“Thôi đi, tớ nhìn thấu cậu rồi. Có chia tay hay không cũng đâu phải do cậu quyết định. Chỉ cần Trạm Lục Hành đối xử tốt với cậu một chút, cậu liền mềm lòng ngay. Cậu đúng là một người não tình yêu, hết thuốc chữa!"
Giang Ly chìm đắm trong hạnh phúc, chẳng để tâm đến lời Tiểu Tiểu nói:
“Đừng chỉ nói tớ. Còn cậu thì sao? Bố mẹ cậu để cậu và Mộc Trạch ca đến dự là muốn cậu tìm đối tượng đấy. Có ai lọt vào mắt cậu chưa?"
Gương mặt Trạm Hải Hành chợt hiện lên trong đầu Tiểu Tiểu, cô bối rối đáp:
“Không... không có."
"Thật không?"
“Thật mà! Tớ không giống cậu, tớ không phải nào tình yêu đâu."
“Được rồi, được rồi. Cậu giỏi, cậu mạnh mẽ, mau đi vào nhà vệ sinh đi."
Giang Ly cười tủm tỉm, cố tình tỏ vẻ khinh khỉnh với cô bạn thân.
Giang Ly đứng chờ ngoài cửa nhà vệ sinh.
"Chị"
Cô quay người lại, trông thấy Lưu Nhã Kỳ đang nhìn mình với ánh mắt đầy oán hận, cả người mệt mỏi rã rời.
Sau khi tiệc bắt đầu, nhìn Nhã Kỳ bận rộn đến mức chân không chạm đất. Tóc cô rối tung, bộ đồng phục phục vụ không vừa vận càng làm cô trông béo hơn một vòng.
Đôi mắt Lưu Nhã Kỳ thẩm tối, giọng nói chua chát:
“Chị thật hạnh phúc. Chị có thể ngồi trong sảnh tiệc sang trọng, còn tôi thì khổ cực như con trâu, con ngựa"
Giang Ly nhíu mày, không ngờ Lưu Nhã Kỳ lại nói ra những lời này.
“Chị vui lắm đúng không?" Lưu Nhã Kỳ tiến thêm một bước, giọng nói đầy cay nghiệt.
"Cô nói với tôi những điều này để làm gì? Cuộc sống của cô ra sao, liên quan gì đến tôi? Là tôi gây ra ư?"
Lưu Nhã Kỳ cười lạnh một tiếng:
“Chị nói đúng, trách thì trách tôi không biết đầu thai vào nhà tốt hơn. Nhưng mà, tôi trẻ và đẹp, tôi còn cơ hội để đổi đời."
“Giang Thần có biết suy nghĩ này của cô không?"
Lưu Nhã Kỳ sừng người, cúi đầu im lặng.
Giang Ly tiến sát lại gần, hạ giọng:
“Hôm đó ở khách sạn, cô tự ngã, còn đổ tội cho tôi. Cô muốn làm gì?"
Lưu Nhã Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Giang Ly, giọng nói nhẹ như hơi thở:
“Rồi chị sẽ biết thôi."
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Khi Bạch Tiểu Tiểu và Giang Ly quay lại, phiên đấu giá đã kết thúc.
Giang Ly nhìn quanh bàn tiệc, không thấy bóng dáng Trạm Lục Hành đâu.
"Giang Ly."
Trạm Hải Hành vẫy tay, cọi cô lại gần.
Giang Ly nhanh chóng cầm ly rượu bước đến.
“Đây là Tổng giám đốc Ngô của tập đoàn XX. Tổng giám đốc Ngô, đây là em dâu tôi, Giang Ly"
Trạm Hải Hành làm quen hai người.
“Chào cô, chào cô. Cô Giang, công ty của các vị hoạt động trong lĩnh vực gì?" Tổng giám đốc Ngô cởi mở hỏi, rõ ràng là nể mặt nhà họ Trạm.
Giang Ly cố gắng giữ phong thái tự tin, mỉm cười trả lời một cách khéo léo. Tuy nhiên, trong lòng cô rất căng thẳng, biết rằng Trạm Hài Hành đang tạo cơ hội cho mình.
