*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Soo
Beta: Agehakun
Đêm khuya tối đen, khu vực nội thành đèn đóm sáng trưng, phố phường rộn ràng nhốn nháo, nhà xưởng ở ngoại ô lại yên ắng văng vẻ, có thể nghe thấy cả tiếng gió thổi cỏ lay.
Thẩm Ngôn Án nhìn Dạ Quyết không chớp mắt, dựa theo lời bọn bắt cóc, anh đặt túi du lịch lên trên máy móc, sau đó hỏi: “Xong rồi, giao Dạ Quyết cho tao.”
Nhân lúc hai người kia còn đang tranh luận, đội trưởng ra hiệu hất tay về phía trước, ý là tiến lên, cảnh sát đặc vụ được huấn luyện bài bản nhanh chóng vọt vào nhà xưởng. Thẩm Ngôn Án lo cho an nguy của Dạ Quyết nên đã xông lên tầng hai trước một bước, phía trên quần áo đắt đỏ, sạch sẽ phẳng phiu của Dạ Quyết giờ đều là nếp nhăn và vết cắt, bị dính đầy bụi lại còn mang theo vết máu. Khuôn mặt tuấn tú có mảng bầm tím, khóe miệng đọng vệt máu khô, mang một vẻ đẹp bị tàn phá do chiến đấu, nhưng hiện giờ Thẩm Ngôn Án không có lòng dạ đâu để thưởng thức, anh đang rất đau lòng.Đúng vào lễ tình nhân, hai người không hẹn mà cùng hoãn hết tất cả lịch trình.
Suy nghĩ một chút là biết, một người ăn trên ngồi trước, ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như Dạ Quyết sao có thể chịu nổi khổ sở như vậy. Nếu anh không quên mất đoạn cốt truyện này thì tốt biết bao, như vậy Dạ Quyết cũng sẽ không bị bắt cóc.Thẩm Ngôn Án nói: “Tôi đây.”
Cảnh sát vội vàng khống chế kẻ chủ mưu, xe cứu thương cũng đã ở bên ngoài, bọn họ kêu: “Bác sĩ, nhanh lên, có người bị đâm rồi.”“Được.”Trước đó một tuần.
Không ngờ lần đầu tiên chính thức tỏ lòng cho nhau nghe lại là lúc này, Thẩm Ngôn Án biết hắn là nam chính, nhưng anh vẫn sợ hắn sẽ chết, bởi vì chẳng phải nam nữ chính cũng không ở bên nhau à.
Thẩm Ngôn Án đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, chờ mãi chờ mãi, trong lúc này, cảnh sát nói cho Thẩm Ngôn Án biết bọn họ đã điều tra rõ sự thật rồi. Thẩm Ngôn Án chẳng còn lòng dạ nào quan tâm đến mấy thứ đó, bèn bảo trợ lý đi làm. Trước khi trợ lý đi, Thẩm Ngôn Án kề sát bên tai cậu ta nói một câu: “Để cho gã sống hết đời trong ngục giam luôn đi.”Lần này Dạ Quyết lái xe, Thẩm Ngôn Án ngồi ở trên ghế phụ hỏi hắn: “Mình đi đâu đây?”
“Nhất định mọi người phải chữa khỏi cho hắn, không trị hết tôi sẽ cho mấy người chôn cùng!”
Y tá hiểu anh đang lo lắng quá mức, cũng không để bụng, trái lại còn an ủi Thẩm Ngôn Án: “Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ bình an thôi, một dao đó cũng không đâm trúng tim.”
“Cảm ơn nhiều…” – Người đàn ông vốn cao ngạo cúi đầu nói lời cảm tạ.
Cuộc phẫu thuật rất thành công, Dạ Quyết cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, những ngày sau đó chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh. Tô Sầm thường sẽ mang các loại canh bổ dưỡng tới thăm, nhưng cô lại nói: “Tôi không đến thăm anh, dù sao Ngôn Án cũng ở đây, tôi lo cho anh ấy, canh này cũng là làm cho anh ấy, chẳng qua anh chỉ được hưởng ké thôi.”“Tôi hiểu rồi.”
Dạ Quyết và Thẩm Ngôn Án cũng không đâm thủng tầng giấy này, trong lúc dưỡng bệnh, bọn họ vác cả phòng làm việc vào phòng bệnh. Đừng nói làm tổng giám đốc thì sẽ nhàn hạ, đều là nô lệ của xã hội* mà thôi, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều việc. Cứ dưỡng thương như thế, đợi đến khi Dạ Quyết có thể xuất viện đã là Thất Tịch rồi, cũng chính là Lễ tình nhân của người Trung Quốc.
