Nhưng anh không có tư cách gì để buồn trước mặt mối tình đầu.
Cho nên anh cười cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không có chỗ nào không thoải mái.”
Anh xốc chăn lên, gian nan mà nhặt quần áo trên mặt đất: “Tối hôm qua phải cảm ơn anh.”
Sau khi mặc xong quần áo, anh nói với mối tình đầu: “Bữa sáng thì không cần đâu, tôi còn phải về mở cửa hàng.”
Lấy ví tiền của mình từ trong túi, may là vì anh mở cửa hàng nên có thói quen mang theo tiền.
Lấy ra chút tiền mặt rải rác, không chắc chắn được phí của phòng này là bao nhiêu nên thụ chỉ cầm một số tiền đại khái, nhẹ giọng nói: “Đây là tiền phòng.”
Mối tình đầu đột ngột cười ra tiếng: “Lúc cậu vào phòng với những người khác cũng phải chia tiền à?”
Ngón tay thụ hơi cứng lại, không nói gì.
Mối tình đầu cũng không thật sự để ý, nói: “Cứ vậy đi, tôi đi trước.”