Thời gian cứ vậy là nhẹ nhàng trôi đi, đợi đến giữa tháng 9 đoàn người của hoàng hậu dẫn đầu đã đến thành Lạc Nhạn.
Tại ngoài cửa thành Trần Vũ và công chúa Hạ Uyển Linh, cùng với các quan viên tướng lĩnh đều đã ra đây để đón tiếp hoàng hậu.
- Bái kiến hoàng hậu.
- Gặp qua mẫu hậu.
Nhìn về phía đám người Trần Vũ đang tiếp đón mình, Hoàng hậu Võ Thanh Dao chỉ nở một nụ cười khổ, hướng về phía Hạ Uyển Linh mà sờ đầu cô ấy. Đối mặt với tình thương của mẹ, Hạ Uyển Linh lúc này như một đứa trẻ, khóc lớn lao vào lòng hoàng hậu. Cô ta không ngừng dùng tiếng khóc của mình để giải tỏa đi nỗi uất hận trong những năm qua.
Đối mặt với việc này, hoàng hậu Võ Thanh Dao chỉ biết cười khổ, không ngừng vỗ về cô ấy, đồng thời cũng vẫy tay cho đám người Trần Vũ rời đi.
Một lúc sau tại phủ công chúa, hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này đang nắm lấy tay công chúa Uyển Linh, rồi nói chuyện. Trong phòng còn thêm hai người thiếu nữ nữa, họ lần lượt là nhị công chúa Hạ Thiên Thành và tam công chúa Hạ Ngọc Cơ.
- Uyển Linh thời gian qua thật sự là khổ cho ngươi.
Hạ Uyển Linh nghe hoàng hậu nói vậy thì chỉ biết gật đầu, cũng không nói gì thêm về hoàn cảnh của mình. Đối với việc này Hoàng hậu Võ Thanh Dao chỉ biết thở dài. Thân là nữ nhi vốn đã khổ, mà làm công chúa thì lại càng khổ. Bởi vì họ không chỉ hưởng lấy cuộc sống lá ngọc cành vàng, mà còn gánh lấy trách nhiệm chính trị nặng nề, là quân cờ trong những cuộc hôn nhân không có tình cảm.
Nhìn về phía con gái một chút, Võ Thanh Dao lúc này lên tiếng nói rằng.
- Thời gian qua ngươi ở đây thế nào, Trần Vũ có bắt nạt ngươi không.
Nghe hoàng hậu nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này dùng một ánh mắt tức giận khi nghĩ đến Trần Vũ, có điều rất nhanh cô ta cũng chỉ có thể lắc đầu. Thấy cảnh này Võ Thanh Dao là người tham gia chính trị đấu đá hậu cung nhiều năm, lập tức biết rằng có lẽ tình cảm của hai người Uyển Linh và Trần Vũ cũng không tốt đi bao nhiêu. Nhưng bà ta lúc này thực sự cũng không thể ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Bởi vì hoàng đế đã hạ chiếu chỉ, mà họ Trần càng không phải là một thế lực bình thường mà có thể tùy ý lật lọng hủy hôn. Vậy nên bà ta chỉ có thể hi vọng con gái mình lấy Trần Vũ sẽ có một cuộc sống tốt, ít nhất không lo đến vấn đề cơm áo gạo tiền mà thôi.
Mà ngồi ở phía dưới thì công chúa Thiên Thành và tam công chúa ngọc cơ, đều dùng một ánh mắt tức giận nhìn về phía Hạ Uyển Linh không nói một lời. Phải biết Trần Vũ trong mắt Hạ Uyển Linh ghét bỏ bao nhiêu, thì trong mắt hai vị công chúa còn lại lại càng trở nên yêu thích bấy nhiêu.
Trần Vũ từ lúc ở kinh thành đã không có thói quen xấu như các công tử thế gia khác. Bản thân hắn xuất thân danh môn thế tộc, lại nắm binh quyền từ lúc còn trẻ. Có thể nói trong hệ thống tài tuấn của Đại Hưng lúc này, Trần Vũ tuyệt đối là một vị tướng công mà hàng ngàn vạn cô gái đều mong muốn cưới được.
Và tất nhiên mỹ nhân thì yêu anh hùng, nhị công chúa và tam công chúa đều thích Trần Vũ. Đáng tiếc Hạ Uyển Linh xuất hiện đã c·ướp đi Trần Vũ từ trong tay họ. Đối với việc này họ tất nhiên là càng chán ghét Hạ Uyển Linh.
Có điều họ đều là kẻ thông minh, cũng là những người phụ nữ tâm cơ, họ sẽ không vào lúc này mà cùng Hạ Uyển Linh gây xích mích. Dù sao thân phận Hạ Uyển Linh lúc này có thêm một Trần Vũ chống lưng ở phía sau. Họ cũng không muốn đắc tội với Trần Vũ, hay nói đúng hơn đắc tội với toàn bộ tập đoàn lợi ích của họ Trần lúc này.
Cuộc nói chuyện của mấy mẹ con Hạ Uyển Linh vô cùng vui vẻ. Qua một lúc lâu bà ta lúc này mới cho người gọi đám người Trần Vũ và Hạ Long đi vào.
Nhìn về phía đám người Trần Vũ, hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này mỉm cười, sau đó ra hiệu cho bọn chúng ngồi xuống.
Đợi khi bọn họ đã an ổn vị trí Võ Thanh Dao lúc này mới lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ ngươi rất giống cha của ngươi.
