Tình Họa Sơn Hà

Chương 7: Về nhà



Chương 7: Về nhà

Mà thân là một kẻ có trí tuệ siêu việt, Trần Vũ tất nhiên cũng cảm nhận được nguy cơ từ những lời nói của đám thuộc hạ.

Nhớ về trận chiến 6 năm trước, lúc đó Hạ Thiên Đạo mới xưng đế. Bản thân ông ta lại không phải danh chính ngôn thuận mà là phát động thanh quân trắc.

Cũng vì vậy một lượng lớn tướng lĩnh quan viên trong triều đình lúc đó đều không hề ủng hộ ông ta. Đối với một đất nước đang lung lay, tin tức quân Đại Hạ xâm lấn lại như là một hồi kẻng làm dịu đi tình thế của đất nước.

Bởi vì ai cũng hiểu đối mặt với ngoại xâm, nếu như còn trăm mối ngổn ngang thì một đất nước khó có thể đứng vững được.

Đặc biệt năm đó quân Đại Hạ tiến công quá mạnh, 30 vạn quân trong vòng nửa tháng vậy mà có thể đánh hạ được 15 thành trì phía Bắc. Đối với tầng lớp thường dân thì họ cho rằng đây là q·uân đ·ội bị t·ấn c·ông bất ngờ, cho nên không thể phản kháng.

Nhưng thân là người đứng đầu họ Trần, Trần Vũ lại biết đến những bí mật càng sâu trong đó. Nhớ ngày đó bức thư cuối cùng mà Trần Thừa Hiếu gửi về cho hắn trong thư vèn vẹn chỉ có 8 chữ.

" Trần Vũ cẩn thận hoàng đế hãm hại".

Đối với việc này Trần Vũ vẫn luôn cho người điều tra, có điều mọi tin tức như là bị một bàn tay vô hình che lấp.

Nghĩ đến sự mờ ám trong đó, Trần Vũ lúc này ánh mắt lại càng trở nên lạnh nhạt, hướng về phía đám thuộc hạ lên tiếng nói rằng.



- Đoàn sứ thần đã rời đi, có lẽ không lâu sau công chúa Uyển Linh sẽ trở về. Trong thời gian này các ngươi hãy đôn đốc tốc độ xây dựng phủ đệ cho công chúa. Đồng thời cũng tăng cường việc cảnh giác với quân địch, đề phòng bọn chúng bất ngờ tập kích quân ta.

Nghe Trần Vũ nói vậy, đám thuộc hạ của hắn đồng loạt chắp tay sau đó rời đi. Thấy cảnh này Trần Vũ dùng một ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía chân trời xa xa, sau đó tạm thời dẹp bỏ những suy nghĩ trong lòng.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, đợi đến cuối tháng tư năm Kiến Ninh thứ sáu, tại ngoài thành Lạc Nhạn lúc này đang xảy ra một không khí vô cùng trầm thấp. Đứng trên tường thành Mộ Dung Ngọc dùng một ánh mắt đạm bạc cùng với Hạ Long nhìn về phía hơn một vạn sĩ tốt của Đại Hưng, đang giàn trận đối đầu với một vạn sĩ tốt của Đại Hạ tại cách đó không xa.

Trong tiếng trống trận rục rã, sát khí của quân lính hai bên trùng thiên, chỉ cần một hiệu lệnh thì sẽ có một cuộc chém g·iết lớn diễn ra. Áp lực của cuộc chiến thực sự khiến những người có mặt đều cảm thấy ngạt thở.

Nhưng trong khung cảnh như thế này, lại có một cỗ xe ngựa với vài chục người hầu, đang từng bước từ phía Đại Hạ đi về phía Đại Hưng.

Ngồi trong xe ngựa đại hoàng tử của Đại Hạ là Lý Thịnh lúc này nở một nụ cười nghiền ngẫm. Một tay hắn thì ôm một người kỹ nữ, một tay thì đưa lên sờ vào cằm của công chúa Uyển Linh lên tiếng nói rằng:

- Công chúa lần này trở về cố thổ thật sự khiến ta cảm thấy tiếc nuối. Không biết bao giờ chúng ta mới có thể trùng phùng đây.

- À đúng rồi, nghe nói vị tướng quân ngoài kia chính là phu quân của người. Có điều nếu hắn biết ngươi đã bị ta chiếm giữ từ lâu, liệu hắn sẽ có cảm nghĩ gì đây.

Lý Thịnh nói đến đây hắn lúc này không ngừng cười lớn, cảm tưởng như sự ngột ngạt tại phía ngoài chiến trường không khiến cho một kẻ cầm quyền như hắn cảm thấy sợ hãi.



Mà đối mặt với việc này, công chúa Uyển Linh lúc này những v·ết t·hương trên người đang sớm lành lại, có điều sự sợ hãi trước một con thú dữ trước mặt khiến cô ta có chút run rẩy.

Có điều khi nghĩ đến chỉ mấy bước chân nữa là mình đã trở về cố thổ. Cô ta lúc này cố gắng nhịn nhục thêm một chút, không thèm trả lời tên Lý Thịnh khốn kiếp kia.

