Chiếc xe quân sự lăn bánh đều trên con đường dài, để lại đằng sau phố thị ồn ào và những người thân yêu của các tân binh. Trong không gian im lặng của khoang xe, Thạch ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt chăm chú vào quyển sổ cũ kỹ mà ông ngoại đã trao cho.
Quyển sổ bìa cứng, góc mép đã sờn rách, tỏa ra một mùi giấy cũ quen thuộc. Đây là quyển ghi chép võ học gia truyền của gia đình, một bảo vật mà ông ngoại anh cất công giữ gìn suốt bao nhiêu năm. Nhưng khi lật mở, Thạch lập tức nhận ra một điều lạ lùng.
Nửa đầu quyển sổ là những dòng chữ Nôm cổ, nét bút mực phai nhạt, được viết cẩn thận nhưng vô cùng khó đọc. Là người đã học qua chữ Hán và chữ Nôm cơ bản trong quá trình nghiên cứu lịch sử ở đại học, Thạch vẫn phải nhíu mày cố gắng phân tích từng ký tự. Nội dung ở đây dường như là những bài quyền gia truyền, đi kèm với các chú giải về cách luyện công và ý nghĩa từng động tác.
Cậu lật nhanh đến phần sau. Trái ngược với nửa đầu cổ kính, phần này được viết bằng chữ quốc ngữ, có lẽ do người đời sau ghi lại. Nhưng càng đọc, anh càng nhận thấy nội dung dường như thiếu khuyết ở nhiều chỗ.
"Kỳ lạ thật... Phần quốc ngữ này hình như là bản dịch chưa hoàn chỉnh. Nhiều chỗ bỏ dở, có đoạn chỉ là những chú thích ngắn gọn, không rõ ràng. Có lẽ người dịch cũng chưa giải mã được toàn bộ."Thạch thầm nghĩ.
Lật qua lại hai phần sách, Thạch nhận ra có một sự liên kết nào đó giữa phần chữ Nôm cổ và phần quốc ngữ này. Các chú thích trong phần quốc ngữ chỉ dẫn anh quay lại tra cứu những đoạn quan trọng ở phần chữ Nôm, như thể tác giả đang cố gắng dịch từng đoạn.
Thạch đọc lướt qua một đoạn chú thích:
“Chương này ám chỉ cách thở để kích hoạt nội lực tự nhiên, nhưng còn thiếu bước chuẩn bị. Phần chữ Nôm phía trước có thể giúp bổ sung...”
Cậu nhìn những dòng chữ Nôm đầy bí ẩn, lòng tràn ngập tò mò. Quyển sổ này không chỉ là một bảo vật võ học, mà còn chứa đựng nhiều câu hỏi chưa có lời giải. Cậu thầm nghĩ rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ phải dành thời gian để nghiên cứu tỉ mỉ từng trang, không chỉ để nối tiếp truyền thống gia đình, mà còn để khám phá xem quyển sách này cất giữ bí mật gì.
………….
Ở một góc phố khác của thành phố, Hạnh Nhi ngồi trước máy tính, màn hình hiển thị tờ đơn đăng ký tham gia tình nguyện hỗ trợ chống dịch. Kể từ lúc Thạch lên đường nhập ngũ, cô cảm thấy lòng mình trống rỗng. Hình ảnh anh, ánh mắt kiên định và những lời anh nói trước lúc đi, vẫn vang vọng trong tâm trí cô.
“Em hãy sống thật tốt. Khi anh trở về, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Câu nói ấy vừa là lời hứa, vừa là nguồn động lực để cô tiếp tục bước đi. Cô biết rằng, mình không thể chỉ ngồi chờ đợi mà phải làm điều gì đó có ý nghĩa.
Hạnh Nhi nhìn vào tờ đơn, suy nghĩ một lúc lâu. Bản năng thôi thúc cô muốn đóng góp, muốn cống hiến, giống như cách Thạch đã quyết định nhập ngũ để bảo vệ mọi người. Nhưng sâu thẳm, cô cũng lo lắng. Gia đình cô vốn bảo bọc cô từ nhỏ, liệu họ có chấp nhận việc cô tham gia vào một công việc đầy rủi ro như vậy không? Việc đi ngoài đảo gặp rủi ro Hạnh Nhi cũng giấu.
Bất giác, cô nghĩ đến Hà.
“Nhỏ Hà chắc sẽ hiểu mình...”
Ngay lập tức, Hạnh Nhi nhấc điện thoại gọi cho Hà. Chỉ sau vài hồi chuông, giọng nói quen thuộc của Hà vang lên
"Hạnh Nhi, mày gọi tao giờ này có chuyện gì thế?"
