Cô ngẩng đầu một cái, liền thấy xe Thẩm Mặc Thần dừng ngay trước mặt của cô.
Thủy Miểu Miểu ngây ngẩn cả người.
Thẩm tổng, có đùa người khác như vậy sao?
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sắc bén khóa cô lại, cằm hất qua cửa xe, ra lệnh: "Lên xe."
Trong lòng Thủy Miểu Miểu run sợ mở cửa kế bên tài xế, lên xe.
Thẩm Mặc Thần quay cửa xe lên, lái xe ra ngoài.
Thủy Miểu Miểu thận trọng đánh giá sắc mặt của anh.
Thẩm Mặc Thần nghiêm nghị, mắt nhìn về phía trước, không nói.
Trong xe bao phủ áp suất thấp.
"Cái kia, kỳ thật, trước đó tôi chỉ thấy qua Thụy Khắc, có lần, anh ta kém chút đụng con của tôi, vừa rồi, anh ta lại đụng phải con tôi, ăn cơm với con tôi, tôi không thể không đến." Thủy Miểu Miểu lập lờ nước đôi giải thích, tóm tắt 1000 chữ.
"Ừm." Thẩm Mặc Thần lên tiếng.
Thủy Miểu Miểu nhìn không ra cảm xúc chân thực của anh.