Thẩm Ngôn Án nhận ra chỉ còn một tuần nữa là đến lễ tình nhân, tuy rằng trong ba năm quá khứ bọn họ cũng không trải qua lễ này, nhưng năm nay thì khác, năm nay họ đã thấu tỏ lòng nhau. Hơn nữa anh cũng định nhân cơ hội này chính thức hẹn hò với Dạ Quyết, hẹn hò như một đôi người yêu bình thường.
Sau khi nghe Thẩm Ngôn Án nói xong, trợ lý hơi khó xử: “Hả? Tổng giám đốc, chuyện này hơi khó làm, tôi cảm thấy…”
Thẩm Ngôn Án giơ tay ngắt lời trợ lý, không cho phép phản đối mà rằng: “Không cần cậu cảm thấy thế nào, tôi thấy được là được*, nghe tôi, tôi nói có thể đoạt được thì sẽ đoạt được. Chẳng qua chỉ hơi khó thực hiện, nhưng cũng không phải là không làm được đúng không. Tiểu Trương, tôi nói là cậu có thể làm được thì cậu sẽ không để tôi thất vọng đâu nhỉ.”
Sau khi trợ lý đi ra, Thẩm Ngôn Án lại nhìn về phía phố xá dưới tầng, nhẹ giọng nói: “Đây đúng là kiểu của tổng giám đốc bá đạo, chắc chắn hắn sẽ thích.”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn mua hết, tôi lặp lại lần nữa, mua hết toàn bộ! Đừng hỏi lại tôi mấy cái nữa, tất cả, nghe hiểu không! Mua tất!” – Dạ Quyết vừa ký hợp đồng vừa nói.
Thẩm Ngôn Án và Dạ Quyết ngồi bên cửa sổ, tầng trên cùng của nhà hàng chỉ có hai người họ, thì ra Dạ Quyết đã bao nguyên nơi cao cấp nhất của Cửu Trùng Thiên, chẳng trách trước đó Thẩm Ngôn Án đi đặt bàn lại nhận được câu trả lời là đã hết chỗ ở trên cùng.
Thẩm Ngôn Án thấy đã đến lúc rồi, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giả vờ hỏi bâng quơ: “Nhìn xuống dưới xem, anh nhìn thấy gì?”
Từ tầng trên cùng của nhà hàng nhìn xuống, có thể nhìn thấy đường phố nhộn nhịp, cao ốc hai bên rực rỡ ánh đèn, dòng chữ “Tôi thích em” nhấp nháy trên toàn bộ màn hình LED bên ngoài cao ốc, không biết do ai đó vung tiền như rác để tỏ tình hay là mánh lới do thương gia làm ra nữa. Hôm nay là lễ tình nhân, trên đường đâu đâu cũng là những đôi người yêu, trên tay mỗi người đều cầm hoa hồng, hoặc là một chùm, hoặc là một bó to. Còn có những người bán rong muốn kiếm ngột khoản hời nhân lễ tình nhân đang chào hàng: “Mua cho bạn gái một bó hoa đi.” Và cả các chương trình giảm giá cho cặp đôi dán trên cửa của nhiều cửa hàng khác nhau thu hút ánh mắt của mọi người nữa.
Quả nhiên là dân kinh doanh, nhìn ra những thứ khác hẳn.
“Đúng thế, bây giờ nó là của anh. Tôi mua cả Ngư Đường* cho anh làm quà lễ tình nhân.” – Thẩm Ngôn Án nói vô cùng nhẹ nhàng rằng mình đã mua cả một con phố cho Dạ Quyết, lại còn là phố Ngư Đường vốn rất sầm uất.
Quà cho lễ tình nhân, cách nói này khiến Dạ Quyết vui sướng hết mức, hắn búng tay một cái, lập tức đã có người phục vụ được dặn dò từ trước đẩy xe thức ăn lên.
Thẩm Ngôn Án mở ra đọc qua bản trên cùng, Dạ Quyết mua một ngôi sao, không chỉ đơn giản là đặt tên theo tên anh mà quyền sở hữu cũng thật sự nằm trong tay anh. Điều này lãng mạn hơn tất cả những gì Dạ Quyết làm trước kia.Dạ Quyết cười hư hỏng, mạnh bạo nói: “Làm người của tôi đi.”
Dạ Quyết và Thẩm Ngôn Án đồng thanh: “Tôi có lời muốn nói.”
Hai người cùng ngẩn ra một lúc: “Anh nói trước đi.”
Lại đồng thanh tiếp, hai người nở nụ cười, Thẩm Ngôn Án nói: “Vậy thì nói cùng nhau đi.”
Dạ Quyết cầm lấy bản hợp đồng còn lại, khi hắn mở ra, Thẩm Ngôn Án nhận ra đó là bản hợp đồng bọn họ đã ký tên vào mấy năm trước, hắn lấy giấy ra rồi xé một cách dứt khoát: “Cái này sẽ không có hiệu lực nữa.”
Từ nay về sau, họ chính thức là người yêu của nhau mà không phải do một bản giao kèo trói buộc.