Tên cầm đầu lũ sơn tặc lúc này cũng tháo chạy rất xa, thân thể tuy mập mạp nhưng tốc độ lại rất nhanh, có thể so với một con hổ đang chạy liên tục.
- C·hết tiệt! Nhanh về trại lấy hết những thứ quan trọng rồi chuồng, xây dựng lực lượng lúc nào cũng được.
Tên mập ấy vừa chạy vừa nói.
Đoàn Bình An cũng đuổi đến kịp nhưng không ra tay vội, cậu cứ trèo lên các cành cây lớn, bám đuôi theo hắn đến tận khu trại.
Ánh lửa của khu trại còn chưa cháy hết, tên mập ấy chạy đến, tay vẫn cầm cây trường đao, lấy gần hết những đồ quan trọng.
Lúc hắn định phóng hỏa cả khu trại rồi trốn nhưng lúc định châm lửa thì lại có một thanh kiếm lao đến, hất đi ngọn đuốc đang cháy.
- Ai?
Hắn quát to.
- Ta, ngươi cũng đừng hòng chạy!
Thân ảnh của cậu hiện ra từ bóng đêm u tối.
Cậu phóng đến hắn, rút cây rìu ra từ trong người, bổ xuống, hắn nhanh lấy trường đao ra đỡ. Cậu nhanh lại chỗ thanh kiếm đang cắm xuống đất, rút kiếm lên đâm về phía tên mập. Hắn không đỡ được, b·ị đ·âm ngay phần bụng, cậu rút thanh kiếm ra, hắn nhanh đã cầm máu đang chảy ở phía bụng, lấy cái áo khổ lớn quấn chặt phần bụng tránh cho máu chảy ra.
Hắn bổ cây trường đao xuống, một dòng linh khí màu xanh phóng về phía cậu. Cậu bất ngờ nhưng cũng đỡ được. Vì lực khá lớn nên dù cậu có đỡ được nhưng cũng bị hất văng ra. Bị kéo dài khoảng cách, tên mập ấy nhân cơ hội, nhắm về phía cậu mà bổ. Thanh trường đao ấy rất nặng, thêm lực từ cánh tay của tên mập ấy bỏi xuống khiến cậu bị gãy phần xương khi đỡ chiêu.
Cậu hất tên mập ra, hắn lùi lại vài bước, cậu nhanh đứng dậy, thở hổn hển nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở, đẩy linh khí đến chỗ xương bị gãy để bọc lại tạm thời để tiếp tục chiến đấu.
- Thằng kia, lúc nãy có đám Hà Yên Môn đến nên lão gia ta mới chạy thôi, chứ một chọi một với ngươi thì ta không ngán. Ha ha ha.
Hắn chĩa mũi đao về phía cậu, cao giọng nói rồi cười.
- Chỉ là lệch hạng cân, mau tìm cách để rút ngắn khoảng cách, không thì mệt!
Cậu thầm nghĩ.
Cậu dùng hết sức, nhanh đã đến chỗ của tên mập, khoảng cách đã được rút ngắn lại, tay cầm kiếm của cậu nhanh đâm về phía hắn, tên mập ấy cũng đỡ lấy. Tay kia của cậu đấm vào phần v·ết t·hương ở phần bụng khiến miệng v·ết t·hương lại hở ra, máu lại tuôn ra, hắn đau đớn định lùi lại nhưng cậu lấy thế, dùng chân đạp mạnh đến chỗ v·ết t·hương.
Hắn lùi lại, tay ôm v·ết t·hương, cậu nhặt cây rìu lên, ném mạnh về phía tên mập, hắn đỡ lấy, hất văng đi, cậu thấy hắn đang mất tập trung, phóng về phía hắn mà đâm. Vết đâm lần này trúng ngay tim của tên mập, dù cho lớp mỡ dày cỡ nào nhưng dưới việc bọc linh khí thì lớp mỡ ấy có cũng như không. Hắn biết sắp c·hết nên liều mạng, tay cầm thanh trường đao đâm về phía cậu, tay giữ chặt lấy cậu không buông.
