Vì vậy Đỗ Cảnh Hú vừa tỉnh lại đã thấy máy tính bảng, Quý Nguyễn cho hắn ba nhiệm vụ:
1. Vẽ gà: Tạm thời vẽ cậu. Nhất định phải rõ đến mức thấy được từng sợi lông.
2. Ôm cậu: Từ 1s tăng lên 2s, 3s và một phút...khi nào ôm ngủ được thì thôi.
3. Hôn cậu: Hôn cậu khi cậu đang ở dạng gà.
Nếu có thể tiến hành thuận lợi đến bước thứ ba tức Đỗ Cảnh Hú đã vượt qua thành công. Đây là suy nghĩ của Quý Nguyễn.
Gà trống đứng trên sofa, chờ câu trả lời của Đỗ Cảnh Hú.
"Cục cục cục?"
Anh thấy thế nào?
"Ừ." Đỗ Cảnh Hú không hiểu tiếng gà kêu nhưng anh có thể đoán được cậu đang hối anh trả lời: "Hôm nay vẽ trước?"
Do sợ nên hắn chưa bao giờ vẽ gà.
"Cục!"
Được!
Gà trống ngạo nghễ tạo dáng.
Hai cánh giương rộng, đại bàng giương cánh – "Cục cục?" Anh thấy sao?
Ngửa cổ gà, cánh giơ ra sau, một bước lên trời – "Cục?" Cái này?
Cánh trái chống lên cửa, cánh phải đặt xuống mông, vừa đẹp vừa dâm – "Cục!" Không thì cái này nhé!
"Khụ khụ!" Đỗ Cảnh Hú ho khan, dáng nào cũng cay mắt. Hắn chỉ bàn: "Em đứng đó là được."
Gà trống liếc Đỗ Cảnh Hú, hơi chê.
Dáng gì nhàm quá vậy, không có gì mới.
Lần vẽ này kéo dài hai tiếng, gà trống ngồi xuống bàn ngủ mất, Đỗ Cảnh Hú đang bổ sung chi tiết.
Có hiệu quả đấy, ít nhất hắn nhìn gà cũng không ngất xỉu nữa.
Vẽ đến tối, Đỗ Cảnh Hú tự nhận đã có thể phác họa rõ từng góc của gà trống, hắn nhích ghế lại gần một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì!
Ngay cả khi ăn tối, hắn còn ngồi ăn chung bàn với gà!
Mặc dù cách hai mét. Hắn đầu này gà đầu kia.
Trước khi ngủ, Quý Nguyễn cảm thấy đây là lúc thích hợp cho bước thứ hai bèn giương cánh: "Cục cục cục?"
Ôm một cái nhé?
Đỗ Cảnh Hú nhích lại từ từ. Hắn ngồi xổm, giơ tay ôm một cái rồi nhanh chóng rút về khoảng cách an toàn.
Một ở trong phòng, một ở ngoài phòng.
"Ngủ ngon, Quý Nguyễn."
"Cục cục." Ngủ ngon. Gà trống lưu luyến, bay thẳng vào trong giường còn Đỗ Cảnh Hú ôm mền ra sofa.
Mới ngày đầu tiên thôi, hiệu quả ngoài mong đợi, xong được bước thứ hai rồi! Quý Nguyễn càng ngày càng tin tưởng kế hoạch của mình, nhắm mắt ngủ.
Mai có thể tăng thời gian ôm lên.
Bốn giờ sáng hôm sau.
"Ò ó o o" Tiếng gà gáy vang cả dãy nhà. Gà trống đứng trên lan can cửa sổ, ngạo nghễ nhìn mặt trời.
Đỗ Cảnh Hú mở mắt, thầm kêu không ổn trong lòng.
Đúng như dự đoán, năm phút sau, phòng quản lí gọi điện lên: "Chào cậu Đỗ, nhiều hàng xóm khiếu nại gà của cậu làm phiền mình, bọn trẻ khóc lóc tìm gà, mong cậu kiểm soát nó."
"Xin lỗi, mai sẽ không như vậy."
Quý Nguyễn ngại ngùng khép cánh, giậm chân. Khi nãy phản ứng theo bản năng, cậu quên mất cách âm nơi đây không tốt.
Đỗ Cảnh Hú cười, an ủi: "Không sao, anh có biệt thự ở ngoại ô, sau này cứ ba ngày trăng tròn mình lại đến đó đi."
Quý Nguyễn đã nói chuyện trăng tròn qua máy tính bảng cho hắn, cậu ấy không biến thành người trong ba ngày này được.
"Cục cục!"
Được!
Đến nhà cậu mới mua cũng được, là biệt thự nhỏ đó, cách âm rất tốt.
Sau khi quyết định, Đỗ Cảnh Hú ngáp, nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng gà trống ngậm máy tính bảng đi lại, móng chân gõ điều thứ ba – hôn.