Tình Họa Sơn Hà

Chương 18: Giận giữ



Chương 18: Giận giữ

Thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi đi, đợi đến giữa tháng 7 năm Kiến Ninh thứ sáu, lúc này Mộ Dung Ngọc một thân quần áo lấm lem, trên mặt còn đầy v·ết m·áu. Mang theo mười mấy tên hộ vệ hớt hải xuất hiện tại thành Lạc Nhạn, hướng thẳng về phía phủ công chúa mà kêu khổ.

Nhận được tin tức Hạ Uyển Linh lúc này vô cùng sốt ruột chạy ra xem xét. Nhìn thấy đoàn người của Mộ Dung Ngọc đâu đâu cũng là v·ết t·hương, thậm chí tên quản gia của nhà Mộ Dung lúc này con đang bị trúng một tên ở bả vai, bị hai người hộ vệ khiêng đi, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Về phần Mộ Dung Ngọc tất nhiên lại càng thảm hại, đầu tóc rối bời, trên tay cũng có phải v·ết t·hương còn đang không ngừng chảy máu. Thấy cảnh này Hạ Uyên Linh sốt ruột lên tiếng nói rằng.

- Mộ Dung Ngọc ngươi làm sao vậy.

Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì nhìn về phía Hạ Uyển Linh sau đó thở dài nói rằng.

- Ba ngày trước lúc ta vận chuyển số bạc cứu trợ kia cách Thành Đô chưa đến 30 dặm đường, thì lúc này bất ngờ bị một đám người áo đen tập kích. Trải qua giao chiến hơn 200 hộ vệ của ta lúc này chỉ còn mười mấy người sống sót, số bạc kia đã bị bọn chúng lấy đi.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói đến đây, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt sửng sốt một chút, sau đó cô ta lên tiếng nói rằng.

- Đám tặc nhân khốn kh·iếp, ngươi có biết bọn chúng hấy không. Ta đi bảo Trần Vũ g·iết hết bọn chúng.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Mộ Dung Ngọc lúc này trong lòng cười lạnh một tiếng. Từ lúc đến đây hắn đã sớm tìm hiểu qua tin tức. Trần Vũ khi c·hiếm đ·óng 8 thành trì này sớm đã cho người tiêu diệt hết toàn bộ thế lực sơn phỉ tại đây. Vậy nên đám người c·ướp b·óc bạc của hắn tuyệt đối không phải là cái gì sơn phỉ, mà thời gian ngắn như vậy tin tức có được truyền đi thì cũng không được bao nhiêu thế lực biết. Vậy nên kẻ tình nghi duy nhất chính là Trần Vũ mà thôi.



Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Ngọc lúc này dùng một vẻ mặt đáng thương lên tiếng nói rằng.

- Kẻ thủ ác là ai ta cũng không biết, có điều không có số bạc này mấy trăm vạn bách tính tại phía nam e rằng nguy rồi.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt có chút tái nhợt . Từng sống trong cảnh khổ đau, cô gái này cho dù muốn phát tiết những nỗi uất hận của mình thì cũng càng đồng cảm với những người có thân phận khổ sở giống mình. Nghĩ đến đây cô ta lúc này giận dữ hướng thẳng đến chỗ Trần Vũ.

Thấy vậy Mộ Dung Ngọc cười nhẹ một tiếng trong lòng, có điều rất nhanh hắn giấu đi sự tàn độc trong ánh mắt của mình, mà dùng một bộ mặt đáng thương nhanh chóng chạy theo hạ Uyển Linh với ý định ngăn cản cô ta.

Tất nhiên đây cũng chỉ là hành động giả vờ mà thôi, thực chất hắn là muốn theo Hạ Uyển Linh đi gặp Trần Vũ. Một phần là muốn xem Trần Vũ có phải hưng thủ hay không. Một phần là hắn muốn kích bác một chút, dù sao Trần Vũ lúc này thật sự chính là đối tượng tình nghi lớn nhất của việc này.

Một lúc sau Hạ Uyển Linh đã đến trước thư phòng của Trần Vũ. Lúc này hắn vẫn đang ngồi bên trong xem các công văn thì âm thanh của Hạ Uyển Linh mắng chửi ở phía ngoài đã vang lên.

- Trần Vũ, ngươi cút ra đây cho ta.

Nghe thấy giọng nói tức giận của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ lúc này nhíu mày, sau đó hắn đi ra ngoài . Vừa ra đến nơi hắn cũng không nhìn Hạ Uyển Linh đang dùng bộ mặt giận dữ nhìn về phía mình. Mà là hắn dùng một ánh mắt hứng thú nhìn về phía Mộ Dung Ngọc.



Cảm nhận được ánh mắt trêu tức của Trần Vũ, Mộ Dung Ngọc đã chắc chắn người ra tay chính là Trần Vũ . Có điều hắn lúc này mặc dù tức giận, nhưng vẫn dùng một bộ mặt đáng thương lên tiếng nói rằng.

