Tình Họa Sơn Hà

Chương 42: ngủ



Chương 42: ngủ

Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng.

- Ngươi đừng có mà mơ tưởng đến những chuyện không thể xảy ra. Ta chỉ muốn ngươi đứng canh ngoài cửa phòng trông cho ta ngủ mà thôi. Ngươi tuyệt đối không được đặt chân vào trong phòng.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này chỉ nhìn về phía cô gái này một chút sau đó nghĩ đến hành động ngày hôm qua của mình khiến cô ta bị ảnh hưởng đến tinh thần, mà hắn lúc này cũng cúi đầu chấp nhận.

- Được rồi nếu công chúa đã muốn như vậy, ta tối ngày hôm nay sẽ đến trông cho công chúa ngủ.

Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó rời đi. Lúc cô ta sắp rời đi, vậy mà lại nhìn thấy trong ống tay áo của Trần Vũ lúc này đang băng vải trắng. Nghĩ đến cảnh ngày hôm qua, bản thân cô ta cắn Trần Vũ máu tươi trải khắp nơi, khiến cho cô ta cũng có chút sững sờ đứng nơi đó. Thấy cảnh này Trần Vũ lại không hiểu lên tiếng nói rằng.

- Công chúa người còn việc gì nữa hay sao.

Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này giật mình một chút, sau đó hừ lạnh rời đi. Thấy cảnh này Trần Vũ cũng chỉ lắc đầu không quan tâm.

Ngẫm nghĩ một lúc hắn lại triệu tập đám thuộc hạ đến đây để bàn bạc công việc. Đợi khi người đến đông đủ hắn lúc này lên tiếng nói rằng.

- Trần Hoàng thời gian qua việc huấn luyện hai vạn tân binh thế nào rồi.

- Bẩm tướng quân hai vạn tân binh lúc này đã được huấn luyện thành hình. Có điều để bọn họ lên chiến trường e rằng cần thời gian không ít.

Nghe Trần Hoàng nói vậy Trần Vũ lúc này cũng gật đầu, sau đó nhìn về phía các tướng lĩnh ở đây nói rằng.



- Trong mấy ngày tới mặc dù thời tiết khá là lạnh giá, nhưng việc huấn luyện quân lính luôn luôn phải được chấp hành một cách đầy đủ, tuyệt đối không được sai lầm.

- Tuân lệnh.

- Phùng Bình vấn đề khai thác các sản nghiệp mới như thế nào rồi.

Nghe Trần Vũ nói vậy Phùng Bình lúc này chắp tay lên tiếng nói rằng.

- Bẩm tướng quân các mặt hàng ngoài sáng của chúng ta đều đã đi vào hoạt động. Số tiền lời lãi hàng năm khá là khả quan, với các loại mặt hàng trong bóng tối thì lúc này cũng đang được triển khai. Trong đó sòng bạc và kỹ viện là hai nơi thu hút được nhiều bạc nhất cho chúng ta. Trong thời gian qua số thương đến đây buôn bán đã đốt không ít tiền vào những nơi ăn chơi như thế này.

Nghe Phùng Bình nói vậy Trần Vũ lúc này cũng gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Cẩu Thăng lên tiếng nói rằng.

- Tình hình các phe phái khác thì thế nào.

Nghe Trần Vũ nói vậy Cẩu Thăng lúc này chắp tay lên tiếng nói rằng.

- Bẩm tướng quân thời gian qua lực lượng các phe phái đều cử người đến đây dò xét chúng ta. Nhiều nhất là người của hoàng đế, có điều đều bị lực lượng của chúng ta giá·m s·át, mọi đầu mối chúng điều tra được đều chỉ là thứ chúng ta cho chúng nhìn thấy mà thôi.

Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía các tướng lĩnh thuộc hạ tâm phúc của mình có mặt trong phòng, hắn lên tiếng nói rằng.

- Thời gian tới hãy nhìn chằm chằm các phe phái cho ta. Chúng ta muốn đi được đến một nước nào đi chăng nữa, thì phải xem chúng ta có bao nhiêu sự cẩn thận, bao nhiêu sự gan dạ và bao nhiêu sự liều lĩnh.



Nghe Trần Vũ nói vậy các tướng lĩnh thuộc hạ của hắn có mặt trong phòng đồng loạt đứng dậy chắp tay nói rằng.

- Chúng ta thề c·hết đi theo tướng quân.

Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, sau đó vẫy tay cho họ rời đi, bản thân hắn lại ngồi đó xử lý các công việc. Đợi đến đêm muộn Trần Vũ lúc này mới xử lý hoàn tất các công việc. Nhưng lúc này hắn lại không biết Hạ Uyển Linh đang sốt ruột ngồi trong phòng đợi hắn đâu.

Cảm tưởng như Hạ Uyển Linh chuẩn bị phải phái người đi tìm Trần Vũ thì lúc này hắn cũng xuất hiện tại ngoài cửa phòng của cô ấy.

Nhìn thấy Trần Vũ đến, Hạ Uyển Linh lúc này đang mặc một bộ váy ngủ màu trắng, lại phải dùng một bộ mặt tức giận mà lên tiếng cùng Trần Vũ kêu ca.

- Trần tướng quân thật sự là bận trăm công nghìn việc, bây giờ đã là nửa đêm ngươi mới có thời gian đến chỗ của ta.

Trần Vũ mặc dù nghe thấy giọng nói của Hạ Uyển Linh có một chút tức giận. Nhưng hắn lúc này cũng chỉ có thể không quan tâm, dù sao công việc của hắn nhiều lắm.