- Dù ta có c·hết thì cũng phải lôi ngươi theo!
Hắn quát to, ánh mắt đầy sự c·hết chóc và cắn môi đến chảy máu.
Nhưng thanh trường đao cũng chỉ đâm vào phần bả vai của cậu, không trúng điểm yếu, tên mập ấy ngã xuống. Cảm giác đau tột cùng xốc lên não khiến cậu choáng váng. Cậu rút thanh trường đao ra, ngồi xuống điều chỉnh lại nhịp thở đang r·ối l·oạn, điều linh khí bọc chặt lấy miệng v·ết t·hương không cho máu chảy ra tiếp. Hai cơn đau liên tục khiến cậu sắp ngất đi nhưng vẫn cố trụ lại, không muốn ngất đi rồi v·ết t·hương có thể sẽ khiến mình c·hết.
- Không! Cố gắng! Không thể nằm xuống tại đây! Tuyệt đối không! Tiêu dao tự tại, phiêu lưu, du ngoạn thiên hạ ta chưa làm, thành gia lập thất còn chưa xong, hà cớ gì phải nằm xuống tại đây?
Cậu nhíu mày lại, nhịp thở dần nhanh hơn.
Bỗng cả người cậu bay lên, một luồng kim quang từ trên trời chiếu thẳng xuống chỗ của cậu, bao bọc lấy cơ thể, như là linh khí, luồng kim quanh ấy thành từng dòng đi vào cơ thể của cậu.
- Tiêu dao tự tại. Ngao du thiên hạ. Phiêu lưu tràn ngập hiểm nguy. Đấy cũng là đạo của ngươi? Có thể không muốn cũng có thể muốn. Muốn hay không thì việc quyết định ở ngươi!
Viên đá bên trong thức hải của cậu phát sáng, hút lấy dòng kim quang lại, vang lên giọng nói.
- Ta vốn không còn lựa chọn, ta muốn!
Cậu hét lên.
Thân thể cậu như nứt ra, từng vết nứt phát ra luồng kim quang phản chiếu, sáng rực cả một cánh rừng.
- Tiêu Dao Đạo Quyết! Tên đạo mà ta đặt tên!
Cậu nói xong, một đạo thiên lôi đánh xuống gần chỗ cậu như là Thiên Đạo đã đồng ý.
- Ngộ nhiều thứ, chọn ra một thứ của bản thân làm đạo, lấy đạo ấy mà đi, đường đi chông gai tự quyết. Khai Đạo mà thành.
Giọng nói ấy lại vang lên trong đầu của cậu.
Hồi lâu sau, cậu cũng mở mắt ra, các v·ết t·hương khi giao đấu với tên mập kia cũng đã lành lại. Cậu lấy thanh trường đao lên.
- Thứ này bán cũng bộn tiền!
Cậu nói, mắt đảo về hướng tên mập đ·ã c·hết.
Bên cạnh tên mập ấy có một cái túi nhỏ, cái túi tuy nhỏ nhưng khi cậu nhặt lên thì lại khá nặng. Cậu thò tay vào thì nó sâu đến độ cả cánh tay cậu đút vào cũng không hết.
- Cái này như là túi trữ vật trong truyện hay đọc.
Cậu nghĩ thầm.
kiểm tra bên trong khá nhiều đồ có giá trị, cậu tiếp tục đi tiếp vào khu trại. Bên trong ngoài các đồ vật ngổn ngang thì có vài bình hoa sứ có hoa văn rất đẹp, cậu thu gom hết vào túi trữ vật, lấy xong, cậu phóng hỏa, đốt cả khu trại này, xóa bỏ dấu vết. Cậu đi về nhà thì cũng đã sáng. Cậu kéo xác mấy tên sơn tặc mình g·iết gần đó, kéo đến chỗ mấy đám gỗ khô, thiêu xác bọn chúng, tránh hậu họa về sau, đương nhiên cậu cũng kiểm tra xác bọn này xem có đồ gì không mới thiêu. Bên trong nhà, cậu lấy hết đồ bên trong túi trữ vật ra.