Có điều cô ta càng như vậy thì Lý Thịnh lại càng vui vẻ. Hắn thích chính là bắt nạt những kẻ yếu, những kẻ thù hận hắn mà lại không thể làm gì. Nghĩ đến đây hắn lại hướng ánh mắt về phía q·uân đ·ội của Đại Hưng ở phía ngoài mà nở một nụ cười thú vị.

Qua một lúc khi chiếc xe ngựa này chỉ cách đám người Trần Vũ chưa đến 200 mét thì nó đột ngột dừng lại. Lý Thịnh từ trên xe ngựa đi xuống, leo lên lưng chiến mã. Sau đó vẫy tay để cho đoàn người của công chúa Uyển Linh lại tiếp tục lên đường.

Đợi khi xe ngựa của công chúa Uyển Linh chỉ còn cách đám người Trần Vũ chưa đến 20 mét, lúc này Lý Thịnh lại lên tiếng hét lớn.

- Công chúa Uyển Linh tư vị của ngươi thật sự rất tốt, có điều phu quân của ngươi lại không có phước được hưởng những lần đầu tiên, thật sự là đáng tiếc.

Lời nói của Lý Thịnh như là tiếng còi trâm kích c·hiến t·ranh, khiến cho Hạ Uyển Linh đang ngồi trong xe ngựa cũng phải run rẩy một chút. Cô ta bất giác đưa ánh mắt thông qua rèm cửa nhìn về phía một vị tướng lĩnh mặc một bộ áo giáp màu đen, gương mặt bị mũ giáp che kín mà không biết hắn đang nghĩ gì.

Cùng lúc này Trần Vũ vẫn một bộ mặt điềm tĩnh, ẩn sau bộ áo giáp mà nhìn về phía đoàn xe ngựa của công chúa Uyển Linh, cũng như tên Lý Thịnh đang châm kích ở phía xa không nói một lời.

Một vạn sĩ tốt sau lưng hắn thì lại càng im lặng, họ đứng như cây tùng bất động, phía sau lưng chỉ có những lá cờ phấp phới bay trong gió mà thôi.



Đợi khi chiếc xe ngựa này đi qua đại quân, lúc này Trần Vũ mới nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa một chút . Có điều bởi vì xe ngựa có rèm, nên Trần Vũ cũng không thể nào nhìn thấy dung mạo của Uyển Linh công chúa. Mà cùng lúc này công chúa Uyển Linh cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Vũ. Qua một tấm rèm mỏng, hai người chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của nhau mà thôi.

Đợi khi xe ngựa tiến về phía thành Lạc Nhạn, lúc này Trần Vũ mới lạnh lùng rút kiếm ra khỏi vỏ. Thấy cảnh này các tướng lĩnh phía sau lưng hắn đều bắt đầu bám chặt dây cương ngựa.

Đối mặt với động thái của quân Đại Hưng, Lý Thịnh lúc này vậy mà không hề hay biết . Hắn vẫn đứng đó trâm kích, bởi vì hắn cho rằng lúc này c·hiến t·ranh đã kết thúc. Việc hắn nhục mạ tướng lĩnh của kẻ thù thì làm gì có ai dám tùy ý phát động c·hiến t·ranh tiếp cơ chứ.

Đáng tiếc chờ đợi Lý Thịnh là một âm thanh khiến hắn ta có chút run rẩy.

- Tiến lên g·iết hết bọn chúng cho ta.

- Giết. ...

Nhìn về phía hàng vạn sĩ tốt dẫn đầu là hàng nghìn kỵ binh đang lao đến chỗ mình. Lý Thịnh lúc này mới phát hiện ra mình ngu xuẩn như thế nào. Hắn vội vàng quay ngựa chạy trốn, thậm chí lúc quay ngựa hắn còn đạp luôn người kỹ nữ kia xuống ngựa.

Mà đối mặt với tình cảnh quân Đại Hưng nổi điên, quân Đại Hạ lúc này cũng lập tức vào tình trạng c·hiến t·ranh.

Chỉ trong mấy hơi thở sợ hãi của Lý Thịnh chạy trốn, thì hai vạn quân của hai bên đã lao vào nhau chém g·iết rồi. Khung cảnh máu tanh người ngã ngựa đổ xuất hiện khắp nơi. Những tiếng kêu rên liên tục vang lên trên chiến trường.

Đối mặt với sự khủng kh·iếp như thế này, thì cho dù là trong thành Lạc Nhạn Hạ Uyển Linh vẫn có thể nghe thấy. Cô ấy vậy mà không tự chủ được nắm lấy chiếc váy của mình, có thể là cô ấy sợ hãi, cũng có thể là hi vọng những người ngoài kia sẽ sống sót trở về.

Không biết qua bao lâu, tiếng chém g·iết ở phía ngoài đã ngừng lại. Quân Đại Hạ để lại mấy nghìn t·hi t·hể sau đó mang theo Lý Thịnh sợ hãi chạy trốn về nước.

Đám người Trần Vũ thì cho bộ binh trở lại thành Lạc Nhạn, kỵ binh tiếp tục theo Trần Vũ truy kích quân địch. Đợi đến khi g·iết đến chân thành Nhạn Môn Quan của kẻ thù, Trần Vũ lúc này mới hừ lạnh một tiếng, sau đó cho quân lính quay đầu trở về thành trì Lạc Nhạn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.