Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống những tán lá cây ánh lên một màu xanh tươi mát, tiếng chim kêu ríu rít, tiếng lá xào xạc khi gió thổi nhẹ qua. Một con heo rừng đang đi dạo xung quanh.
Bỗng có một mũi tên bay đến, cắm thẳng vào phần cổ của nó, chỉ kêu lên một tiếng rồi nằm xuống, trong đám cây nhỏ, Đoàn Bình An ngồi dậy với cây cung trên tay.
- Ngươi dùng cung cũng được quá nhỉ.
- Không có gì, chỉ là lúc trước làm thợ săn nên có tí nghề.
Thanh Vân kế bên bất ngờ về tay nghề bắn cung của cậu.
- Thế cô biết g·iết heo rừng xong thì sẽ làm gì không?
- Đừng hỏi mấy câu ngu ngốc đó, đương nhiên là làm thịt, mà ta trước giờ chưa nhìn...
Thanh Vân không kịp nói tiếp thì cậu đã bắt đầu mổ xẻ con heo rừng.
Ngoài máu bắn khắp nơi, còn có cả mùi của con heo rừng ấy phát ra, hình ảnh kinh dị đối với một Thánh nữ chưa thấy cảnh này bao giờ một phen sợ hãi.
- Á, ngươi, ngươi làm gì vậy?
- Làm gì? Đương nhiên là làm thịt, đây là phần cho buổi trưa và buổi tối hôm nay, nay có thịt ăn là may rồi.
Cậu nói xong, tiếp tục mổ xẻ con heo ấy, Thanh Vân lấy tay che mắt lại rồi quay ra chỗ khác. Đoàn Bình An chỉ lắc đầu.
- Đúng là. Ha ha.
Nhìn khó chịu là vậy nhưng khi mùi thơm từ thịt heo tỏa ra, Thanh Vân ngồi đấy không chịu được nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
- Bộ Thánh nữ cô chưa ăn thịt bao giờ à?
- Có ăn nhưng ít, đa phần là món rau.
- Ồ, vậy rau luộc cô ăn được không?
- Được chứ.
- Cơ mà sao tôi thấy tôi như người hầu của cô vậy?
- Hầu cho Thánh nữ là phước ba đời của ngươi rồi mà còn hỏi?
- Ha ha, được được, chờ đấy.
Hai người trò chuyện.
Xong bữa trưa, hai người tiếp tục lên đường. Đến gần bờ suối, một bóng dáng nữ nhân trắng trẻo như ngọc, đôi chân thướt tha cùng với đường cong tuyệt mỹ đang đứng dưới suối, nhưng lạc quẻ một cái là đang cầm cái xô nước.
- Tên c·hết tiệt, bắt ta phải lấy nước, c·hết tiệt c·hết tiệt c·hết tiệt, thật không biết thương hoa tiết ngọc gì cả!
Ra là Thanh Vân bị Đoàn Bình An bắt đi lấy nước.
- Ta cho cô ăn rồi, giúp ta lấy nước một chút đã than? Ha ha.
- Ê.
Cậu đang ngồi đấy thư giãn thì một cái xô quăng thẳng vào đầu cậu, may thân thể cậu cứng cáp, chỉ thấy hơi đau.
- Này, xong rồi đấy tiểu tử.
- Cô...
- Sao, không phục? Đánh một trận. Yên tâm, ta sẽ không g·iết ngươi đâu.
- Hầy, kệ cô, vào đi, đứng dưới lâu coi chừng cóng chân.
- Ngươi...
Thanh Vân dù giận cũng phải đi theo cậu.
Hai người tiếp tục đi. Một thân ảnh nhanh nhẹn băng qua cả một khu rừng một cách nhanh chóng, thoắt cái đã biến mất.
- Này, cô mạnh hơn cả ta mà, sao phải bắt ta cõng?
- Một nữ nhân sắc đẹp tuyệt trần cho ngươi cõng mà không muốn?
- Mỏi chân nói mỏi chân, sao lại lý do dài dòng?
- Ngươi...ngươi là kẻ khiến ta tức mấy lần rồi đấy, ngươi không phải cứu ta thì ta bóp c·hết ngươi cái một.
- Rồi rồi.
Cậu cõng Thanh Vân, khổ sở.
Đêm đó, cậu lại phải ngủ bên ngoài vì Thanh Vân tự nhiên đã độc chiếm đi cái lều của cậu.
- Uổng công ta mất một buổi để vá lại, nữ nhân thật khó hiểu mà, lúc nãy còn lên giọng, lúc tối lại nhẹ giọng muốn ở trong lều. Thôi, bỏ đi, tiếp tục tu luyện.
Cậu ngồi đó than thở, rồi ngồi xếp bằng lại.
