May mắn thay lúc này Mộ Dung gia lại muốn nhảy vào vũng bùn này. Bọn chúng mặc dù cũng là binh gia thế tộc, thậm chí được phong Vương khác họ. Nhưng bản chất là không thể nào so sánh với họ Trần, một thế tộc lâu đời cầm nắm binh quyền nhiều năm của đất nước được.
Nghĩ đến việc này Hạ Thiên Đạo lại nổi lên một tia ý cười. Hai Hổ tranh thực, đây chẳng phải là thế cân bằng của đất nước hay sao. Một người nam một người Bắc thật sự thú vị.
Nhìn về phía Mộ Dung Kiên một chút, lại nhìn về phía phe của Thường Minh đảng ra sức ủng hộ việc này. Hạ Thiên Đạo lúc này cũng đã có quyết định, hắn mỉm cười nói rằng.
- Nếu như các vị ái khanh đều đã có ý nghĩ muốn tiến cử Mộ Dung Ngọc làm tuần sát sứ. Thực hiện việc giá·m s·át việc tuyển chọn quan viên, cũng như tiếp quản binh quyền của Trần Vũ tại 8 thành trì phía Bắc, thì việc này trẫm cũng ân chuẩn.
Nghe Hạ Thiên Đạo nói vậy, các vị đại thần lúc này mặc dù có người vui người buồn. Nhưng họ cũng đồng loạt chắp tay đáp lời, nghe theo mệnh lệnh an bài của hoàng đế.
Có điều lúc này tể tướng Đỗ Văn Bắc lại đưa ra một ý kiến, khiến những người ở đây cũng có chút cảm thấy tâm mình mệt mỏi.
- Bẩm bệ hạ Trần Vũ lập được chiến công nên ban thưởng, vậy việc công chúa Uyển Linh thì sao đây. Thân là trưởng công chúa, lại làm con tim tại nước địch 6 năm, thần thấy việc ban thưởng cho trưởng công chúa là điều cần thiết.
Nghe Đỗ Văn Bắc nói vậy, lúc này hoàng đế Hạ Thiên Đạo thì lại rơi vào trầm tư. Việc phong thưởng cho một vị công chúa thật sự cũng không thể nào phong thưởng được nữa. Bởi vì công chúa vốn đã là lá ngọc cành vàng, hưởng vô số vinh hoa phú quý. Vậy thì ban thưởng cho cô ta lên chức gì đây. Vàng bạc châu báu có thể bù đắp được cuộc sống 6 năm làm con tim tại nước địch hay sao.
Nghĩ đến những điều này, Hạ Thiên Đạo cũng thật sự cảm thấy đau đầu . Mà đúng lúc này phụ chính đại thần Trịnh Công lại nở một nụ cười thú vị, lên tiếng nói rằng.
- Bẩm bệ hạ 6 năm trước cha của Trần Vũ thất trận, mới khiến đất nước của chúng ta lâm vào cục diện r·ối l·oạn. Phải để cho công chúa Uyển Linh làm con tim tại nước địch.
- Ngày hôm nay Trần Vũ lại thay mặt cha hắn đánh bại quân thù. Có thể nói công lao gián tiếp mang công chúa Uyển Linh trở về.
- Đã vậy công chúa Uyển Linh và Trần Vũ lại cùng tuổi. Lần này hai người cũng đều đã lập công lớn cho đất nước, thần thấy tại sao lại không ban hôn công chúa Uyển Linh cho Trần Vũ.
Trịnh Công nói đến đây thì lúc này cả triều đình đều lâm vào tĩnh lặng. Sáu năm qua tin tức của công chúa Uyển Linh liên tục được gửi về. Nghe nói cô ta đã bị đại hoàng tử của nước Đại Hạ dày vò vô số lần. Thậm chí có tin đồn cô ta mang thai rồi lại phá thai.
Đối với một Đại Hưng với phong cách cổ đại và tín niệm trinh tiết của phụ nữ. Việc cưới một người phụ nữ như vậy về làm chính thất thật sự không ổn một chút nào. Đã vậy Trần Vũ cũng không phải là thường dân, hắn là con cháu của thế tộc.
Có thể nói tại Đại Hưng nếu về binh lực cầm giữ, họ trần tuyệt đối là số 1. Việc để cho thiếu phu nhân của họ Trần lại là một người phụ nữ bị kẻ khác giày vò trong nhiều năm, việc này khó có thể để họ Trần chấp nhận.
Quả nhiên Trịnh Công vừa nói xong, lúc này Trần Thế Tích cũng phải đứng ra ngăn cản cuộc hôn sự này.
- Bẩm bệ hạ Trần Vũ mặc dù ở trên chiến trường không thể về đây để cùng bệ hạ kể những chiến công của hắn, cũng như sự gian khổ trên chiến trường. Nhưng thần thân là chú của hắn, cũng biết rằng Trần Vũ nghe nói cũng đã từng có ý định định ước chung thân với một cô gái nào đó. Vậy nên việc ban hôn vi thần mong bệ hạ có thể xem xét lại.
