Tình Họa Sơn Hà

Chương 87: trúng kế 2



Chương 87: trúng kế 2

- Bẩm điện hạ thật ra chia quân ba đường cũng được, nhưng tuyệt đối ngài phải sử dụng kế sách gì đó để giấu đi quân chủ lực của chúng ta lúc này, không cho Trần Vũ nhìn thấy đâu mới là hướng tiến công của chúng ta.

Nghe Phùng kiên trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này khó hiểu nhìn về phía ông ta nói rằng.

- Phùng tướng quân ngươi không phải vừa nói là chia quân ba đường, cùng t·ấn c·ông 3 thành trì hay sao. Tại sao lại giấu quân chủ lực là sao.

Nghe Lý Thịnh nói vậy phùng kiên trì chỉ muốn đứng dậy đập c·hết hắn ngay lập tức. Tên này một chút binh gia kinh nghiệm cũng không có. Thực sự để hắn làm chỉ huy chính là tiêu hao mạng sống của binh sĩ. Có điều ai bảo hắn xuất sinh là hoàng thất đâu, thở dài một hơi phùng kiên trì phải nhẫn nại cho tên này giải thích.

- Bẩm đại hoàng tử, chia quân t·ấn c·ông ba đường vào biên giới kẻ thù. Mục đích là phân tán sự chú ý của chúng, nhưng ý nghĩa từ đầu đến cuối vẫn là công đánh, mở ra một con đường cho quân ta đánh sâu vào nội địa của địch.

- Mà muốn làm được việc này, tất nhiên không thể nào dùng quân số tương đương của hai bên giao chiến được. Mà chúng ta phải có một đường hướng t·ấn c·ông chính, những đường hướng còn lại chính là phụ. Khiến cho quân địch không hiểu chúng ta đánh từ đâu và đưa ra hình thức phòng thủ đúng đắn.

- Mà cũng vì việc này cho nên Trần Vũ thời gian qua mới không yêu cầu quân tiếp viện. Một phần vì hắn cảm thấy quân lính của mình vẫn có thể đứng vững trước quân ta. Một phần là hắn không hiểu quân ta liệu có hướng tiến công và hai thành trì khác hay không. Cho nên hắn không dám điên cuồng một lần điều động quân đến giao chiến với quân ta. Nếu không với điều kiện sân nhà, trần Vũ lấy ra 7 đến 8 vạn quân cùng quân ta đánh sòng phẳng, đây cũng không phải là không thể được.



Nghe Phùng kiên trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này rốt cuộc đã hiểu Ý ông ta là gì. Thì ra chia quân ba đường là phải chia làm ba nhưng sẽ có một đường đông quân hơn hai đường còn lại, để trở thành hướng tiến công chính. Nghĩ đến những điều này lý Thịnh nhìn về phía Phùng kiên trì sau đó nói rằng.

- Nếu vậy hãy đặt hướng tiến công về phía thành Tam Khẩu đi. Nơi này là một thành trì giáp biển của quân địch, chúng ta có thể từ phía biển cũng như trên bộ đồng loạt t·ấn c·ông.

Nghe lý thịnh nói vậy Phùng kiên trì nhìn về phía tên này một chút, sau đó lạnh lùng lên tiếng nói rằng.

- Đại điện hạ người quên mất trận chiến này hoàng đế không cho chúng ta thủy quân hay sao. Tấn công thành Tam khẩu đây chính là đánh mất đi một phương hướng vây thành, đặt lợi thế của quân ta giảm xuống.

Lý thịnh nghe Phùng kiên trì nói vậy hắn lúc này lại có chút lúng túng, sau đó nhìn về phía bản đồ rồi lại hướng về phía thành Hoài Minh nói rằng.

- Nếu vậy thì tập trung đánh về phía thành Hoài Minh.

Phùng kiên trì nghe vậy thì lúc này mới hòa hoãn một chút sau đó nói rằng.

- Bệ hạ cho chúng ta 15 vạn quân, trong trận chiến bị tập kích thành nhạn môn quan hơn hai vạn quân đã t·ử t·rận. Những ngày qua giao chiến với đám người Trần Vũ, quân ta lại tổn thất thêm một vạn quân nữa.



- Mà trừ đi binh lực cần giữ thành trì, bảo vệ lương Thảo số quân của chúng ta lúc này chỉ còn khoảng 7 đến 8 vạn có thể tham chiến.

- Việc chia quân làm ba đường thì ta đề nghị để lại ba vạn Quân trông chừng Trần Vũ tại Thành lạc nhạn. Một vạn quân t·ấn c·ông thành tam khẩu và ba vạn quân đánh về phía thành Hoài Minh.

Nghe Phùng kiên trì nói vậy Lý Thịnh lúc này lại nhìn về phía ông ta nói rằng.