- Lúc trước là Khai Đạo trung kỳ, đêm nay không biết lên được hậu kỳ không, biết đâu lên thẳng Phong Đạo.
Cậu thiền định, từng dòng linh khí xung quanh được cậu hấp thụ, di chuyển khắp cơ thể.
Đang tu luyện thì cậu cảm ứng được nguy hiểm, lập tức ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh. Có một tiếng gầm lớn, cậu quay đầu hướng về phía tiếng gầm ấy, một con hổ to lớn, xung quanh có dòng linh khí màu đen bao bọc xung quanh nó.
Nhìn là biết con hổ này không phải con hổ bình thường. Cậu rút kiếm, nhắm thẳng về phía con hổ ấy, nó gầm lên một tiếng rồi lao về phía cậu, vung cái móng to lớn và sắc bén bổ xuống.
Cậu né được, tay triệu ra hỏa cầu phóng về phía con hổ. Tuy không gây sát thương quá lớn vì linh khí màu đen xung quanh nó như là một bộ giáp nhưng vẫn khiến nó lùi lại.
Bỗng đầu nó mọc ra một cái sừng lớn. Nó gầm lên, lao về phía cậu, nó lấy hàm răng sắc nhọn của mình cắn nhưng cậu né được, nó cắn nát một cái cây to.
Cậu ném kiếm bọc linh khí về phía nó, thanh kiếm xuyên thủng lớp linh khí bao quanh nó, đâm thẳng vào phần bụng khiến nó gào lên đau đớn rồi nhìn cậu với sát ý. Cậu đưa tay ra, thanh kiếm tự rút ra rồi quay về phía cậu, là Khống Vật Thuật.
Lần này nó biến mất, cậu đảo mắt xung quanh nhưng không thấy, bỗng nó xuất hiện phía sau cậu, cào một phát hất văng cậu ra xa.
Cậu ngồi dậy, phần bụng b·ị t·hương đang rỉ máu, cậu nhanh điều chỉnh hơi thở, điều linh khí trong người đến chỗ miệng v·ết t·hương để bịt v·ết t·hương tạm thời.
Cậu lấy cây cung và mũi tên từ trong túi trữ vật ra, bọc linh khí vào đầu mũi tên, nhắm về phía con hổ mà bắn. Một mũi rồi hai mũi rồi ba mũi, con hổ ấy bị trúng hai trên ba mũi tên của cậu bắn ra, gào lên.
Nó như tốc biến nhanh đã đến chỗ của cậu, chân phải trước ghìm chặt cậu vào vách đá, chân trái trước cào cậu, lúc nó định kết liễu cậu thì một quả cầu lớn màu xanh lao đến, g·iết c·hết con hổ kia.
Là Thanh Vân đến hỗ trợ, với thực lực của cô thì con hổ này chẳng đáng là bao. Con hổ ấy thả cậu ra, cậu rơi xuống nhưng vẫn gắng sức đứng lên được. Hơi thở không đều khiến v·ết t·hương ở bụng bị rỉ máu.
Thanh Vân đi xuống định đỡ cậu nhưng cậu lại ngã trước nhưng lại ngã ngay phần ngực của cô.
- Mềm, mền.
Tuy b·ị t·hương nhưng cậu vẫn nói được một chút nhưng bị Thanh Vân tát một cái mới ngất đi.
Một lúc sau, cậu tỉnh dậy, v·ết t·hương đã sắp lành nhưng cơn đau từ phần má vẫn ê ẩm, cậu thấy mình đang nằm trong lều, cậu đứng dậy, đi ra ngoài. Bên ngoài, Thanh Vân đang ngồi bên ngoài từ lúc nào.
- Ngươi tỉnh rồi à?
- Rồi, cảm ơn đã giúp tôi.
- Không cần cảm ơn, ta nói rồi, dưới Khai Thiên thì một chiêu cũng c·hết.
Cậu ngồi xuống.
- Phần tối qua, sau khi con hổ ấy c·hết thì ngươi có biết gì nữa không?
- Ta chỉ biết là mình ngã xuống một nơi khá mềm.
Đau!
Cậu đang nói thì bị Thanh Vân đi đến tát một cái.
- Mềm mềm cái đầu ngươi.
Thanh Vân tát xong, lấy tay che ngực, đỏ mặt nói.
Thấy cô lấy tay che phần ngực của mình thì cậu cũng hiểu, tay gãi gãi đầu.
- Ờ thì...mềm thật....
- Vô sỉ.
Thanh Vân tát cậu cái nữa, nói.
Mặt cậu đỏ không vì ngại mà vì bị tát nhưng không thể phản kháng.
- Nếu ngươi tỉnh rồi mà không b·ị t·hương nặng thì ở ngoài canh đi, ta vào lều.
Thanh Vân nói với Bình An.
Cậu chỉ thở dài gật đầu.