Trần Thế Tích vừa nói vậy, lúc này Trịnh Công lại cười trên nỗi đau của người khác, mà không ngừng bơm lời lên tiếng.
- Bẩm bệ hạ Trần Vũ mặc dù có thể đã có người thương trong lòng. Nhưng mà một thứ dân có thể so với một công chúa lá ngọc cành vàng hay sao.
- Ngoài ra với chiến công của Trần Vũ, một chức quan tam phẩm và quyền điều động binh lực tại tám tỉnh, nhưng lại có một vị giá·m s·át sứ đến xem xét. Thật sự thần thấy vẫn có chút bất công cho hắn. Vậy nên cho hắn một chức phò mã và một vị công chúa xinh đẹp làm hiền thê. Đây không phải là thể hiện sự ban ân của bệ hạ với hắn hay sao.
- Đặc biệt công chúa Uyển Linh sau thời gian dài làm con tim tại nước địch. E rằng cũng khó có thể thích ứng lại với cuộc sống trong hoàng cung. Vậy nên thần thấy bất kể là Trần Vũ hay công chúa Uyển Linh, việc hai người họ kết hôn thật sự vẫn là rất tốt. Mong bệ hạ xem xét về việc này.
Trịnh Công vừa nói vậy, lúc này một số quan viên của họ Trần đều đã tức nổ phổi, nhưng họ biết lúc này không phải là lúc giằng co. Bởi vì từ chối hôn sự với một vị công chúa không đơn giản như vậy. Cho dù là họ Trần cũng không dám làm quá lớn việc này.
Đã vậy Trần Thế Tích lại càng hiểu rõ Uyển Linh công chúa như là một lưỡi dao cắt vào trong trái tim cao ngạo của hoàng đế. Việc đối mặt với con gái mình bị kẻ thù giày vò nhiều năm, ông ta sẽ không chấp nhận điều đó. Thậm chí việc ông ta cấm các tin tức nói đến công chúa Uyển Linh khi ở nước địch tồn tại trong triều đình, đã là một điều khiến cho các thế lực hiểu rõ mặt tối của việc này.
Chính vì vậy lúc này Trịnh Công muốn đè ép họ Trần, gả vị công chúa mất danh giá kia cho Trần Vũ, thì Trần Thế Tích cũng thật sự tức giận. Dù sao anh trai của ông ta chỉ có một người con trai duy nhất là Trần Vũ. Hắn lại là trưởng tử, cũng là người sẽ đứng đầu của họ Trần trong thời gian tới.
Nghĩ đến chính thê lại là một phụ nữ bị kẻ khác giày vò. Đã vậy còn có tin tức nói rằng cô ta trí tuệ sau thời gian dài cầm giữ đã trở nên có một chút gì đó điên khùng. Càng khiến cho Trần Thế Tích lâm vào trong tức giận mà không thể phản bác.
Mà thân là hoàng đế, nghe các đại thần không ngừng nói chuyện. Hạ Thiên Đạo lúc này trong lòng lại nổi lên một tia lạnh giá, qua một lúc ông ta thở dài nói rằng.
- Uyển Linh thực sự đã chịu nhiều vất vả, lần này Trẫm ban hôn cho nó với một đại chiến thần của quốc gia. Coi như để bù đắp cho nó, cũng như thưởng cho họ Trần.
Hạ Thiên Đạo nói đến đây
thì Trần Thế Tích lúc này cũng chỉ có thể tức giận không lên tiếng, các quan viên thì đều lâm vào trầm tư.
Đợi khi buổi chiều hội kết thúc, một số tin tức từ kinh thành nhanh chóng được truyền đi.
Trần Vũ từ quan ngũ phẩm được tăng lên tam phẩm, đồng thời được quyền điều động sắp xếp q·uân đ·ội tại 8 thành chì tại phía Bắc.
Ngoài ra Đại Hưng và Đại Hạ quyết định đình chiến, công chúa Uyển Linh sau khi trở về nước sẽ được ban hôn cho Trần Vũ.
Trưởng công tử của Nam Lĩnh Vương là Mộ Dung Ngọc sẽ được phong quan tứ phẩm, trở thành tuần sát sứ đi đến phía bắc, giá·m s·át việc tuyển mộ quan viên, cũng như các hoạt động quân sự tại nơi này.
Sau khi ba tin tức này xuất hiện, toàn bộ kinh thành đều lâm vào trong hoảng hốt. Đối với tầng lớp thường dân họ chúc phúc cho một vị công chúa khổ hạnh và một vị danh tướng trẻ tuổi, về những thứ khác thì họ lại không có quá nhiều hiểu biết.
Trong khi đó lực lượng chính trị của Đại Hưng lại lâm vào một cục diện rối ren. Sóng ngầm liên tục khi mà phe Thường Lâm đảng đang có ý định chèn ép người của Trần Gia. Trong khi đó về Thanh Lâm đảng lại đang có ý định muốn hỗ trợ họ Trần. Có điều phải xem họ Trần có ủng hộ Thanh Lâm đảng hay không.