc này làn da của ba cỗ t·hi t·hể bắt đầu hơi căng chướng, huyết dịch dưới làn da đang thuận theo kinh mạch thoát ra ngoài.

Bấm thêm mấy đạo pháp quyết, tinh huyết thuận lợi rót vào bên trong bình sứ.

Sau khi làm xong, hắn thu lại ba bình tinh huyết vào túi trữ vật, sau đó mới quay người rời đi.

Lần trước khi Trần Nguyên kiểm tra túi trữ vật của Huyết Hà tông đệ tử, thấy bên trong đó có vài bình tinh huyết, cùng mấy bình huyết sắc đan dược.

Sau khi đọc được nhật ký của Hoắc Chiến, hắn cuối cùng cũng biết cái kia huyết dịch màu đỏ là gì.

Chính là tinh huyết của tu sĩ.

Huyết Hà tông nắm giữ rất nhiều công pháp có thể sử dụng tinh huyết để tu luyện, cho lên tinh huyết tu sĩ đối với Huyết Hà Tông đệ tử mà nói, chính là một loại khác tài nguyên.

Nhưng bình thường thủ đoạn sử dụng sẽ có tác dụng phụ, chỉ khi đi qua trận pháp của Huyết Hà Tông tinh lọc, như vậy mới có thể an tâm phục dụng.

Tuy là vậy, nhưng không phải nói tinh huyết chưa qua tinh luyện không có tác dụng.

Một vài luyện đan sư vẫn có cách trong khi luyện đan, thuận tiện xử lý một chút tạp chất bên trong tinh huyết.

Đương nhiên, loại này xử lý cũng sẽ không bằng Huyết Hà tông thủ đoạn.

Với lại bình thường tinh huyết chưa qua tinh lọc, vẫn có thể sử dụng để tăng cao tu vi, nhưng như vậy tác dụng phụ cũng sẽ rất cao.

Hơn nửa tháng sau tại Thanh Huyền phường thị, tại Thiên Hương Lâu.

"Cái gì? Vũ đạo hữu, ngươi có đạo lữ rồi".

Trần Nguyên đang một mặt kinh ngạc nhìn tên nam tử trước mặt.

Vũ Kim Phi hơi cười cười nhìn Trần Nguyên, sau đó một mặt kiêu ngạo lên tiếng.

Đúng vậy Hàn đạo hữu, chúng ta đã trở thành đạo lữ vào ba tháng trước rồi.

Sau một hồi trao đổi thì Trần Nguyên cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện.



Hai năm trước trong Xích Viêm Sơn Mạch, Vũ Kim Phi cứu được Kỳ Tĩnh Vân, cũng chính là hắn bây giờ đạo lữ, sau đó hai người quen biết.

Tiếp đó hai người cũng thường xuyên rủ nhau vào Xích Viêm Sơn Mạch săn g·iết yêu thú, trải qua đồng sinh cộng tử nhiều lần, dần dần cũng nảy sinh tình cảm.

Rồi cuối cùng ba tháng trước hai người quyết định kết làm đạo lữ.

Trần Nguyên nghe xong cũng cạn lời rồi.

Chưa nói tới Vũ Kim Phi một tên trung phẩm luyện đan sư, cần phải vào núi liệp yêu kiếm linh thạch sao.

Với lại Kỳ Tĩnh Vân là luyện khí bảy tầng tu sĩ, không biết kéo theo một tên luyện khí sáu tầng luyện đan sư đi liệp yêu có tác dụng gì.

Ách, vị này Kỳ Tĩnh Vân đạo hữu không sợ bị kéo chân sau sao?.

Với từ bao giờ thì tên này Vũ Kim Phi hảo tâm như vậy, thấy người trọng thương xong ra tay cứu giúp.

Trần Nguyên cảm thấy lời giải thích này có chút vô lý, nhưng hắn cũng không tiếp tục hỏi sâu vào, chỉ đưa ra vài câu chúc mừng cũng thôi.

Lúc này Vũ Kim Phi một mặt chợt tỉnh, như nhớ ra cái gì lên tiếng.

"Đúng rồi Hàn đạo hữu, ta quên nói với ngươi một tin vui".

"Chính là phù sư hội đã không còn tồn tại".

Trần Nguyên nghe được vậy cũng hơi ngạc nhiên, không phải lần trước tên này còn nói, phù sư hội phía sau có Thanh Hà tông chống lưng sao.

Cảm thấy hơi thắc mắc, hắn cũng liền trực tiếp hỏi ra vấn đề này.

Vũ Kim Phi nghe được Trần Nguyên đề ra nghi vấn, cũng một mặt mỉm cười giải thích.

"Ân, nửa năm trước cái này phù sư hội náo lên rất lớn, kiếm cũng rất nhiều".

"Có người thấy lợi ích lớn cũng nhảy vào kiếm một chén canh, sau đó còn định dựng lên thêm đan sư hội, cùng luyện khí hội nữa".

"Xảy ra hơn hai mươi vụ án mạng, c·hết hơn mười tên luyện khí hậu kỳ, cuối cùng kinh động vị kia trúc cơ trấn thủ phường thị".

"Sau khi vị kia đi ra, trực tiếp nói một câu".

"Nơi đây là bản toạ trấn giữ, các ngươi như này chính là đang giẫm lên đầu bản toạ kiếm tiền sao".

Sau đó vung ra một kiếm diệt đi ba tên nội môn đệ tử, mấy kẻ đứng đầu ba cái hội cũng lần lượt b·ị b·ắt lại xử tử.

Nói tới đây Vũ Kim Phi một mặt cười trên nỗi đau của người khác biểu lộ, dù sao mấy tên kia lập ra đan sư hội, chính là muốn c·ướp hắn linh thạch, cho nên c·hết hết là tốt nhất.

Trần Nguyên nghe đến đây cũng hơi nhíu mày suy nghĩ.

"Cái vị kia trúc cơ tu sĩ sẽ chính nghĩa như vậy, chỉ vì lợi ích của vài tên tán tu mà ra tay liên sát ba tên nội môn đệ tử".

Phải biết, nội môn đệ tử đều là trước 30 tuổi đột phá đến luyện khí hậu kỳ, đều là ngút trời kỳ tài.

Với lại hắn cũng không tin mấy tên kia nội môn đệ tử, chưa được sự cho phép của trúc cơ tu sĩ đồng ý sẽ dám làm càn như vậy.

Nghĩ một hồi cũng không hiểu trong đó nguyên nhân, Trần Nguyên cũng lười nghĩ tiếp.

Hết chương !

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.