- Phùng Tướng Quân tại sao chúng ta không đưa quân tại thành tam khẩu lên hai vạn, mà chỉ một vạn. Trong khi đó Thành Hoài Minh của địch có hai vạn, ba vạn quân của ta có thể công đánh được hay không. Về phần thành lạc nhạn, nơi này Trần Vũ chỉ còn hơn một vạn quân có thể chinh chiến. Chúng ta để lại đây ba vạn quân trông chừng hắn chẳng phải là lấy dao mổ trâu g·iết gà hay sao.

Nghe lý Thịnh nói vậy Phùng kiên trì lúc này sắc mặt trở nên tối sầm sau đó nói rằng.

- Đại điện hạ người rốt cuộc là có hiểu binh gia đánh trận hay không.



- Đầu tiên Trần Vũ là ai cơ chứ, hắn chính là trưởng tử đích tôn của họ Trần, cũng là người thống lĩnh toàn bộ quân của họ Trần Đại phía bắc Đại Hưng lúc này. Sự tồn tại của hắn chính là trái tim của Trần Gia tại phía Bắc.

- Chúng ta lúc này không thể đánh được thành lạc nhạn, thì cũng tuyệt đối phải tạo ra uy h·iếp cho Trần Vũ. Chỉ có vậy mọi cái nhìn của người Trần Gia mới hướng về đây . Đồng thời Trần Vũ một ngày ở đây, thì binh lực tại các nơi khác gần như sẽ được giữ nguyên, nếu như không có sự điều động của hắn. Nhưng nếu Trần Vũ rời đi thì binh lực của kẻ thù cũng sẽ biến động. Từ đây kế hoạch của chúng ta cũng lại bị ảnh hưởng theo, bởi vì chúng ta không biết họ trần sẽ biến đổi thế trận như thế nào.

- Thứ hai quân số chúng ta có hạn, một vạn quân nhiều không phải nhiều, ít không phải ít. Một tòa thành Trì biên giới đối mặt với một vạn quân địch uy h·iếp, chúng Tuyệt Đối cũng không dám liều lĩnh cho quân ra khỏi thành giao chiến. Bởi vì trong c·hiến t·ranh không phải cứ nhiều quân hơn là sẽ giành chiến thắng. Mà quân địch lúc này rõ ràng cũng không có ý định mở rộng biên giới, cho nên việc chúng đóng cửa thành là điều chắc chắn.

- Về phần thành Hoài Minh, nơi này mặc dù có hai vạn, nhưng chỉ huy, cũng như tinh thần chiến đấu của binh sĩ cũng không mạnh như thành lạc Nhạn lúc này. Vậy nên khi chúng ta t·ấn c·ông nơi này với cường độ lớn, việc giành được chiến thắng rất cao. Về phần binh lực chúng ta chỉ nhỉnh hơn của địch một chút mà không phải rất nhiều, sẽ càng giảm đi sự nghi ngờ hoặc phán đoán của Trần Vũ, trong việc điều động q·uân đ·ội có nên chi viện hay không.

Nghe Phùng kiên trì nói vậy, lý thịnh lúc này cũng tỏ ra một bộ mặt xấu hổ có điều rất nhanh hắn lúc này thay bằng một bộ mặt cương nghị nói rằng.

- Phùng Tướng Quân nếu ngài đã nói vậy, thì ta cũng đồng ý với kế hoạch này. Như này đi ta sẽ tự mình xuất lĩnh ba vạn quân kia đánh thành Hoài Minh. Ngài hãy cùng quân bản bộ ở lại nơi này và chia một bộ phận để t·ấn c·ông thành tam khẩu uy h·iếp quân địch.

Lý Thịnh vừa đưa ra ý kiến Phùng kiên trì lập tức cảm thấy tên này đúng là một tên đần độn. Có điều ai bảo hắn là hoàng tử đâu, Phùng kiên trì vẫn phải lên tiếng nói rằng.

- Đại hoàng tử ngài lần này là chỉ huy, cho nên luôn bị kẻ thù giá·m s·át. Việc ngài rời đi, đây chẳng khác nào nói cho Trần Vũ biết là quân chủ lực của chúng ta đã bị phân tán. Vậy nên ngài nhất định phải chỉ huy quân tại đây, phải để cho Trần Vũ không thể biết được đâu là chủ lực của chúng ta.

Nghe phùng kiên trì nói vậy, lý thịnh lúc này sắc mặt cũng không tốt. Bởi vì trong suốt cuộc nói chuyện phùng kiên trì năm lần bảy lượt đánh mặt hắn. Nhưng thật sự Phùng gia tại Đại Hạ cũng là một thế lực to lớn, lý thịnh lúc này cũng chỉ đành nuốt cục tức trong miệng mà lên tiếng nói rằng.

- Nếu phùng tướng quân đã nói vậy thì ngươi hãy triển khai kế hoạch của mình đi. Ta sẽ tự mình cùng Trần Vũ giao chiến tại đây.

Nghe lý Thịnh nói vậy, phùng kiên trì nhìn về phía tên này một chút cuối cùng vẫn đưa ra cảnh báo cuối cùng cho hắn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.