Buổi tối đầy sao khiến cậu nhớ đến lúc ngồi ngắm sao với ông của mình. Ngắm một hồi thì cậu tiếp tục tu luyện.
- Lạ nhỉ, nãy thù mới Khai Đạo trung kỳ, giờ lại là hậu kỳ đỉnh phong sắp Phong Đạo!
Cậu thắc mắc, không biết rằng lúc cậu ngất đi, linh khí loạn sắp phản phệ, chính Thanh Vân đã truyền phần linh khí của mình nhằm ổn định lại linh khí trong người cậu.
Đến gần sáng, cậu vẫn đang thiền định, bên trong thức hải của mình bỗng nổi lên từng làn sóng lớn, không còn là những cơn sóng nhỏ. Bỗng một cột sáng chiếu lên trời ngay chỗ cậu đang ngồi.
Bên ngoài thì cột sáng ấy cũng xuất hiện, ngay chỗ cậu chiếu thẳng lên. Một vòng xoáy trên trời có tâm là cột sáng ấy. Gió nổi lên kèm theo tiếng gầm của sấm.
- Lôi kiếp! Tên tiểu tử này lại có thể triệu lôi kiếp mạnh đến vậy! Tiên Khí nhiều đến độ nào chứ?
Tiếng gió và sấm khiến Thanh Vân thức giấc, đi ra bên ngoài.
Một đạo thiên lôi đánh xuống, cậu b·ị đ·ánh trúng nhưng không b·ị t·hương, ngược lại đang cố gắng hấp thu đạo thiên lôi này. Thêm vài đạo thiên lôi đánh xuống nữa nhưng ngoài bộ y phục bị cháy đen và rách vài chỗ ra thì cậu hầu như không bị tổn thương.
Mây kiếp tan đi, cậu cũng mở mắt ra, từng cơn đau từ xương lan đến da thịt khiến cậu vừa đứng lên liền khụy xuống. Thanh Vân liền đi ra đỡ cậu đứng dậy.
- Này, lần đầu ta thấy lôi kiếp nhiều với mạnh đến vậy đấy, Phong Đạo thôi mà khoa trương hơn ta lúc trước nữa.
Cô hỏi cậu.
- Không biết, đây cũng là lần đầu tôi phải chịu đựng liên tiếp nhiều đạo lôi đến thế, sắp ngất đến nơi rồi.
Cậy đáp, vẫn còn khá choáng.
Hai người ăn sáng xong, cậu đi lại chỗ con hổ ấy c·hết, lấy da, xương và răng của nó, cho vào túi trữ vật.
- Này, nó c·hết rồi, muốn làm thịt nó à?
- Không, thịt hổ khó ăn, tôi lấy da, xương với răng nó, có gì bán lại, con này không phải loại thường, là yêu hổ sắp mở linh trí, giá rất cao.
- Ồ, đó giờ ta chỉ g·iết thôi, còn lại có người làm hết rồi.
Cậu chỉ lắc đầu cười.
Cậu cảm thấy lúc đi thì cơ thể mình lại nhẹ hơn, lực đạo cũng lớn hơn, vung tay đấm về phía tảng đá thì nứt vỡ ra nhiều mảnh.
- Thấy sao, còn có thể bay nữa.
- Bay?
- Đúng, bay, tuy không cao với nhanh. Sao, muốn ta dạy không.
- Muốn.
- Được, giờ ngươi có thể điều khiển linh khí quanh người, nhấc ngươi lên.
Cậu làm theo, cậu bay lên thật, cao chừng mười mét,
Thanh Vân cũng bay lên.
- Thế nào?
- Hay thật.
Hai người giờ không còn đi bộ nữa, bay đi nhanh hơn đi bộ.
- Này, cô cũng bay được, sao không tự bay đi? Với lại tôi thấy hơi nặng.
- Ngươi chê ta nặng? Nặng này, nặng này.
Thanh Vân nghe chữ nặng thì tức giận, tay đấm vào đầu cậu với tiếng "đau" của cậu phát ra.
Hai người bay đến một thành trì.
- Thiên Đông Thành. Đây là nơi nào?
- Ngốc, nơi đây là thành trì giữ đất, nhằm mục đích đánh dấu lãnh thổ của các quốc gia và là nơi náo nhiệt và đông dân cư nhất, hơn cả kinh đô.
Thanh Vân giải thích cho Bình An hiểu.
Hai người đi vào thành. Có vé thông hành của Thanh Vân giúp cậu có thể đi theo.
Nơi đây đúng thật náo nhiệt hơn. Người ra người vào, nhiều xe ngựa vận chuyển đi đi lại lại. Khắp nơi đều có người đi lại, binh lính tuần tra liên tục đảm bảo trị an, nơi đây cũng có nhiều tu sĩ, buôn bán và giao dịch, hầu như không mấy ràng buộc.