Nghe Hoàng hậu Võ Thanh Dao nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng chỉ mỉm cười đáp lời. Nhưng ẩn sau ánh mắt của hắn là không ngừng đánh giá người hoàng hậu này.
Nhớ năm đó hoàng đế Hạ Thiên Đạo có thể dùng đến Thanh Quân Trắc để c·ướp đoạt hoàng vị, nguyên nhân chính là vì có họ Trần ủng hộ.
Với việc nắm giữ 1/4 binh lực của toàn bộ Đại Hưng, chỉ cần họ Trần ủng hộ vị phiên Vương nào, thì phiên Vương đó lập tức có thể phát binh công đánh ngược lại Hạ Thiên Đạo. Khiến cho Đại Hưng lâm vào cục diện hỗn loạn, thậm chí g·iết c·hết Hạ Thiên Đạo cũng không phải nói đùa.
Mà nguyên nhân họ Trần ủng hộ Hạ Thiên Đạo, không phải bởi vì tài năng của tên này, mà là vì Trần Thừa Hiếu đã chấp nhận sự cầu tình của hoàng hậu Võ Thanh Dao mà thôi.
Nói đến sự kiện này Trần Vũ cũng không biết quá nhiều. Hắn chỉ nghe chú của hắn là Trần Thế Tích từng nói qua, là hồi trẻ phụ thân hắn Trần Thừa Hiếu và Võ Thanh Dao chính là thành mai trúc mã. Đáng tiếc một ý chỉ ban hôn khiến cho hai người tình duyên dứt đoạn.
Cũng vì đoạn duyên phận này, mà lúc Hạ Thiên Đạo muốn mưu phản, phát động Thanh Quân Trắc. Võ Thanh Dao đã mang theo một bộ mặt khổ sở đi cầu xin Trần Thừa Hiếu giúp đỡ.
Kết quả Hạ Thiên Đạo đăng cơ, 30 vạn quân Đại Hạ xâm lấn, Trần Thừa Hiếu cùng với 10 vạn quân tại biên cương t·ử t·rận. Đây là nỗi đau vô cùng to lớn mà cho dù đến ngày nay, Trần Vũ vẫn không tin rằng có sự trùng hợp như vậy.
Phải biết quân Đại Hạ lúc đó mặc dù có binh lực gấp 3 lần quân của cha hắn. Nhưng trong 15 ngày công phá 15 thành trì, bình quân mỗi ngày một thành trì là điều quá khó để lý giải. Dù sao 10 vạn quân cho dù có thua trận, cũng không dễ dàng một lần mất hết như vậy.
Sự kiện năm đó lại càng mờ ám, khi mà toàn bộ tướng lĩnh tham chiến tất cả đều c·hết trận. Cho dù lực lượng tù binh cũng đều b·ị c·hém g·iết toàn bộ, không lấy một người sống sót.
Toàn bộ sự kiện đó được gọi là ngày đồ sát, nhưng sự mờ ám trong đó lại là dấu chấm hỏi lớn với toàn bộ giới chính trị của Đại Hưng, tại sao Đại Hạ lại làm vậy.
Nghĩ đến những điều này, lại nhìn về phía Võ Thanh Dao, Trần Vũ tuy rằng mặt ngoài vẫn luôn điềm tĩnh mỉm cười. Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt hắn lại toát lên sự lạnh lẽo. Hắn không phải cha hắn, không có một chút tình cảm nào với người phụ nữ này. Mà hắn lại mang trên mình một trọng trách phục hưng Gia Tộc, một trọng trách tìm ra bí mật năm đó. Một trọng trách trả thù cho những n·gười đ·ã k·huất và giải nỗi oan của cha hắn năm đó, khi để mất 15 thành trì cùng với thua trận.
Nhìn về phía Trần Vũ đang giữ một khuôn mặt mỉm cười, nhưng lại không có ý định muốn bắt chuyện với mình. Võ Thanh Dao lúc này chỉ biết thở dài, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Ngọc. Kẻ này nói thật nếu xét về dung nhan hoàn toàn bỏ xa Trần Vũ mấy con phố, cho dù là hoàng hậu nhìn thấy hắn cũng phải thốt lên một tiếng đẹp trai.
- Ngươi là Mộ Dung Ngọc phải không. Nghe nói ngươi năm nay chính là trạng nguyên đầu bảng.
Nghe Hoàng hậu Võ Thanh Dao nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này chắp tay nói rằng.
- Bẩm hoàng hậu chẳng qua ta chỉ có một chút tài mọn mà thôi. Không thể so với các vị anh tài của đất nước lúc này được.
Hoàng hậu Võ Thanh Dao nghe vậy thì mỉm cười, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ngươi chính là trạng nguyên đầu bảng, vượt qua vô số người đọc sách. Lẽ nào không được xếp vào anh tài vậy trên thế giới này lẽ nào còn ai hay sao.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì cười xấu hổ, nhưng điệu cười của hắn lại khiến cho Hạ Long hay Trần Vũ ở đây chán ghét. Có điều khác với sự chán ghét của hai người họ, vì đã hiểu rõ bộ mặt của Mộ Dung Ngọc thì những người phụ nữ trong phòng lại vô cùng thích hắn. Vì họ nghĩ rằng hắn là một người giản dị và không phô trương thanh thế, cũng không cậy tài kinh người.