"Hà à... tao... tao định tham gia tình nguyện hỗ trợ đoàn chống dịch. Mày nghĩ tao nên làm không?"
Ở đầu dây bên kia, Hà im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. Cuối cùng, Hà trả lời bằng giọng điềm tĩnh
"Nếu mày đã nghĩ đến việc đó, tao sẽ ủng hộ. Nhưng Hạnh Nhi, mày phải suy nghĩ kỹ. Đây không chỉ là công việc bình thường. Nó có thể vất vả, nguy hiểm, và mày sẽ phải đối mặt với việc l·ây n·hiễm."
"Tao biết... Nhưng tao không muốn ngồi yên nữa. Tao muốn làm điều gì đó để giúp đỡ mọi người, giống như anh Thạch..." Giọng Hạnh Nhi run run, nhưng kiên quyết.
Hà bật cười khẽ
"Được rồi. Nếu mày quyết tâm, tao sẽ nói với ba mẹ giúp em. Nhưng mày phải hứa với tao, làm gì cũng phải bảo vệ bản thân trước. Đừng để tao hoặc Thạch phải lo lắng."
"Tao hứa!" – Hạnh Nhi đáp nhanh, như sợ mình sẽ mất đi sự can đảm.
“Xì, tao có tin nội bộ, tháng 6 tới nhà nước sẽ có chiến dịch gặp tình nguyện viên, các chiến sĩ từ cảnh sát đến y, bác sĩ hỗ trợ chống dịch, lúc đó có khi mày gặp lại sư huynh yêu dấu của mày” Hà chọc.
“Thế thì tốt… À không, không có gì… “ Hạnh Nhi cúp máy
Buổi tối hôm đó, Hạnh Nhi hoàn tất mọi thủ tục đăng ký. Nhìn vào chiếc túi đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cần thiết, cô hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên cô tự mình đưa ra một quyết định lớn lao như vậy.
Trong lòng, cô không chỉ mong muốn được giúp đỡ người khác, mà còn muốn chứng minh cho Thạch thấy rằng, cô không chỉ là một cô gái nhỏ bé cần bảo vệ. Cô muốn trở thành một người đồng hành xứng đáng với Thạch, sẵn sàng đối mặt với những thử thách mà cuộc đời đặt ra.
Cùng lúc ấy, ở một góc khác trên chiếc xe quân sự, Thạch vẫn miệt mài đọc quyển sách. Những dòng chữ Nôm và các ký hiệu phức tạp dường như dẫn lối cậu vào một hành trình khám phá mới.
“Đoạn này nói đến, việc tập theo các động tác như bài thể dục này, kèm theo việc thở sẽ khiến cơ thể lưu thông, thậm chí về lâu dài sẽ dẻo dai, nó… giống như yoga phiên bản hoạt động nhiều,… vừa có thể lưu thông các kinh mạch, vừa có thể phát huy sức mạnh tự thân, đã vậy còn mượn sức mạnh từ bên ngoài thông qua việc hô hấp”
Gấp quyển sách lại, Thạch khẽ thở một hơi dài, quyển sách này quá vi diệu. Chợt cậu nhìn ra cửa sổ xe, thấy có vài cặp yêu đương đang chở nhau, cậu lại nghĩ ngay đến Hạnh Nhi. Thật tình mà nói, Thạch vẫn chưa biết tình cảm của mình và Hạnh Nhi là gì, dù những việc em ấy làm là biểu hiện cho tình yêu với cậu, những gì em ấy đã làm mà cậu luôn cho rằng là người yêu cũ làm, khiến cậu lầm tưởng mình yêu người yêu cũ. Day nhẹ cái trán, Thạch bắt đầu chợp mắt.
……………
Chiếc xe quân sự dừng lại trước doanh trại. Không khí náo nhiệt của một ngày tập trung nhập ngũ tràn ngập khắp nơi. Những tân binh mặc đồng phục còn mới tinh, người thì trò chuyện rôm rả, người lại lặng lẽ quan sát xung quanh.
Thạch đứng lặng một chút, đưa mắt nhìn khu doanh trại rộng lớn. Một cảm giác quen thuộc xen lẫn háo hức len lỏi trong lòng anh. Anh vừa thở ra thì nghe một giọng nói vui vẻ vang lên bên cạnh
"Ê, cậu! Lần đầu nhập ngũ hả? Trông mặt nghiêm túc thế này chắc học giỏi lắm nhỉ?"
Thạch quay sang, thấy một chàng trai vóc dáng nhỏ nhắn, nước da ngăm rám nắng, miệng cười toe toét. Anh ta đưa tay ra, giới thiệu
"Tôi là Minh Hoàng, quê ở Đồng Tháp. Còn cậu?"