Hải Hành dẫn cô đến gặp mặt một số doanh nhân khác. Ánh mắt Giang Ly thỉ thoảng quét qua đám đông, vẫn không thấy bóng dáng Lục Hành đâu.
Cô không kìm được hỏi khẽ:
“Anh cả, anh có thấy Lục Hành không?"
“Vừa rồi Nhã Kỳ có nói chuyện với nó vài câu, sau đó nó đi theo cô ta. Chắc có việc gì đó."
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Giang Ly.
Trạm Hải Hành hạ thấp giọng nhắc nhở:
"Tổng giám đốc Trần tới rồi."
Giang Ly vội điều chỉnh tâm trạng, nhìn về phía người đàn ông mới bước vào. Ông ta khoảng chừng 50 tuổi, dáng người mập mạp, bụng phệ, nhưng ánh mắt sắc bén, khuôn mặt toát lên vẻ tỉnh ranh và lão luyện.
Đây chính là Tổng giám đốc Trần, người mà cả nhà họ Trạm đều phải nể trọng vài phần.
“Tổng giám đốc Trần, lâu lắm rồi không gặp!" Trạm Hải Hành bước tới, ôm nhẹ ông ta, vỗ lên lưng.
“Cậu tránh xa tôi ra. Cậu cao ráo đẹp trai thế này, làm tôi trông càng chẳng ra gì” Tổng giám đốc Trần đùa cợt.
“Đàn ông đâu cần dựa vào ngoại hình, mấy ai có thành tựu được như anh Trần đây"
Là người yêu cái đẹp, Giang Ly cố nén lòng, nói những lời nịnh nọt đầy ngoại giao.
“Cô đây là?” Tổng giám đốc Trần hào hứng nhìn Giang Ly.
“Em dâu tôi, vợ của nhị đệ nhà tôi."
Tổng giám đốc Trần "Ồ" một tiếng đầy ẩn ý, thoáng chút thất vọng.
“Nhị đệ của cậu đâu? Nghe nói hai anh em cậu người nào cũng đẹp trai, tôi muốn xem thử"
“Nó vừa ở đây mà"
Trạm Hải Hành quét mắt tìm kiếm, rồi phát hiện Trạm Lục Hành từ xa đang lào đảo bước tới, bèn gọi anh lại.
Giang Ly lập tức nhận ra Trạm Lục Hành có điều không ổn. Cả người anh thất thần, dáng vẻ chệnh choạng.
“Lục Hành, đây là Tổng giám đốc Trần mà tôi đã nhắc đến với cậu."
Trạm Lục Hành không thèm nhìn Tổng giám đốc Trần, chỉ gật đầu qua loa rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, không chút lịch sự.
Sắc mặt Tổng giám đốc Trần lập tức trùng xuống.
Trạm Hải Hành vội nói đỡ:
“Nó vừa uống hơi nhiều, để hôm khắc tôi đưa nó tới gặp anh. Lâu rồi anh chưa tới thành phố A, lần này chúng ta gặp lại vài người bạn cũ nhé."
Nói xong, Trạm Hải Hành khoác vai Tổng giám đốc Trần, dẫn ông ta ra ngoài.
Giang Ly nhìn theo Trạm Lục Hành, trong lòng đầy lo lắng. Cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên cảnh tay anh, khẽ hỏi:
“Lục Hành, anh không sao chứ?"
Trạm Lục Hành không phản ứng, chìm đắm trong cảm xúc hỗn loạn của chính mình.
Không biết phải làm gì, Giang Ly chỉ lặng lẽ ngồi đó, đồng hành với anh trong im lặng.
Lúc sau Lục thành tỉnh lại loạng choạng bước ra ngoài,Giang Ly không nói gì ngồi im đấy.
***
Một lúc sau Bạch Tiểu Tiều bước tới, khẽ kéo áo cô, ra hiệu muốn nói chuyện riêng.
“Cậu có chuyện gì vậy?"
Bạch Tiểu Tiểu hạ giọng, lấy điện thoại ra và bật một đoạn video.