Thấy Trần Vũ không thèm trả lời mình, Hạ Uyển Linh lúc này hừ lạnh một tiếng. Sau đó để cho người hầu đóng sập cửa lại, bỏ mặc Trần Vũ đứng ở phía bên ngoài, bản thân thì leo lên giường đi ngủ.

Thời gian cứ vậy trôi đi, Hạ Uyển Linh mang theo một tâm thế thấp thỏm không biết có gặp ác mộng hay không mà chìm vào giấc ngủ. Nhưng Trần Vũ đứng bên ngoài lúc này lại lạnh đến kinh người. Trong thời tiết băng giá, hắn ta ngồi tại ngưỡng cửa chỉ có thể thở dài, thỉnh thoảng có thị vệ đi qua, thì hắn gật đầu một chút, sau đó đều bị Trần Vũ vẫy tay cho họ rời đi.

Sáng hôm sau khi gà vừa gáy, Trần Vũ lúc này lại rời đi . Phải đợi đến bữa trưa Hạ Uyển Linh lúc này mới từ từ mở mắt, vươn eo lấy lại một chút tinh thần. Thì cô ta đã thấy đám người hầu đang dùng một ánh mắt mong đợi nhìn về phía mình. Cô ta lúc này vậy mà giật mình mỉm cười cùng với họ nói chuyện.

- Hôm qua ta vậy mà lại không gặp ác mộng, lẽ nào thật sự Trần Vũ ở bên cạnh sẽ khiến ta ngủ ngon hơn hay sao.



Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, mấy người hầu của cô ta đều vô cùng vui mừng. Dù sao công chúa của họ thật sự rất khổ, bây giờ cô ấy có thể ngủ ngon khiến cho họ cũng vui vẻ. Cho nên họ một chút không ngừng cùng hạ Uyển Linh trò chuyện.

- Công chúa người ngủ ngon vậy là tốt rồi. Từ giờ người chỉ cần buổi tối nhờ Trần tướng quân đi đến trông cho người ngủ là được.

Nghe mấy người hầu nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này cũng gật đầu. Có điều tì nữ Cẩm Tú lại nhìn về phía Hạ Uyển Linh thở dài lên tiếng nói rằng.

- Công chúa ta thấy hay ngài chuyển đến chỗ tướng quân ở đi. Dù sao ngài cũng là chủ mẫu tại nơi đó, Ngài và tướng quân ngủ cùng cũng không ai dám ý kiến. Bây giờ bắt tướng quân ngồi ngoài cửa cả đêm lạnh lẽo như vậy, ta thấy cũng không.

Nghe Cẩm Tú nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này dùng một sắc mặt lạnh lùng lên tiếng nói rằng.

- Chẳng qua chỉ là một chút gió lạnh mà thôi, nếu không phải ngày đó cha hắn thua trận, ta làm sao phải sống khổ cực tại nước địch cơ chứ. Bây giờ để hắn cảm nhận một chút hoàn cảnh của ta trong những năm tháng đó đi.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, đám tì nữ ở đây đều câm như hến, không ai dám nói gì nữa. Mặc dù biết công chúa của mình từng chịu khổ, nhưng họ cũng đủ tinh minh để hiểu rằng không được hỏi về những điều này. Dù sao không ai muốn đem quá khứ đen tối của mình nói cho người khác.

Từ hôm đó mỗi buổi tối Trần Vũ sau khi xử lý xong công việc, lại đến trước cửa phòng Hạ Uyển Linh để trông cho cô ta ngủ, bất kể là gió tuyết hay mưa nắng, Trần Vũ đêm đêm đều ngồi ngoài cửa phòng của Hạ Uyển Linh.

Thời gian cứ vậy lại trôi đi chả mấy chốc đã đến tết, thành Lạc Nhạn, cũng như toàn bộ các thành trì trên khắp lãnh thổ của Đại Hưng đều bắt đầu đổi màu mới. Một sự yên vui của người dân không ngừng xuất hiện trên vẻ mặt của họ.

Tại trong phủ tướng quân Trần Vũ lúc này đang mở một buổi tiệc rượu nhỏ, cùng với các tướng lĩnh quan viên ăn tất niên, chuẩn bị đón năm mới.

Rượu chưa được mấy tuần, lúc này Hạ Uyển Linh và Mộ Dung Ngọc lại cùng nhau đi đến nơi này. Thấy họ đến Trần Vũ lúc này sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng đám thuộc hạ của hắn thì đều giận dữ nhìn về phía hai người mà không hề lên tiếng.

Việc Trần Vũ hằng đêm ngồi trông cửa cho Hạ Uyển Linh, làm cho tất cả các tướng lĩnh thuộc về họ Trần đều cho rằng, đây là Hạ Uyển Linh đang bắt nạt Trần Vũ. Có điều Trần Vũ không nói thì bọn họ cũng không lên tiếng.

Nhưng mấy ngày qua Mộ Dung Ngọc lấy cớ chuẩn bị đón Tết, để đến đây thường xuyên cùng với Hạ Uyển Linh đi ngắm cảnh, thậm chí vui chơi, khiến cho các tướng lĩnh càng bất mãn. Dù sao Hạ Uyển Linh vẫn là phu nhân của Trần Vũ đâu, họ còn chưa thấy cô ta cùng với Trần Vũ đi chơi ở nơi nào dù chỉ là một chút.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.