- Gặp qua trần tướng quân, được nhìn thấy ngài ta thật sự vô cùng vui mừng. Ta vốn tưởng rằng mình đ·ã c·hết nơi hoang dã rồi chứ.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này nhiều hứng thú nhìn về phía hắn một chút, sau đó lên tiếng nói rằng.

- Mộ Dung đại nhân đây là có chuyện gì. Tại sao nhìn điệu bộ của ngài thê thảm như vậy.

- Đa tạ Trần tướng quân hỏi thăm, nhưng ta chỉ cảm thấy có lỗi với ngài. Chúng ta khi cách Thành Đô mấy chục dặm thì bị một đám người áo đen tập kích. Toàn bộ số bạc ngài cho chúng ta mượn đều đã mất đi. Đối với việc này ta cảm thấy có lỗi với ngài, càng cảm thấy có lỗi với mấy trăm vạn bách tính đang chờ số bạc đến hỗ trợ kia.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này ồ lên một tiếng sau đó lên tiếng nói rằng.

- Tại sao lại có chuyện này, ta lập tức cho người đi điều tra ngay.

Trần Vũ nói vậy Mộ Dung Ngọc lúc này cũng chắp tay tạ ơn. Nhưng cả hai người đều dùng một ánh mắt đối địch nhìn lấy nhau, bởi vì bọn họ đều biết người ra tay là ai. Có điều Hạ Uyển Linh lúc này không biết sự mờ ám trong đó, cô ta dùng một bộ ngực không não của mình, mà hướng về phía Trần Vũ sau đó hùng hổ cắn lên tay hắn.

Đối mặt với hành động bất ngờ của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ cũng có chút sửng sốt một chút. Có điều thân là tướng quân chinh chiến sa trường, máu có thể chảy nhưng muốn hắn kêu rên trong sự đau đớn làm gì có hai chữ tồn tại.

Mặc dù hạ Uyển Linh cắn đến tay của hắn đã chảy đầy máu, nhưng Trần Vũ chẳng qua chỉ có chút nhíu mày mà thôi . Đợi khi Hạ Uyển Linh buông ra cái bộ răng nhỏ của mình, Trần Vũ lúc này mới hứng thú nhìn về phía cô ta lên tiếng nói rằng.



- Công chúa người đây là có việc gì, tại sao người lại cắn ta đây.

- Trần Vũ ngươi nói vậy còn không biết lý do hay sao. Mấy trăm vạn bách tính chính là chờ số bạc kia cứu sống. Vậy mà trong vùng người quản hạt lại tồn tại một đám sơn phỉ lớn, c·ướp lấy số bạc kia. Người hiện tại lập tức ra ngoài đi tìm đám kia lấy bạc về, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ Lúc này im lặng nhìn về phía cô ta một chút. Trong lòng hắn đã hiện ra ba dấu hỏi chấm, khi nhìn về phía bộ ngực cao ngất của Hạ Uyển Linh, nhưng lại nghĩ đến trí thông minh gần như âm của cô ta, khiến hắn lúc này thật sự rơi vào im lặng.

Nhìn điệu bộ của Trần Vũ như vậy, Hạ Uyển Linh lại càng tức giận. Có điều rất nhanh trong đầu cô ta nghĩ đến gì đó, cô ta lập tức lên tiếng nói rằng.

- Trần Vũ ngươi bây giờ tìm người lấy lại số bạc kia e rằng những người dân tại phía Nam sẽ không đợi được. Dù sao mỗi một ngày qua đi lương thực dự trữ của họ sẽ tiêu hao dần, đợi đến lúc lương thực không có nữa. Đám thương nhân đầu cơ trục lợi, vậy thì người dân chỉ có thể bán vợ bán con để lấy cái sinh nhai mà thôi.

- Chính vì vậy ngươi lập tức lại đưa 500 vạn lượng bạc cho Mộ Dung Ngọc, để hắn đi cứu viện . Đợi khi số bạc kia tìm thấy thì người lại bù đắp cho chính mình là được.

Nghe hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này mừng như điên. Có điều ánh mắt của hắn lại nhanh chóng che giấu đi sự vui mừng, mà tỏ vẻ khó xử sau đó nói rằng.

- Công chúa vậy không được đâu, lần này là lỗi của ta đánh mất bạc. Lúc này nếu như lại để Trần tướng quân ra bạc ta thật sự cũng không dám tiếp nhận.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này tức giận nói rằng.

- Cái gì mà không dám tiếp nhận cơ chứ. Hàng trăm vạn bách tính còn đang đợi cứu trợ đâu. Mộ Dung Ngọc ngươi nhất định phải cầm số bạc này cứu thật nhiều người, ngươi có biết không.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.