Thạch mỉm cười, bắt tay lại.
"Tôi là Thạch, ở TP. Hồ Chí Minh. Rất vui được gặp cậu."
Minh nháy mắt, vỗ vai Thạch
"Ở thành phố mà chịu nhập ngũ, tôi phục cậu thật đấy. Nhiều người trong xóm tôi cứ né mãi. Cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng trong trung đội cho xem!"
Thạch bật cười trước sự thẳng thắn của Hoàng. Minh Hoàng là đồng chí thân nhất với cậu kiếp trước, vì trong lúc hỗ trợ vận chuyển vắc-xin mà gặp t·ai n·ạn từ những người b·uôn l·ậu mà q·ua đ·ời. Chưa kịp nói thêm thì một giọng nói trầm vang lên từ phía sau
"Hai cậu làm quen nhanh nhỉ. Tôi là Nguyễn Văn Huỳnh, Trung đội trưởng của các em”
Trung đội trưởng nhìn chạc bốn mươi mấy, thân cao lớn, vẻ mặt cương nghị, Hoàng thì vội vàng chào theo điều lệnh dù còn sai.
“Chào Trung đội trưởng/chào thầy”
"Ở đây có gì khó khăn cứ tìm tôi. Lính mới thường bỡ ngỡ, nhưng yên tâm, chỉ vài ngày là quen thôi."
Nói rồi thầy Huỳnh nhìn sang Thạch
“Em cũng khá lắm, thường thì tân binh ít ai biết cách xưng hô như em lắm”
“Hì hì, em nghĩ là Đội trưởng thì cũng dạy dỗ, mình gọi thầy không có gì sai nhỉ” Thạch vội lấy cớ
Kiếp trước, thầy Huỳnh vì mắc phải covid, nhưng vẫn quan tâm quá độ cho dân, nên kiệt sức mà q·ua đ·ời, điều này làm cậu vừa buồn và cũng tự hào vì có một người thầy như thầy Huỳnh.
“Được rồi, Trung đội hai tập hợp!!!!!” thầy Huỳnh hô khẩu lệnh
………….
Căn phòng dành cho lính tân binh tuy đơn giản nhưng gọn gàng, ngăn nắp. Sáu chiếc giường tầng được kê ngay hàng thẳng lối, bên dưới mỗi giường là chiếc hòm sắt (rương đồ) đựng đồ dùng cá nhân. Thạch bước vào, cảm nhận mùi gỗ cũ lẫn chút hơi ẩm của doanh trại.
Minh Hoàng đã nhanh chóng chọn giường trên gần cửa sổ. Cậu đang gấp chăn nệm với tốc độ chậm rãi, lười biếng, thỉnh thoảng liếc nhìn quanh như muốn tìm cơ hội buôn chuyện.
"Thạch! Giường dưới trống này, cậu nằm đi," Hoàng Minh nói, vỗ vỗ vào khung giường.
Thạch đặt ba lô xuống, chưa kịp trả lời thì một giọng nói cao, trong trẻo nhưng đầy tự mãn vang lên từ góc phòng
"Cái này gọi là tự chọn giường à? Tôi tưởng lính phải theo quy định chứ nhỉ?
Cả hai quay lại nhìn. Người vừa nói là một cậu nhóc với dáng người nhỏ nhắn, gương mặt non nớt, đôi mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm. Cậu bước lại gần, chống hông nhìn Minh, rồi gật đầu chào Thạch
"Chào mấy ông anh! Tôi là Đạt, mới đủ 18 đây. Mấy anh cứ gọi tôi là Đạt, không cần anh em gì đâu, bằng tuổi cả thôi mà!"
Minh Hoàng trợn tròn mắt, đặt chiếc chăn xuống, nhìn Đạt từ đầu đến chân
"Bằng tuổi? Cậu bằng tuổi tôi á? Tôi hơn cậu năm tuổi đấy, nhóc!"
Đạt chỉ nhún vai, vẻ mặt thản nhiên
"Thì trong q·uân đ·ội, tuổi tác quan trọng gì đâu. Ai cũng như nhau mà!"
Câu nói làm Hoàng Minh ngẩn ra, rồi anh cười khẩy
"Được rồi, nhóc. Tôi không chấp đâu. Cứ làm lính tốt đi đã, rồi nói chuyện ngang hàng!"
Thạch nhìn cảnh tượng này mà chỉ cười trừ. Anh thấy Đạt có chút ngông nghênh hệt như kiếp trước, tuy lời nói hay ra vẻ, trẻ trâu các kiểu. Nhưng về lâu dài, Đạt là người em rất nhiệt huyết, luôn cùng anh em trong tiểu đội vượt qua mọi buổi huấn luyện gian nan.