Trịnh Đình thấy nàng lạnh nhạt như thế, trong lòng hoảng sợ, hoa nhà không có hương thơm của hoa dại, nhưng hoa nhà được chăm sóc cẩn thận, hoa dại có thể hái ở được ở bất cứ đâu, ai nặng ai nhẹ hắn vẫn có thể phân biệt rõ, hắn cũng không muốn cúi đầu nhặt một tảng đá mà mất một viên ngọc bích ở bên hông.
Đại nhân, hiện giờ đưa ra ngoài ánh sáng cũng tốt, Mục nhi và Ưu nhi cũng dần hiểu chuyện rồi, không thể cứ vô danh vô phận mãi như vậy được, ngài và phu nhân lại không có con cái, thiếp thân cũng không phải...
Nữ nhân trên giường trù tính đã lâu, cuối cùng mới có cơ hội như vậy, đương nhiên phải nắm chặt.Đúng vậy, chuyện tư tình hôm nay chính là nàng ta cố ý vô tình truyền ra ngoài, nàng ta cũng phải vì mình, vì con mà đánh một trận! “Ngươi câm miệng!” Trịnh Đình tức giận ngăn cản lời nói còn dang dở của Hà Quyên.Được rồi! Hắn có thể đã có mấy lần nói những lời đao to búa lớn khi đang ý loạn tình mê, nói sẽ công khai Hà Quyên với người ngoài, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng coi những lời dỗ dành người khác là thật, phải biết rằng... Hà Quyên ngoài sự quyến rũ trên giường ra thì không có bất kỳ chỗ nào có thể so sánh được với Dung Xu, cũng không lên được mặt bàn, thậm chí nàng ta còn không xinh đẹp như Dung Xu.Dung Xu nghiêng người, liếc khóe mắt đảo qua Hà Quyên. Hà Quyên là một nữ nhân hoàn toàn không giống nàng, không xinh đẹp như nàng nhưng thoạt nhìn giống như đóa hoa trắng nhu nhược, là bộ dáng khiến người ta muốn nâng niu trong lòng.Thì ra, sở thích của hắn là kiểu nhu nhược này, hoàn toàn trái ngược với nàng.Dung Xu đúng như tên gọi, cực kỳ xinh đẹp, nàng có đôi mắt to hơi cong lên, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, trong mắt trong veo đầy màu sắc, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, bên dưới là nụ cười nở trên đôi môi đỏ mọng, là một khuôn mặt cực ký sáng sủa, xinh đẹp. Lúc nàng còn là thiếu nữ vẫn luôn thích mặc y phục màu đỏ, cưỡi ngựa trên phố, trở thành một trong những phong cảnh đẹp nhất thành Trường An.
Mặc quần áo xong ra ngoài đi.
Dung Xu phát hiện mình không có cách nào bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện như trong tưởng tượng, dứt lời, nàng dẫn đầu đi ra khỏi đình viện khiến người ta hít thở không thông này, viện tử này được bố trí hoàn toàn dựa theo sở thích của nàng nhưng ở trong đó nàng lại cảm thấy thống khổ.
...
Hoắc Tiêu nghiêng người có chút lo âu nhìn bóng lưng Dung Xu..Dung Xu khác với hình bóng trong trí nhớ của hắn rất nhiều, nàng mặc một chiếc váy trắng hình trăng lưỡi liềm, phía dưới là váy màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt được làm bằng những lớp vải chồng lên nhau, phía trên áo được thêu hoa văn chúc phúc, cả người trông vô cùng đoan trang nhưng không giống cách ăn mặc của phụ nhân ở tuổi nàng, có vẻ có chút cổ hủ.Trên mặt Dung Xu chỉ có một lớp trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc theo kiểu phụ nhân, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm bạch ngọc.Tiểu nha đầu lúc xưa đã từng tức giận, ngông cuồng, vui vẻ và thoải mái, giờ đây có một sự nghiêm túc giả tạo trên khuôn mặt tựa như trước kia nàng coi thường nhất là hiền thê lương mẫu, nhưng vì tên bại hoại bên trong kia, màu sắc đẹp nhất trong lòng hắn đã bị nhuộm thành một mảnh tro bụi.Hoắc Tiêu âm thầm nắm quyền, chỉ cảm thấy tức ngực.
Đưa nàng theo đến Trịnh phủ.
Lúc Trịnh Đình và Hà Quyên một trước một sau đi ra, Dung Xu không quay đầu lại mà bước ra khỏi cổng trước, sự riêng tư của trạch viện này cũng không tệ lắm, bốn phía không có hàng xóm mà là một mảnh rừng trúc đẹp mắt, vừa lúc có thể che đi những điều xấu xa xảy ra bên trong.Một đội vũ lâm quân ở bên ngoài chờ đợi, còn có một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài trạch viện.
Lên xe.
Dung Xu phất tay, ý bảo Trịnh Đình và Hà Quyên lên xe.
Nương tử, ta vẫn chưa có ý định mang Hà thị về.
Trịnh Đình nhíu mày, muốn kéo tay Dung Xu nhưng lại bị nàng nhanh nhẹn né tránh.“Lang quân, ngài rõ ràng đã nói sẽ cho hài tử và thiếp một lời giải thích!” Hà Quyên thì thầm oán giận.
Ngươi câm miệng.
Trái ngược hoàn toàn với thái độ khi đối mặt với Dung Xu, Trịnh Đình chính là đại gia trước mặt Hà Quyên.“Trịnh Đình, ngươi thật sự có bản lĩnh đấy, còn dám hung dữ với nữ nhân!” Hoắc Tiêu ghét nhất những thư sinh ra vẻ đạo mạo, tên nào tên nấy toàn treo đạo đức trên miệng nhưng thực tế đã làm làm không ít điều dơ bẩn.