- Nhiều đồ quá, ngoài các đồ vật có giá trị ra thì có vài bộ công pháp. Tên mập này tuy là phàm nhân nhưng lại sưu tập công pháp của tu sĩ.
Cậu xem qua từng món đồ.
Cậu xem trúng một quyển sách nói về tu luyên. Tu sĩ đầu tiên phải trải qua ba cảnh giới của phàm nhân trước khi chính thức tu luyện.
"Ba cảnh giới gồm Thể Huyết, Mạch Thể và Tinh Thần. Thể Huyết là cảnh giới đầu tiên khi người thường bắt đầu luyện tập thân thể và xương cốt. Đạt ngưỡng giới hạn của xương cốt và thân thể thì bước vào Mạch Thể, khai thông các mạch máu, kinh mạch được đả thông. Phá vỡ giới hạn tiếp tục tiến vào Tinh Thần, hoàn toàn kiểm soát được cơ thể, có thể nhìn thấy và hấp thu linh khí".
- Ba cảnh giới này cũng như giọng nói kia, ta đã vượt qua ba cảnh giới này.
Cậu đọc xong, suy nghĩ.
"Vượt qua ba cảnh giới đầu tiên là coi như vượt qua được giới hạn của phàm nhân. Sự khác biệt giữa tu sĩ và phàm nhân nằm ở việc có Tiên Khí trong người hay không, vài sợi Tiên Khí cũng có thể tu luyện".
- Đây, lúc cảm nhận, Tiên Khí trong người chảy thành từng dòng, liệu có liên quan gì đến viên đá trong thức hải của ta không?
"Tiên Khí thúc đẩy kết hợp với linh khí thiên địa tiến hành nhập Khai Đạo cảnh. Chọn các đạo có sẵn do những người đi trước để lại hoặc tự tạo ra đạo của riêng mình".
- Vậy tức là ta tự tạo ra đạo của mình?
"Đạo người đi trước để lại có thể hoàn chỉnh, còn đạo tự tạo ra chỉ là bước đầu, còn nhiều lỗ hổng, phải từ từ cải tiến mới hoàn thành được cũng như phát triển lâu hơn".
- Có nghĩa là tu luyện sẽ lâu hơn? Không sao, đổi lại có thể từng bước mà đi, khắc phục từ từ.
"Sau Khai Đạo cảnh là Phong Đạo cảnh, Đạo cảnh, Cao Đạo cảnh và được chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn tức cực cảnh. Đây cũng gọi là bán tiên".
Cậu đọc xong, việc cậu được xuyên đến đây coi như là một loại cơ duyên khó tránh. Nếu giờ cậu còn ở Trái Đất thì chắc cậu vẫn cắm mặt vào công việc, còn lo việc cơm áo gạo tiền. Giờ cậu đến thế giới này, cơ duyên khiến cậu bước vào con đường tu luyện làm một tu sĩ. Cậu muốn được tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai hay thứ gì.
Cậu nhìn thấy một quyển công pháp cạnh bên, "Khống Hỏa Thuật" là tên của nó. Cậu cầm lên, đọc qua một lúc thì thực hành ngay.
- Khống Hỏa Thuật là phương thức tạo ra lửa từ việc khích thích linh khí nóng đến cháy rực. Cậu xòe tay ra, linh khí xung quanh bàn tay cậu tụ lại.
Dưới góc nhìn của cậu thì dòng linh khí màu vàng kim tụ lại, nén lại, ban đầu khá mỏi tay vì liên tục tụ khí trong tay. Nén xong, cậu thả lỏng ra, rồi tiếp tục khiến linh khí dần nóng lên, cuối cùng nó rực lửa. Lần đầu sử dụng khiến cậu tốn gần năm phút nhưng thử đi thử lại nhiều lần thì chỉ trong nháy mắt liền có thể thi triển.